Trương Hâm Đình xuất hiện, cô ta trang điểm kĩ càng, lớp phấn dày cộm khiến khuôn mặt cô ta toát lên vẻ đẹp giả tạo, thái độ xấc láo quen thuộc, Trương Hâm Đình giọng chua ngoa ra lệnh:
"Đứng lại đó."
Uyển Đình Nhu thoáng ngạc nhiên, trước giờ, cô không tin chuyện "oan gia ngõ hẹp", vốn chỉ có duy nhất một người bạn, cũng không gây thù chuốc oán với ai, cô lấy đâu ra oan gia?
Ấy vậy mà hôm nay, không biết như thế nào lại xảy đến với cô? Lại là ngay ngày đầu tiên cô nhập học?
Trương Hâm Đình này cũng học ở đây sao?
Uyển Đình Nhu nhìn đăm đăm vào Trương Hâm Đình, xung quanh còn có thêm sáu bảy nữ sinh khác đi cùng.
Cô không nói gì, chỉ buộc miệng "chậc" một tiếng.
Có phải Ông Trời cảm thấy cuộc đời mình nhàn rỗi quá nên muốn gieo thêm chút sự kịch tích?
CHÁT!!!
Một cái bạt tay đau điếng như trời giáng, tát thẳng vào mặt Uyển Đình Nhu khiến gương mặt cô bỗng chốc hoá cứng đờ, nếp tóc thẳng mượt cũng theo đó mà rũ xuống khuôn mặt xinh đẹp.
"Úi!"
Trương Hâm Đình nhìn vào lòng bàn tay, sau đó lại trưng ra cái bản mặt trơ trẽn.
Bĩu môi:
"Lỡ tay."
Thấy Uyển Đình Nhu vẫn không phản ứng, cô ta bắt đầu bày ra thái độ cợt nhã, cười phá lên châm chọc:
"Haha, con khốn! Mày diễu võ giương oai nữa cho tao xem?"
Trương Hâm Đình càng nói càng lớn giọng.
Cô ta quát lên gây sự chú ý cho tất cả những học sinh xung quanh, ngày một túm tụm lại đông hơn.
"Chẳng phải hôm ở bệnh viện mày giỏi lắm sao?"
"Chị Hâm Đình, nó đã làm gì thế?"
"Nó sao?"
Trương Hâm Đình khẽ giương cao khoé môi đỏ thẫm:
"Nó..."
"Tôi đã làm gì?"
Uyển Đình Nhu chậm rãi xoay đầu lại, mặt đối mặt nhìn chọc thẳng vào ánh mắt của Trương Hâm Đình, nhướn một bên mày:
"Vạch mặt cô sao?"
"Mày...!!!"
Trương Hâm Đình bị phản bác đến á khẩu, cô ta kẻ viền mắt đậm nên khi trợn trừng, gương mặt trông thêm dữ tợn hơn bội phần, bị Uyển Đình Nhu hỏi lại, thoạt nhìn càng trở nên khó coi.
Nhìn thấy không gian càng lúc càng nhiều kẻ hóng hớt.
Trương Hâm Đình định thần lại, bỗng, cô ta ngã phịch xuống dưới đất khóc lớn:
"Van xin chị, làm ơn, buông tha cho anh Sở Diệu có được không?"
Cả không gian bắt đầu nháo nhào, cả trăm ánh mắt đổ dồn về phía Uyển Đình Nhu.
Vẻ mặt tràn ngập sự phỉ báng, cảm đám thượng lưu bọn chúng ném cho cô những cái nhìn đầy khinh bỉ.
"Nó là ai vậy? Học sinh mới sao?"
"À tôi nhớ ra rồi.
Là bọn học sinh mà học viện nhắc đến hôm trước.
Hình như còn một đứa nữa?"
"Ái chà! Một cặp đôi sao?"
Bỗng, Trương Hâm Đình khẽ huých vào tay một cô ả bên cạnh, cô ta lộ ra ánh nhìn tà ác, hiểu ý đàn chị liền cao hứng nói:
"Con nhỏ này đã quyến rũ chủ tịch hội học sinh đó mọi người.
Đến đây mà xem! Đồ trà xanh không biết liêm sỉ."
"Cái gì? Trà xanh sao?"
"Phải đấy, nó biết rõ chị Hâm Đình và học trưởng Uông là thanh mai trúc mã mà vẫn mặt dày bám riết lấy học trưởng.
Tiện nhân đúng là không biết xấu hổ.
Chị là muốn hoá phượng hoàng có đúng không?"
"Haha, dã tâm không nhỏ nhỉ?"
Dần dần từng lời nói khiếm nhã, miệt thị bắt đầu đổ hết lên đầu cô như kẻ mang trọng tội.
Dù chẳng biết sự việc đầu đuôi ra sao, bọn chúng vẫn hùa nhau chửi rủa như người trong cuộc.
Uyển Đình Nhu cười nhạt, cô rốt cuộc cũng hiểu ra tất cả mọi thứ.
Trăm miệng xúm lại chửi rủa, cô chỉ có một làm sao đấu lại bọn họ?
Uyển Đình Nhu giơ tay khẽ vuốt nhẹ mái tóc vào nếp.
Cô thờ ơ xoay mặt đi, không thanh minh lấy một lời, mặc cho bọn chúng rủa xả, cô không muốn để tâm, vừa định cất bước, một con ả đứng bên trái Trương Hâm Đình đã đưa chân ra ngáng lại.
Uyển Đình Nhu chới với, cô mất đà suýt bổ nhào xuống đất thì bỗng, một bàn tay ngang nhiên vươn ra chụp cánh tay cô lại.
Cô vô thức ngẩng mặt lên nhìn.
Trần Thiên Hạo?!?
"Ra là tên này sao?"
Những ả khác xì xầm cũng hùa theo:
"Bộ dạng gì thế kia? Tởm chết đi được, mùi gì đấy?"
"Cứ như mấy thằng hề trong rạp xiếc trung ương ý."
"Rõ là xứng đôi nhỉ? Một đôi cẩu nam nữ."
Trần Thiên Hạo kéo phắt Uyển Đình Nhu đứng dậy, nắm chặt lấy tay cô, hắn liếc mắt sượt ngang qua.
Khi nãy, đám học sinh bọn chúng tự nhiên lại lũ lượt kéo ra ngoài, Trần Thiên Hạo không biết sự việc gì đang xảy ra, nhưng cũng chẳng buồn mà bận tâm đến thế sự, hắn gục mặt trên bàn, đang ngẫm nghĩ, rốt cuộc thì vào đây cũng chỉ vì chán ghét cái sự gọi là quay về nhà.
Hà cớ gì phải ngồi đây để học những kiến thức mà hắn đã trải qua?
Vả lại, từ rất lâu về trước, Vương Thiên Ân sớm đã trở thành học bá đứng đầu top học sinh đại diện học viện đi thi đấu các cuộc thi trí tuệ thế giới, giành về vô số giải thưởng vinh danh học viện Sử Đế Lan, chỉ vì tuỳ hứng bỏ đi mà vô duyên vô cớ, Uông Sở Diệu đang "tự do" lại bị Uông Đại Đồng triệu tập, đảm nhiệm thay Vương Thiên Ân hắn chức vụ chủ tịch hội học sinh.
"Đi theo tôi."
Trần Thiên Hạo kéo cô đi sượt qua đám người đang chỉ trỏ, nhìn chằm chằm vào cả hai, cô ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hắn, bất giác không thể rời mắt.
Trần Thiên Hạo lôi cô đến một lối thoát hiểm, đi tắt đến nhà ăn học viện, bước vào không gian sang trọng, nội thất chẳng khác gì một nhà hàng năm sao đẳng cấp Châu Âu.
Hắn lôi cô đẩy mạnh xuống chiếc ghế đệm, gằn giọng:
"Ngồi yên đấy."
Cô khẽ gật đầu một cái, liền ngoan ngoãn ngồi im chờ đợi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...