Uyển Đình Nhu đứng dưới một tán cây to để tránh nắng, vừa lấy tay phe phẩy cho đỡ nóng, vừa ngó nghiêng khung cảnh xung quanh, con đường mòn này sẽ là lối đi mà sau này, mỗi ngày cô đều sẽ phải đi qua để đến học viện Quốc tế Sử Đế Lan - nơi mà cô sẽ sống và "chiến đấu" trong tương lai.
Nơi Uyển Đình Nhu đang đứng là một con đường trải dài đến cổng chính của trường, hai bên đường là hàng cây của vùng nhiệt đới mà cô không biết tên gọi là gì, có thể tưởng tượng vào những buổi hoàng hôn, được đi dạo trên con đường này thì thật thú vị biết bao.
Con đường tĩnh lặng, Uyển Đình Nhu đã thức dậy từ rất sớm, không phải cô chưa từng đến trường, nhưng cảm giác đến trường ngày hôm nay, lại có một chút cảm giác hồi hộp đến lạ.
Cô cảm thấy bồn chồn trong lòng.
Uyển Đình Nhu một mình đi bộ đến trường.
Sự trong lành vốn có đã bị những chiếc siêu xe bạc tỷ đủ loại chen chật ních, bầu không khí thoáng bụi bẩn, chạy đến gần nơi cô đang đứng khiến cô phải dừng chân.
Không hổ là trường top đầu Trung Hoa Dân Quốc, kể cả đến trường mà cũng khoa trương như vậy.
Là học sinh thuộc tầng lớp thượng lưu, chúng ắt sẽ có xế hộp riêng, nếu không phải là chúng tự mình lái thì cũng sẽ là tài xế tư gia, các loại xe Lamborghini, Rolls Royce, Bentley, hay Maybach vẫn là nhiều hơn cả, hết tốp này đến tốp khác nối đuôi nhau đi vào trong khuôn viên rộng ngàn mét vuông.
Ra Uông gia đền ơn cô ta bằng cách để cô ta vào đây học sao?
Trần Thiên Hạo ở ngay sau lưng cô, hắn không lên tiếng, chỉ cười nhạt.
Xem cô như thế nào tồn tại được trong cái môi trường này?
Ban sáng, trước khi tiễn cô ra cửa, bà Ngọc cũng muốn đưa cô đi nhập học, nhưng trước mặt Uyển Đình Ngọc, Đình Nhu đã nắm lấy bàn tay run rẩy của bà, vỗ ngực nói:
"Không cần đâu ạ, một cô gái 20 tuổi, thông minh như cháu, lẽ nào chỉ mỗi việc nhập trường cũng không giải quyết được ư? Bà cứ chăm cháu như thế khác gì quá coi thường cháu? Bà yên tâm, cháu bà là giỏi nhất."
Cô sao có thể để bà sức khoẻ già yếu lại đi bộ cùng cô suốt một quãng đường dài ngoằng như vậy chứ?
Chưa kể, nếu bà đưa cô đến nhập trường, chắc chắn sẽ toát lên vẻ "hoàng đế chưa vội thái giám đã vội".
Bà Ngọc đã dặn dò cô rất nhiều lần, lần đầu tiên đặt chân đến một môi trường xa lạ, ngoan ngoãn một chút sẽ tốt hơn.
Bước vào học viện quốc tế Sử Đế Lan, cô mới hiểu được cái gọi là "Học viện Hoàng Gia".
Tất cả các tầng đều được thiết kế theo phong cách Âu Mĩ, nhìn sơ thì có vẻ giống nhau, nhưng nhìn kỹ thì mỗi kiến trúc đều có nét đặc trưng riêng, ngắm nhìn lâu mới có thể cảm nhận được hết vẻ đẹp của nó.
Giống như tòa nhà này có mái nhọn, bên cạnh sẽ có một tòa nhà mái vòm.
Mà thứ làm cho Uyển Đình Nhu ngạc nhiên chính là trên nóc tòa nhà màu trắng, ở giữa lại có một cái chuông cổ thật lớn.
Đúng lúc này, tiếng chuông vang lên, một đám bồ câu trắng bay lướt qua tòa nhà hướng bầu trời xanh thẳm bay đi.
Mình là đang đi đến thiên đường sao?
Uyển Đình Nhu dạo bước vào trong khuôn viên, cô đi đến đâu liền nhìn quanh đến đó như một chú chim nhỏ vừa được bay ra ngoài thế giới mới.
Ôi rộng quá!
Có thể được đi học ở đây, cô cảm thấy đến bây giờ vẫn như ở trong mơ.
Uyển Đình Nhu đang ngó ngang ngó dọc, cô xoay người lại, không kịp phản ứng liền đập đầu vào ngực Trần Thiên Hạo đang đứng ở ngay sau lưng.
Ngẩng mặt lên nhìn, đôi mắt bồ câu mở to, khuôn mặt cô há hốc kinh ngạc.
"Cậu...?!!"
Sau lớp khẩu trang, hắn nở ra nụ cười tà mị:
"Cô còn có thể vào đây chẳng lẽ tôi không thể?"
"Nhưng tôi không nghĩ..."
"Nghĩ kẻ như tôi không xứng đáng được đứng đây?"
"Không phải thế."
Uyển Đình Nhu vội vã lắc đầu xua tay:
"Ý tôi là..."
"Không nghĩ rằng cậu và tôi sẽ cùng học dưới một mái trường."
Cô thấp giọng trả lời, Trần Thiên Hạo không nói gì nữa, hắn cất bước đi sượt qua người Uyển Đình Nhu.
Tuy hắn và cô cách nhau một vài mét, nhưng cũng không tính là quá xa, đám học sinh đã bắt đầu xì xầm chỉ trỏ.
"Hai đứa đó là ai?"
Dương Tâm Khắc ngồi vắt vẻo trên nóc chiếc siêu xe hai cửa, bộ dạng "đàn anh" trấn áp đám đàn em lớp dưới, tay áo đã xắn lên hơn một nửa, cổ áo bung ra hai cúc, hắn lườm mắt hỏi.
"Em không biết.
Em cũng chưa từng thấy qua chúng bao giờ?"
Dương Tâm Khắc cười khẩy, thấy hắn giơ tay đưa lên miệng một điếu thuốc, tên ở cạnh nhanh nhảu che lại bật lửa.
Hắn tiếp lời:
"Lết bộ đến sao? Xe bọn chúng đâu?"
"Hahaha."
Một tên khác cất lên điệu cười vang dội.
"Anh đang nghĩ gì vậy?"
Tiêu Lang ung dung bước tới, những tên khác nhìn thấy, đang bàn tán cũng đều im bặt dạt sang một bên.
Cả đám thượng lưu bọn chúng ai cũng biết, hắn biệt hiệu là Sói Xám, vì ba mẹ mất sớm nên từ nhỏ, Tiêu Lang hắn được Dương gia nhận làm con nuôi, hắn đã cùng Dương Tâm Khắc lớn lên như anh em ruột thịt, sống tại Dương gia, sớm đã trở thành cánh tay phải đắc lực của Dương Tâm Khắc.
Tên này chuyên đi bày trò ở địa bàn của những kẻ khác, giúp Dương Tâm Khắc "dung túng" cho bang hội Long Ẩn của hắn, đi càn quét thâu tóm những địa bàn còn lại.
Một năm gần đây, nhờ có Tiêu Lang một tay đẩy mạnh mà Dương Tâm Khắc đã gần như xưng hùng xưng bá khắp Hoa lục.
"Học sinh được hỗ trợ thì lấy đâu ra xe để mà đi chứ?"
"Ý mày, bọn chúng là người mà học viện đã thông báo tới chúng ta hôm trước?"
Tiêu Lang khẽ gật gù, ánh nhìn gian xảo không khác gì một con sói đang chực chờ săn mồi:
"Phải đấy, là bọn chúng, cái thằng kia chắc là cái tên mà học viện đã xướng danh hôm nọ, nó đạt được suất học bổng toàn phần của học viện.
Còn con nhỏ kia..."
"Thôi..!!"
Dương Tâm Khắc vẻ mặt mệt mỏi cắt lời.
"Tao không hứng thú tìm hiểu lũ gặm sách thay cơm."
Uyển Đình Nhu đi được vài bước lại phải dừng lại xem bản đồ mô phỏng học viện, nó quá rộng lớn khiến một người mới đến như cô không thể nào nắm rõ hết được, ngẫm nghĩ, cho dù có học ở đây thêm hai ba năm, cũng chưa chắc sẽ không lạc đường, vốn dĩ, trí nhớ cô không tốt, cái học viện to như công viên giải trí, lại còn vô số phòng học và phòng thí nghiệm thế này, cô làm sao mà nắm hết được chứ?
Uyển Đình Nhu vẫn còn đang dáo dác tìm lớp học của mình, cô đi tới đi đi lui cũng đã gần nửa giờ đồng hồ, vào trong thang máy, cô ấn nút chờ đợi, cánh cửa vừa mở ra thì chợt...
Một bóng dáng đi đến trước mặt chặn lại.
Ngay lập tức khiến cô dừng bước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...