Chị An mở cửa, thấy Tô Duy ở đó thì sửng sốt. Đinh Thái Vi quay đầu, nháy mắt với cô mấy cái. Khóe miệng chị An cong lên rồi lại hạ xuống “Đang nghĩ sao đột nhiên em lại chạy tới ngoại ô phía đông làm gì, còn không cho chị đi đón nữa.”
Đinh Thái Vi khẽ cười, giới thiệu hai người với nhau. Trên mặt chị An luôn mang nụ cười, cong mắt nắm tay Tô Duy. Sắc mặt Đinh Thái Vi vẫn thế, giả vờ như không nhìn thấy thâm ý của chị An. Sau khi vào nhà Đinh Thái Vi rót nước cho hai người, chợt nghe chị An đang cao hứng bàn luận với Tô Duy về diễn xuất của cô, mà Tô Duy lại có thể ngoan ngoãn ngồi lắng nghe, rất ít khi cắt lời chị An. Da mặt Đinh Thái Vi khẽ giật giật, trong lòng thầm cảm thán tinh thần nghề nghiệp của chị An cùng định lực vô địch của Tô Duy.
Ba người nói chuyện phiếm một lúc, cuối cùng Tô Duy đứng dậy chào tạm biệt. Đinh Thái Vi đưa mắt nhìn xe anh rời đi, trở lại phòng khách thấy chị An vẫn ngồi yên trên sô pha không nhúc nhích, đôi mắt bình tĩnh nhìn cô. Đinh Thái Vi khẽ cười, đi đến gần cô “Chị sao thế?”
Chị An liếc nhìn cô một cái, không nói gì.
Đinh Thái Vi khẽ thở dài “Chị không tán thành cách làm của em sao?”
Chị An nhìn thẳng vào cô một lúc, bất đắc dĩ nói “Em không phải đã quyết rồi sao?”
Cho dù cô có không tán thành thì sợ là cũng không cứu vãn được rồi. Bình thường cô cũng hay sắp xếp cho Đinh Thái Vi tiếp xúc với vài nhà đầu tư, nhưng cũng chỉ giới hạn trong tiệc rượu thôi, nếu nói để Đinh Thái Vi đi làm những chuyện xấu kia cô còn chưa từng nghĩ tới. Trước kia không phải không có tình huống như thế, cũng có người muốn bao nuôi Đinh Thái Vi nhưng đều bị Đinh Thái Vi khách khí từ chối. Lần này Đinh Thái Vi đồng ý với Tô Duy thật sự là vượt qua dự đoán của cô, cô có thể không sợ hãi sao?
Đinh Thái Vi rót ình một cốc nước, uống một hơi “Vâng, em cảm thấy Tô Duy này không tệ.” Cô nói rất bình tĩnh, thần sắc cũng bình thường.
Chị An nghĩ rồi nói “Tô Duy này muốn gia thế có gia thế, muốn ngoại hình có ngoại hình, chỉ là…” Cô đột nhiên ngừng lại, nhìn thẳng vào Đinh Thái Vi “Em có đọc tờ tạp chí hôm ấy chị để lại phòng em không?” Thấy Đinh Thái Vi lộ ra vẻ mặt nghi ngờ cô nhắc nhở “Hôm đó em hỏi chị có phải Tô gia xảy ra chuyện gì không ấy, chị đã giúp em tìm thông tin rồi để ở phòng nghỉ cho em, em không đọc sao?”
Thì ra là của chị An để vào, Đinh Thái Vi cười gật đầu “Thấy rồi, trên báo nói Tô Niệm và Mạnh Kiều Vũ đang hẹn hò.”
Chị An nhấn nhấn thái dương “Thái Vi, em hiểu Tô Duy bao nhiêu, và cả Tô Gia nữa?”
Đinh Thái Vi nhất thời kinh ngạc, lắc đầu nói “Em cảm thấy chuyện này cũng không quan trọng.”
Chị An nhìn chằm chằm vào cô, hai hàng lông mày nhíu vào thở dài nói “Bình thường em đều không quan tâm mấy chuyện ở trong giới, không biết chuyện về Tô gia cũng không lạ. Chị nói em, Tô Duy tuyệt đối không phải là người đơn giản… Em có nghĩ chưa, nếu cuối cùng em bị anh ta bỏ rơi thì sao? Nếu thật sự chuyện này bị lộ ra ngoài thì thế nào đây?”
Đinh Thái Vi từ từ xoay tròn chén nước trog tay “Em không nghĩ nhiều như vậy.”
Sắc mặt chị An tối thêm vài phần, cơ hồ muốn dậm chân đấm ngực “Cũng không phải em không nghĩ thì chuyện sẽ không xảy ra. Em có biết trong cái giới này người ta nói thế nào về Tô Duy và Tô Niệm không?”
Đinh Thái Vi lắc đầu. Bình thường cô không hay xem mấy chuyện xấu ấy, làm sao có thể biết rõ?
Chị An thở dài “Nghe nói Tô Niệm là vị hôn thê dự định của Tô Duy, lần này chuyện Tô Niệm và Mạnh Kiều Vũ xảy ra tin đồn mọi người đang bàn tán xem Tô Duy sẽ xử lí chuyện này thế nào. Giờ em lại chen chân vào, nếu để người ta biết, còn không biết sẽ thành ra chuyện gì nữa.”
Đinh Thái Vi thật chưa từng nghe những chuyện này, nghĩ một chút rồi nói “Chuyện em và Tô Duy sẽ không để ai biết.”
Chị An yên lặng trong chốc lát, trên mặt hơi chần chờ “Thái Vi, có phải em thật sự thích Tô Duy không?”
Đinh Thái Vi ngơ ngẩn, thật lâu mới cười ra tiếng “Không thể nào.”
Chị An nhìn cô, thấy cô không giống như đang nói dối mới yên lòng “Tô Dùy tìm em vì mục đích của anh ta, nhưng cũng không thể vì anh ta thích em… anh ta cũng mới gặp em có mấy lần chứ? Theo chị khả năng anh ta tìm em để diễn trò cho Tô Niệm xem. Tóm lại em nên cẩn thận.”
Đinh Thái Vi cười gật đầu. Kì thật cô cũng không có nghĩ nhiều như vậy, trong lòng cô Tô Duy dù sao cũng là nhân vật lợi hại, cô cũng sớm chuẩn bị sẵn sàng đối ứng với anh ta, về chuyện không có liên quan tới cô thì cô không chút quan tâm. Cô không thèm để ý, Tô Duy chắc cũng sẽ không để trong lòng. Nói trắng ra cô cùng Tô Duy ở chung chẳng qua cũng chỉ là một giao dịch, lại lại trông mong đối phương có tình cảm gút mắc gì với mình chứ?
Cô nhận ra chị An không tán thành cách làm của cô, cô cũng biết chị An đang lo lắng gì, nhưng những chuyện này không thể dùng lí trí để giải thích, giống như hôm qua lúc thấy Tô Duy bận rộn trong phòng bếp, trong lòng cô không hiểu sao lại cảm thấy dịu dàng và bình yên lạ thường.
Vài ngày sau đó Đinh Thái Vi chôn mình trong nhà nghỉ ngơi, thỉnh thoảng Tô Duy cũng gọi điện tới, hoặc ân cần hỏi han hoặc nói vài chuyện linh tinh. Bất tri bất giác hai người hình thành một thói quen như có như không đầy mập mờ về quan hệ của họ.
Một tuần sau Đinh Thái Vi quay lại với trường quay. Thật ra bộ phim đã tiến vào đoạn kết, phần diễn của cô cơ bản đã diễn xong, chỉ cần bổ xung vài cảnh lẻ nữa thôi, vì thế chỉ cần quay thêm một ngày nên cô cũng không cảm thấy quá mệt.
Trong phòng nghỉ chị An ở bên cạnh lặng lẽ đọc báo, Đinh Thái Vi ngồi trước gương tháo trang sức. Bỗng nghe bên ngoài có tiếng cười khẽ, sau đó là tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Đinh Thái Vi và chị An liếc nhau, chị An buông tờ báo xuống đứng lên nói “Chị đi mở cửa.”
Người gõ cửa là Tô Niệm và Mạnh Kiều Vũ. Chị An hơi tránh ý mời bọn họ vào. Tô Niệm bước nhanh đến trước mặt Đinh Thái Vi, ở bên tai cô khẽ gọi chị dâu. Đinh Thái Vi kinh ngạc nhìn Tô Niệm đang giảo hoạt nháy mắt với cô, rõ ràng là đang muốn trêu đùa cô, cô cắn môi làm ra vẻ gật đầu. Ánh mắt lại chuyển đến Mạnh Kiều Vũ, cô khẽ cười “Kiều Vũ, đã lâu không gặp.”
Thật sự là bọn họ đã lâu không thấy nhau, lần gặp gần nhất chính là ở bữa tiệc tư nhân của đạo diễn Ninh. Tính thời gian thì bọn họ đã quen biết mười năm nhưng cũng không tính là thân quen gì. Mười năm trước bọn họ cùng tiến vào làng giải trí, cũng đều là những diễn viên mới không có danh tiếng gì, cùng diễn chung một bộ phim, ngẫu nhiên gặp mặt cũng sẽ khách khí chào hỏi một chút. Về sau hai người đều tự đi con đường riêng của mình, Mạnh Kiều Vũ được công ty hiện tại của anh ta phát hiện và kí hợp đồng, sự nghiệp ngày càng khởi sắc. Mà cô cũng bị chị An nhìn trúng, từng bước từng bước xâm nhập vào đội ngũ tiểu hoa đán của thế giới này.
Qua nhiều năm nhưng bọn họ chạm mặt rất ít, dù thấy nhau cũng chỉ như mười năm trước, gật đầu thăm hỏi, cũng không hề nói chuyện chính thức với nhau.
Hôm nay hai người nhìn nhau cười, hồi tưởng lại trước kia đều cảm thấy có chút hoảng hốt. Mười năm này thì ra cứ vậy mà vội vã trôi qua.
Mạnh Kiều Vũ cười đến gần “Mấy hôm trước nghe nói cô quay ở đây nhưng vẫn chưa có thời gian rảnh để qua thăm.” Ngôn từ đầy vẻ tiếc nuối, dừng một chút rồi nói “Vừa rồi nghe Tô Niệm nói muốn qua gặp cô, vừa hay tôi cũng muốn nên đã theo tới. Cô so với trước kia hình như chẳng thay đổi gì nhỉ.”
Đinh Thái Vi liếc Tô Niệm đang đứng bên cạnh anh ta cười nói “Tôi lại đã sớm biết anh quay phim ở gần đây, cũng đã nghe chuyện của anh và Tô Niệm. Tôi vốn muốn tới ngó qua nhưng lại sợ Tô Niệm sẽ hiểu lầm.” Nói rồi trừng mắt nhìn Tô Niệm.
Sắc mặt Tô Niệm hồng lên khi nghe ra lời nói trêu ghẹo của cô, vô tội dậm chân “Đâu có gì liên quan tới em đâu.”
Người đứng ở đó đều bật cười. Chị An giúp bọn họ rót nước, đến khi đưa cho Tô Niệm cô cười nói “Tôi tên Enron.” Thật ra đã gặp qua nhiều lần nhưng cũng chưa lần nào chính thức giới thiệu. Tô Niệm vươn tay “Đã sớm nghe danh chị An là người đại diện số một trong làng giải trí rồi ạ.”
Chị An nheo mắt cười lớn nắm tay cô nói “Cô Tô thật khéo miệng.”
Tô Niệm cũng cười rộ lên, mắt liếc qua tờ tạp chí tò mò hỏi “Lại có tin tức gì mới thế ạ?” Chị An theo ánh mắt của cô quét qua một lượt rồi lại cười không đáp. Tô Niệm mơ hồ cảm thấy có gì không hay, vội nói “Không phải chuyện liên quan tới em đấy chứ?” Cô đi qua cầm tờ báo lên, quả nhiên thấy ảnh của cô và Mạnh Kiều Vũ in rất lớn ngay trang bìa.
“Lại là mấy tin tức lá cải vớ vẩn.” Tô Niệm bất đắc dĩ cong khóe môi, cười với chị An “Thật là nhàm chán.”
Chị An vỗ vỗ vai cô như an ủi. Hai người nói chuyện lung tung một lúc cuối cùng cũng kéo được tâm trạng hưng phấn hơn. Cuối cùng Đinh Thái Vi nhìn hai người bọn họ thân thiết đầu dựa sát như muốn dính mặt vào nhau hoa chân múa tay vui sướng nói chuyện thì chỉ biết thở dài “Không biết bọn họ có thể nói chuyện tới lúc nào nữa.”
Mạnh Kiều Vũ cũng cười nhưng không nói gì. Qua một lúc anh ta nhìn về phía Đinh Thái Vi nói “Còn nhớ năm ấy đạo diễn Ninh ép tôi phải xảy ra gì gì đó với cô không?”
Đạo diễn Ninh thật sự rất thích hai người bọn họ, lần đó uống rượu quá nhiều nên đã buộc Mạnh Kiều Vũ phải cưới cô, nghĩ lại hình như cũng phải bảy tám năm rồi. Đinh Thái Vi bật cười gật đầu nói “Bởi vì chuyện này mà một thời gian đạo diễn Ninh luôn bị chúng ta giễu cợt.”
Mạnh Kiều Vũ cười thở dài “Khi đó chúng ta mới ra nghề, đều không quen thuộc gì, đạo diễn Ninh náo một chút chắc chắn đã khiến cô sợ hãi.” Thấy Đinh Thái Vi không nói gì anh ta thản nhiên cười “Khó trách nhiều năm trôi qua cô vẫn luôn né tránh tôi.”
Đinh Thái Vi không đoán được tâm tình của anh ta qua lời nói đó cho nên không biết phải nói lại thế nào. Cười một chút rồi đổi đề tài “Phim mới của anh thế nào?”
Đương nhiên là muốn nói đến bộ phim anh ta đang quay rồi. Mạnh Kiều Vũ thấy cô chuyển đề tài cũng không giận, cùng cô thảo luận một chút về bộ phim. Không biết từ khi nào chủ đề lại chuyển lên người Tô Niệm. Đinh Thái Vi cười liếc mắt nhìn chị An và Tô Niệm đang vui vẻ nói chuyện nói “Tô Niệm rất có năng khiếu, để cho cô ấy đóng phim thần tượng tôi cảm thấy hơi tiếc.”
Mạnh Kiều Vũ cũng nhìn Tô Niệm, sau đó chuyển qua cô khẽ cười nói “Thật ra làm diễn viên đóng phim thần tượng cũng không có gì không tốt, ít nhất có được rất nhiều người hâm mộ.”
Không biết những lời này có phải nói cho cô nghe hay không nhưng Đinh Thái Vi có cảm giác trong giọng nói của Mạnh Kiều Vũ mang theo chút thở dài, là đang tiếc cho cô chỉ đóng phim điện ảnh không nhiều người hâm mộ sao? Cô cười, cũng không muốn giải thích gì, dù sao đây chính là con đường do cô chọn.
Hai người dần rơi vào trạng thái trầm mặc vì thế trong phòng chỉ còn lại tiếng của chị An và Tô Niệm đang nhiệt tình buôn chuyện.
Lúc Tô duy tới thì thấy Tô Niệm đang khí thế bừng bừng nói chuyện với người đại diện của Đinh Thái Vi, mà Đinh Thái vi lại đang đứng ở một nơi khác, mỉm cười nói chuyện gì đó với Mạnh Kiều Vũ. Anh lặng lẽ nhìn qua rồi khẽ gõ cửa.
Bốn người nghe tiếng đập cửa đều quay đầu qua, thấy Tô Duy thì đều giật mình. Tô Niệm vẫn là người đầu tiên phản ứng kịp, cười nói “Anh Tô Duy, sao anh tới đây?”
Tô Duy quay về phía ba người còn lại gật đầu chào hỏi, sau đó cười nói với Tô Niệm “Có thời gian nên tới.”
Trước mặt Tô Niệm anh ta sẽ mãi mãi dịu dàng chăm sóc như vậy. Đinh Thái Vi cười tủm tỉm nhìn, trên mặt cũng không có nhiều biến hóa, nhìn qua chị An thấy mặt chị tối rầm, lắc đầu với cô. Cô giật mình một chút rồi lập tức hiểu được chị An đang an ủi mình. Cô nhếch khóe miệng, trả lại chị An một nụ cười, ý bảo không cần phải lo gì đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...