Đinh Thái Vi hạ tầm mắt, im lặng không trả lời. Quả thật cô không chú ý tới nhưng cô biết Long Tử Lê có tham dự vào chuyện này, hơn nữa chuyện này còn dính liếu tới Tô Niệm cho nên nhất thời cô cũng không biết có nên nói cho Mạnh Kiều Vũ biết không.
Mạnh Kiều Vũ nhìn cô một lát, cười: “Tôi cũng chỉ đoán vậy thôi, cho nên mới tới hỏi cô trước, chị An cũng không biết chuyện này.”
Chuyện này sẽ chỉ làm cho chị An thêm lo lắng, không bằng cứ giấu chị ấy thì hơn. Đinh Thái Vi cảm kích nhìn Mạnh Kiều Vũ, nghĩ một lát mới nói: “Bây giờ sự chú ý của mọi người đều đặt vào tôi và Tô Duy, cho nên mặc kệ chuyện bị chụp ảnh là thế nào cũng không đáng nói tới nữa.”
Mạnh Kiều Vũ đồng ý gật gật đầu, mỉm cười không nói.
Đinh Thái Vi bắt gặp ánh mắt như có như không của anh ta luôn dừng lại phía sau mình. Cô quay đầu lại liếc nhìn một cái rồi quay lại cười với anh ta: “Dạo này anh và chị An thế nào rồi?”
Mạnh Kiều Vũ nghe vậy, thu hồi ánh mắt, nhìn cô: “Chị An theo một góc độ nhất định mà nói cũng không suy nghĩ ít hơn cô đâu, cô ấy cũng có những băn khoăn của mình.”
Lời này khiến Đinh Thái Vi cảm thấy giật mình, một lúc sau cô mới nhẹ giọng nói: “Hẳn là anh biết phần lớn chị An băn khoăn là vì cái gì, chị ấy lớn hơn anh, cũng đã làm việc trong cái giới này khá lâu, nên sẽ có nhiều vấn đề cần lo lắng hơn anh…Hy vọng anh có thể thông cảm, cũng có thể luôn kiên trì như vậy.”
Mạnh Kiều Vũ gật đầu cười nói: “Tôi sẽ cho cô ấy thời gian, chờ đợi đến khi cô ấy đã suy nghĩ kĩ càng.”
Quen biết Mạnh Kiều Vũ nhiều năm nên tất nhiên Đinh Thái Vi biết tính cách anh ta thế nào, có lời cam đoan này của anh, xem như Đinh Thái Vi cũng đã thật sự yên lòng, cũng chân thành vui mừng thay cho chị An. Đang định nói gì đó thì chợt nghe đạo diễn An kêu khởi quay. Chị An vội chạy đến, oán giận nói: “Xem ra hôm nay em khá bận đấy, bọn chị về trước đây, tối cùng nhau ăn cơm đi.”
Đinh Thái Vi sửng sốt, nhớ tới Tô Duy nói chiều nay anh sẽ ghé qua nhưng quả thật cô cũng muốn ăn cơm nói chuyện phiếm với chị An. Dừng lại một chút, cô gật gật đầu: “Được ạ”
Lúc gần đi, Mạnh Kiều Vũ quay đầu lại: “Tối nay tôi tới đón cô. Chừng nào cô quay xong thì gọi điện cho tôi là được.”
Đinh Thái Vi cười đồng ý, nhìn theo hai người rời đi, cô nhìn đồng hồ rồi gọi điện cho Tô Duy, nói ý của chị An. Tô Duy nghe xong cũng không nói gì, chỉ dặn dò: “Vậy khi nào em ăn xong thì gọi điện cho anh, anh tới đón em, nhớ gọi điện cho anh đấy.”
Tô Duy luôn luôn dịu dàng như vậy, Đinh Thái Vi nghe xong, nét cười trên mặt càng tươi hơn, cúi đầu nói vâng rồi cúp điện thoại.
Mấy cảnh kế tiếp đều diễn cùng Long Tử Lê và Tô Niệm, ba người diễn chung mấy tháng nên khi quay cũng khá thuận lợi. Lúc gần tới 8h đoàn phim mới kết thúc công việc. Đinh Thái Vi gọi điện thoại cho Mạnh Kiều Vũ rồi vào phòng nghỉ thay quần áo. Tô Niệm đứng tháo trang sức, từ trong gương nhìn Đinh Thái Vi, vừa làm vừa cười nói chuyện với Đinh Thái Vi.
Đinh Thái Vi cũng là cười, nhìn nhìn Tô Niệm: “Có mệt lắm không? Vừa rồi trong lúc quay chị thấy em có vẻ mệt.”
Tô Niệm cười cười: “Thật ra đêm qua đã đỡ hơn rồi, cảm ơn chị Thái Vi đã quan tâm.”
Đinh Thái Vi cười, lắc đầu, không nói gì nữa, đi vào phòng thay quần áo.
Lúc đi ra, Tô Niệm đã tẩy trang xong, đang đứng thu dọn mọi thứ. Hai người không ai nói lời nào, không biết qua bao lâu, đột nhiên Tô Niệm liếc nhìn Đinh Thái Vi, thoải mái tán gẫu: “Còn một tháng nữa là quay xong rồi.” Đinh Thái Vi kinh ngạc ngước mắt lên, gật gật đầu, tưởng Tô Niệm còn muốn nói gì nữa nên chỉ lẳng lặng chờ cô ta mở miệng. Không ngờ Tô Niệm lại đổi đề tài: “Chị Thái Vi, em thấy hình như anh Tô Duy không đến đón chị, chị muốn đi đâu để em đưa chị đi?”
Đinh Thái Vi cảm thấy cảm kích, cười giải thích: “Chị đã hẹn với chị An rồi, lát nữa chị ấy sẽ tới đón chị.”
Tô Niệm nghe cô nói vậy, cười cười, cũng không miễn cưỡng. Hai người cùng nhau ra khỏi đoàn làm phim, xe của Mạnh Kiều Vũ đã chờ sẵn. Thấy hai người, Mạnh Kiều Vũ mở cửa xe, sau khi nói vài câu với Tô Niệm lại chuyển hướng sang Đinh Thái Vi: “Chị An đã đặt chỗ rồi, chúng ta qua thẳng đó luôn.”
Đinh Thái Vi gật gật đầu, tiến vào trong xe. Sau khi tạm biệt Tô Niệm, áy náy nói: “Muộn vậy rồi, chắc anh và chị An đói lắm rồi nhỉ.”
Mạnh Kiều Vũ liếc nhìn cô một cái, khóe miệng hơi nhếch lên: “Trước đó bọn tôi đã ăn một chút rồi. Còn cô thì quay tới giờ này, có đói bụng không?”
Đinh Thái Vi gật đầu, nhịn không được ai oán: “Anh cũng không phải không biết tính của đạo diễn Ninh, ông ấy là người mà không quay tốt cảnh cuối thì tuyệt đối sẽ không kết thúc công việc.”
Mạnh Kiều Vũ bị dáng vẻ của cô chọc cười, an ủi: “Chị An đã đặt thức ăn rồi, cô chịu khó một chút sẽ có ăn ngay thôi.”
Tất nhiên Đinh Thái Vi đồng ý ngay, hai người cùng cười. Đột nhiên Đinh Thái Vi tựa như nhớ ra điều gì đó, nhìn thẳng vào Mạnh Kiều Vũ: “Sao tự dưng chị An lại muốn cùng nhau ăn cơm thế? Lúc sáng tôi đã thấy lạ rồi nhưng không có thời gian hỏi.” Thấy Mạnh Kiều Vũ cười, cô như bừng tỉnh, hỏi: “Không phải hai người…”
“Nếu chị An đồng ý ở bên cạnh tôi thì tôi sẽ nói cho cô biết đầu tiên.” Mạnh Kiều Vũ đánh gãy lời phỏng đoán của cô, sau đó lại nhìn cọ, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Tôi đoán chị An hẳn là có chuyện muốn nói với cô, cô hãy chuẩn bị tâm lí cho tốt đi.”
Đinh Thái Vi ngẩn người, nhanh chóng bật cười, ừm một tiếng rồi không nói gì.
Sau khi đến nhà hàng, ba người câu được câu không nói chuyện với nhau. Chị An và Mạnh Kiều Vũ được Đinh Thái Vi xem như người có thể tin tưởng được nhất trong cái giới này, cô đã sớm coi chị An như bạn thân, thấy chị An muốn nói lại thôi, cô cười cười, kể chuyện của Tô Niệm và Long Tử Lê cho chị nghe. Vốn chị An muốn hỏi chuyện của cô và Tô Duy, nghe thấy cô nói vậy cũng không biết phải thế nào, chỉ im lặng.
Mạnh Kiều Vũ dùng khăn nóng lau lau tay, hơi nhíu mày: “Thì ra Long Tử Lê anh ta…”
“Scandal của em và Long Tử Lê truyền ra cũng xem như quảng bá cho bộ phim, cũng là một thủ đoạn tuyên truyền của anh ta, tác dụng của nó nói không chừng còn lớn hơn bất kì cách nào cho nên cũng không tính là chịu thiệt.” Đinh Thái Vi cười, ngắt lời anh rồi nhìn sang chị An.
Mạnh Kiều Vũ hiểu ý, theo ánh mắt cô nhìn sang chị An, cười rồi không nói nữa.
Chị An im lặng một lát lại nhìn sang Đinh Thái Vi: “Tô Duy nói thế nào?”
Đột nhiên nghe chị An hỏi thê, Đinh Thái Vi không khỏi ngẩn người. Lúc đó cô cũng nghe Tô Duy và Tô Niệm nói chuyện mới biết được Long Tử Lê cũng tham gia vào chuyện chụp ảnh này, về phần Tô Duy xử lí thế nào cô cũng không biết. Nghĩ kĩ lại, đối với chuyện Tô Niệm cho người chụp ảnh, hình như Tô Duy vẫn gạt cô.
Chị An thấy cô không nói gì, nghĩ nghĩ, nhíu mày: “Em và Tô Duy ở bên nhau điều chị lo lắng nhất chính là Tô Niệm, sợ cô ta gây phiền toái cho em…” Dừng lại một chút, thấy Đinh Thái Vi nhìn chằm chằm vào thức ăn trên bàn, chị không khỏi thở dài, gõ gõ mặt bàn: “Ăn trước rồi nói.”
Đinh Thái Vi nghe lời cầm đũa lên, trong lòng cũng không nghĩ ngợi gì nhiều. Mặc kệ thế nào cô cũng tin Tô Duy sẽ xử lí tốt mọi khúc mắc với Tô Niệm, về phần cô, Tô Niệm có gây phiền toái cho cô hay không cô cũng không nghĩ quá nhiều, cũng không quá lo lắng.
Lúc chị An vào toilet, Mạnh Kiều Vũ buông đũa xuống, nháy mắt với Đinh Thái Vi vài cái: “Chị An cũng chỉ lo lắng cho cô thôi.”
Đinh Thái Vi cười rộ lên, cũng nháy mắt lại với anh: “Tôi chỉ sợ chị An càng nói càng giận thôi.”
Mạnh Kiều Vũ không nhịn được cười: “Tóm lại chuyện của mình cô hãy tự xử lí cho tốt. Tô gia tuy phức tạp nhưng chỉ cần Tô Duy đối tốt với cô vậy thì không sợ gì nữa.”
Đinh Thái Vi thấy cảm động, mỉm cười gật đầu: “Càng ngày anh càng ra dáng người lớn rồi. Vả lại, anh chỉ có thể xem như anh rể của tôi, cũng không phải chú bác của tôi mà.”
Mạnh Kiều Vũ liếc cô nàng một cái, cũng chẳng ngại lời trêu chọc của cô, chỉ cười nhẹ một cái rồi không nói gì nữa.
Sau khi chị An trở lại, thấy Đinh Thái Vi không muốn nói đến chuyện hai anh em nhà họ Tô lắm nên chị cũng không miễn cưỡng, chỉ nói chuyện phiếm với Đinh Thái Vi, nói đến vai Đinh Thái Vi đang diễn, còn nói về chuyện chọn kịch bản. Đinh Thái Vi đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, nói với chị An: “Kịch bản tiếp theo chúng ta cứ từ từ chọn cũng được.” Thấy chị An khó hiểu nhìn mình, cô cắn đũa, “Sau khi bộ phim này kết thúc, em sẽ cùng Tô Duy ra nước ngoài một thời gian.”
Câu này nghe có vẻ có ẩn ý, chị An nghĩ nghĩ rồi cũng hiểu ra, trừng mắt nhìn cô: “Em đã quyết định rồi hả?”
Tuy Đinh Thái Vi đã từng gặp bố mẹ Tô Duy nhưng ở trong tình huống bất ngờ, huống hồ ra nước ngoài cô sẽ gặp được toàn bộ Tô gia mà không chỉ vài người nhà họ Tô, nếu không phải đã quyết định sẽ ở bên Tô Duy thì sao mà cô đồng ý đi một thời gian như vậy chứ?
Ánh mắt chị An sáng lên, nhìn chằm chằm vào Đinh Thái Vi/
Đinh Thái Vi yên tĩnh một lát, nhẹ giọng nói: “Sau khi ông ngoại qua đời, mẹ em hỏi em có muốn rời khỏi giới giải trí không, em nói em sẽ suy nghĩ. Thật ra trước đó em đã từng nghĩ đến chuyện này, nhưng vẫn chưa nói với chị An…”
“Rời khỏi giới giải trí, sau đó gả vào nhà giàu sang à?” Chị An lạnh lùng cười, ngắt lời cô.
Đinh Thái Vi bật cười: “Vậy thì không phải, Tô Duy chỉ là nhân tố ngẫu nhiên thôi.”
Dù cho chị An có buồn bực thế nào cũng bị câu này của cô chọc cười. Một lát sau, chị An bất đắc dĩ thở dài: “Em muốn thế nào thì cứ vậy đi.”
Nghe thấy chị An thở dài, nếu nói Đinh Thái Vi không cảm động thì là giả. Mấy năm nau, chị An làm người đại diện của cô, luôn ở bên cạnh cô cũng chỉ vì nhìn trúng cách làm người cùng làm việc của cô. Ở phương diện làm người cô không phụ lòng chị An, nhưng ở phương diện làm việc cô lại chưa từng mang lại nhiều lợi ích cho chị An. Tuy chị An không để ý nhưng cô vẫn luôn thấy áy náy trong lòng. Mà mắt thấy hai năm nay sự nghiệp của cô dần dần chuyển biến tốt lại bắt đầu có ý nghĩ rút lui…Dù có vậy, chị An cũng chỉ nói một câu “Em muốn thế nào thì cứ vậy đi”, cô có thể nào không cảm động, có thể nào không cảm pệuc chứ?
Ăn cơm xong, chị An đề nghị đưa cô về, không biết có phải vì lúc nãy cô nói muốn rời khỏi giới giải trí khiến chị An cảm thấy xúc động không. Tất nhiên Đinh Thái Vi rất vui vẻ ở thêm với chị An một lát nữa, cô nhìn đồng hồ, gọi điện cho Tô Duy nói cô sẽ về nhà ngay, sau đó kéo chị An ra khỏi nhà hàng. Sau khi lên xe, Mạnh Kiều Vũ thấy cô và chị An vẫn vui vẻ nên cũng nói vài câu trêu đùa, nhất thời trong xe chỉ còn lại tiếng cười nói của ba người.
Đến nhà cô, chị An nhất định không chịu xuống xe, chị cau mày hừ một tiếng: “Chị không thèm gặp Tô Duy đâu, mất công lại nổi giận.”
Nhất thời Đinh Thái Vi cùng Mạnh Kiều Vũ đều bật cười. Hai người xuống xe, Mạnh Kiều Vũ chào hỏi Tô Duy vài câu rồi khách sáo nói tạm biệt.
Tô Duy ôm Đinh Thái Vi, nhìn theo chiếc xe đi khuất, nhìn cô thật chăm chú: “Hôm nay vui lắm à?”
Đinh Thái Vi nghĩ nghĩ, cọ cọ đầu vào vai anh: “Cũng vui, đoàn phim gần 8h mới kết thúc công việc, đói gần chết, sau đó được ăn cơm nên tâm trạng cũng tốt lên.”
Tô Duy khẽ cười một tiếng, hôn lên mí mắt cô: “Vất vả rồi, vậy thì hãy nghỉ ngơi sớm đi.”
Đêm nay quả nhiên Tô Duy không gây sự với cô, chỉ lẳng lặng ôm cô vào lòng, cùng cô nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau Tô Duy đưa cô tới trường quay, Vẫn như trước đây, sau khi chào hỏi mọi người trong trường quay, Tô Duy vội vã rời đi. Đến trưa, đột nhiên trường quay xuất hiện rất nhiều phóng viên, may mà lúc này mọi người đều đã có kinh nghiệm. Đinh Thái Vi không biết lí do, chỉ thấy đạo diễn Ninh đưa một tờ báo cho cô, sau đó nhíu mày thở dài: “Thái Vi này, có phải cô đã đắc tội với ai không?”
Đinh Thái Vi kinh ngạc một lúc rồi cúi đầu xem tời báo.
Cô thấy ảnh của mình và Mạnh Kiều Vũ bị đưa lên trang nhất, nền cảnh là nhà hàng hôm qua bọn họ tới ăn, cô và Mạnh Kiều Vũ nhìn nhau cười, chị An lại không có trong ảnh. Đinh Thái Vi đọc lướt qua bài viết, thấy dòng tiêu đề “Tình cảm phức tạp khó bề phân biệt”, khóe miệng cô liền giật giật. Xem xuống dưới, mấy lời bình luận có khuynh hướng bảo cô là loại người yêu đương dễ dãi, hoặc mấy từ đại loại như “thay đổi thất thường”.
Nhưng Đinh Thái Vi cũng chẳng thèm để ý đến chuyện này, trong đầu cô lướt qua hàng loạt sự việc, rất nhanh chóng ý thức được ai là người đứng sau những chuyện này.
Cô thầm thở dài trong lòng, lát sau mới nhớ tới chị An. Báo chí viết cái gì cô không thật sự để ý, cô chỉ sợ chị An suy nghĩ lung tung, tuy là không đến mức hoài nghi cô và Mạnh Kiều Vũ…
Sau khi khẽ thở dài, Đinh Thái Vi gọi cho chị An.
Chị An nhận điện thoại, không đợi Đinh Thái Vi mở miệng, chị đã vội vàng hỏi: “Em đã xem báo chưa?”
Đinh Thái Vi vâng một tiếng, nghe thấy giọng chị An gấp gáp như vậy cô lại bật cười: “Thật là có lỗi, chị An à, đã liên lụy đến Kiều Vũ rồi.”
“Lại còn có tâm trạng nói đùa nữa à, em còn chưa đọc xem hôm nay báo chí viết cái gì à!” Chị An xì một tiếng, yên lặng vài giây mới hạ giọng nói: “Chuyện xảy ra mấy hôm nay quá trùng hợp, em có đoán là do Tô Niệm…”
Đinh Thái Vi nở nụ cười: “Không biết nữa, nếu thật sự là cô ấy em cũng chẳng còn cách nào.”
Chị An không nghe ra tâm trạng của cô, im lặng một lát mới nói: “Có phải chỗ em có rất nhiều phóng viên không?”
Đinh Thái Vi nhìn ra bên ngoài, cười: “Đúng là rất nhiều.” Một lát sau mới bừng tỉnh nói: “Chị đang ở chỗ Kiều Vũ hả?”
Chị An ừ một tiếng: “Ở bên ngoài nhà cậu ta, bị phóng viên bao vây không vào được.” Đinh Thái Vi bật cười, chị An cũng cười, nghĩ nghĩ rồi nói: “Chuyện này em hãy nói chuyện với Tô Duy đi. Mấy lời viết trên báo nếu như không có ai ra hiệu thì phóng viên sẽ không dám viết bậy đâu.”
Đinh Thái Vi cười đồng ý, sau khi ngắt máy, cô cầm tờ báo, nụ cười trên mặt dần dần nhạt đi, từ từ lâm vào trạng thái trầm tư.
Cho tới bây giờ, cô và chị An đều đoán chuyện này là do Tô Niệm làm, nhưng nếu thật sự là do Tô Niệm làm thì thế nào, những gì Tô Duy biết so với cô tuyệt đối hơn chứ không kém, mà thấy thái độ trước kia của anh, anh chẳng hề nói chuyện ảnh chụp cho cô biết, như vậy ngay lúc này nếu anh có biết tất cả đều do Tô Niệm làm thì hẳn là anh cũng sẽ không trách móc gì Tô Niệm.
Đương nhiên, Đinh Thái Vi cũng không nghĩ ra, lúc Tô Duy nhìn thấy tin tức này sẽ có biểu tình thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...