Chuyện của Tô gia, người ngoại chỉ đồn đại về quan hệ của Tô Duy và Tô Niệm, xa hơn nữa cũng chỉ có chuyện của bố mẹ Tô Duy cùng ông nội của anh, có vẻ rất thần bí, cũng không có có quá tin tức bì truyền ra ngoài. Vừa mới nghe những lời này của Tô Duy thì hình như bố mẹ của Tô Niệm đã từng làm chuyện gì đó có lỗi với Tô gia, ông nội của anh luôn phản đối Tô Niệm gả vào nhà họ Tô nhưng hình như bố mẹ Tô Duy lại cảm thấy áy náy với Tô Niệm.
Ẩn tình trong đó Đinh Thái Vi cũng không hiểu hết, cô cúi đầu, im lặng một lát rồi ngẩng đầu lên nhìn Tô Duy. Tôi Dúy cúi đầu xuống đã thấy được ánh mắt nghi hoặc của cô, anh nở nụ cười, hôn lên trán cô: “Nhất định em đã từng nghe qua bác cả bị tai nạn xe cộ năm đó.”
Chuyện năm đó con trai trưởng của Tô Gia bị nạn khiến cho người ngoài xôn xao cả lên, chỉ là những chuyện sau đó đã bị Tô gia chặn hết cho nên kết quả cuối cùng người ngoài không hề hay biết.
Đinh Thái Vi gật gật đầu, nhanh chóng hiểu ra: “Tai nạn đó có liên quan đến bố mẹ ruột của Tô Niệm sao?”
“Ừ” Tô Duy ôm cô, chậm rãi nhớ lại: “Lúc bác cả bị tông vào đuôi xe thiếu chút nữa đã đụng vào xe của bố mẹ Tô Niệm, cũng may bác cả nhanh tay đảo tay lái, nhưng bởi vì bị thương lại cứu chữa chậm trể…Năm đó ông nội anh thương bác cả nhất, sau khi bác cả qua đời ông rất đau lòng, cũng vì vậy là giận chó đánh mèo trút lên bố mẹ Tô Niệm. Thật ra chuyện tai nạn xe cộ có quan hệ rất phức tạp đến nhiều người, bố mẹ em ấy lại không may mắn bị liên lụy vào cho nên dần dần mọi người trong nhà cũng chấp nhận lời xin lỗi của bố mẹ em ấy, chỉ có ông nội anh là vẫn không thể quên được.” Ngừng một lát anh lại khẽ thở dài: “Về sau bố mẹ em ấy làm việc cho bác gái, một năm sau cũng bị tai nạn xe cộ, bố mẹ em ấy vì cứu bác gái mà bỏ mình…” Anh dừng lại, giọng nói không thể che giấu được vẻ tiếc hận.
Khó trách thái độ đối xử với Tô Niệm của ông nội anh và bố mẹ anh lại khác nhau một trời một vực như vậy. Đinh Thái Vi trầm mặc một lúc rồi ngửng mặt lên: “Thật ra Tô Niệm cũng là người vô tội.”
Tô Duy ừ một tiếng, nâng cằm cô lên cười nói: “Cũng không thể bởi vì vô tội mà giao em ấy cho anh được.”
Đinh Thái Vi cũng ừm một tiếng, ngón tay chạy trên mặt anh: “Tình cảm thanh mai trúc mã, không phải nói bỏ là có thể bỏ.” Thấy Tô Duy chỉ cười nhìn cô, tay cô dừng lại nơi khóe miệng anh, thật lâu sai mới khẽ thở dài: “Nhất định là anh rất yêu mến Tô Niệm.”
Tô Duy nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay cô, bỏ vào miệng ngậm chặt, dở khóc dở cười nói: “Em thấy anh rất yêu mến em ấy chỗ nào hả?”
Đinh Thái Vi cười mà không nói, rút ngón tay ra, che mắt anh lại.
Tô Duy bế cô lên đùi, đợi một lát vẫn thấy cô che mắt mình, anh không khỏi cười thành tiếng, giọng nói dịu dàng mang theo một chút dụ dỗ: “Thái Vi, anh thích em thật lòng mà.”
Đinh Thái Vi không đáp lời, chậm rãi dời ngón tay đi, đối diện với ánh mắt của anh. Ánh mắt cô chỉ có một vẻ thản nhiên, dường như mắt điếc tai ngơ với lời tỏ tình của anh. Tô Duy không khỏi thấy ủ rũ, ôm lấy eo cô, kéo sát cô ngồi lên đùi mình hơn, đôi mắt cười nhìn cô, thì thầm bên tai cô: “Có phải muốn anh dùng hành động chứng minh không?”
Giọng điệu mập mờ cùng tư thế dây dưa, Đinh Thái Vi mà còn không hiểu ý của anh thì cũng chẳng còn gì để nói nữa. Vả lại từ khi bọn họ gặp lại nhau tới nay thật sụ chưa từng có hành động thân mật nào, dù cho Tô Duy có chạy tới nhà cô cũng là vì chuyện ông ngoại cô bị bệnh nặng, hai người đều cực kì mệt mỏi, căn bản không hề nghĩ tới chuyện này. Nhưng không khí lúc này, lại còn tư thế này khiến cho Đinh Thái Vi muốn chạy trốn. Cô giương mắt lên nhìn Tô Duy thì thấy ánh mắt anh đang tràn ngập tình ý dịu dàng, cô ngẩn người, vòng tay nhẹ nhàng ôm cổ anh, không nói gì.
Tô Duy thấy cô mềm mại như vậy cũng cười cười, chống trán mình lên trán cô, nhẹ nhàng hôn lên mí mắt cô. Nụ hôn của anh chạy thẳng một đường xuống dưới, từ chân mày của cô đến chóp mũi, rồi đến cánh môi… Bàn tay đang ôm eo cô đột nhiên buông ra, cởi quần áo của cô xuống, chạy dọc theo thân thể cô.
Hơi thở của Đinh Thái Vi dần trở nên không đều, phát giác ra chỗ đó của anh đang cọ sát vào mình, vẻ mặt cô hơi hốt hoảng, khẽ gọi anh: “Tô Duy” Tô Duy khẽ cười một tiếng, bế cô lên cao, hôn vào xương quai xanh của cô rồi chậm rãi vùi vào ngực cô. Đinh Thái Vi thở hổn hển, chỉ có thể bám chặt vào anh.
Hôm sau tỉnh lại, Tô Duy nằm bên cạnh cô, đang mỉm cười nhìn cô. Đinh Thái Vi cũng nở nụ cười, giọng nói vừa phát ra mới phát hiện giọng mình hơi khàn khàn: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng” Tô Duy cúi người hôn lên trán cô một cái: “Để anh đưa em tới studio, em ngủ tiếp đi, anh đi mua đồ ăn sáng cho em.”
Đinh Thái Vi khẽ ừm một tiếng rồi nhắm mắt lại ngủ tiếp. Lúc ăn sáng, Đinh Thái Vi hôn lên gò má Tô Duy, thoải mái nói: “Vừa rồi chị An gọi điện thoại cho em nói sẽ tới đón em.”
Ý là không cần Tô Duy đưa cô tới trường quay, vẻ mặt Tô Duy vẫn bình thường, cười liếc nhìn cô một cái: “Được rồi”
Đinh Thái Vi cẩn thận nhìn anh, nghĩ ngợi rồi cuối cùng không nói gì. Mặc dù đã xác định ở bên nhau nhưng dù sao đây cũng là chuyện giữa hai người họ, không cần phải để người khác biết. Có lẽ Tô Duy thật lòng sẽ không để ý đến chuyện tình cảm của bọn họ bị lộ ra ngoài, nhưng nếu vậy nhất định sẽ bị rất nhiều người để ý, Đinh Thái Vi không muốn trở thành đề tài để mọi người bàn tán, lại càng không muốn bị những tay săn ảnh bám theo từng bước.
Nhìn vẻ mặt của Tô Duy, trong lòng hẳn là đã hiểu ý nghĩ của Đinh Thái Vi cho nên cũng không quá để ý. Thấy cô cứ nhìn anh mãi, Tô Duy ngẩng đầu lên khẽ cười nói: “Sáng nay anh phải qua công ty một chuyến, tối nay anh đến trường quay đón em rồi về chỗ anh.”
Đinh Thái Vi không khỏi cười thật tươi, dời tầm mắt đi nói: “Vâng”
Chị An đỗ xe dưới sân, thấy Tô Duy cũng không quá ngạc nhiên. Sau khi đưa mắt nhìn Tô Duy lái xe đi, chị An mở cửa xe cùng lên xe với Đinh Thái Vi.
“Hôm qua Long Tử Lê đưa em về nhà nhất định là Tô Duy sẽ ghen lồng lên.” Chị An cầm tay lái, cười tủm tỉm nhìn về phía Đinh Thái Vi. Đinh Thái Vi bị nét mặt cô chọc cười, mấp máy khóe miệng mỉm cười. Chị An trông thấy mà ghê răng, hứ một tiếng nói: “Chị biết ngay là em không cưỡng lại được vẻ hấp dẫn của Tô Duy mà, chị đoán được em và cậu ta sẽ lại dính với nhau từ sớm rồi.”
Lời nói trẻ con như vậy, Đinh Thái Vi nghe thấy cũng phải cười lên, một lát sau mới nhướng mày: “Chị An quả nhiên là liệu sự như thần.”
Chị An cũng không chịu nổi nữa, hơi nghiêm mặt lại, rồi chăm chú nhìn Đinh Thái Vi: “Em thật sự quyết định ở bên cạnh Tô Duy à?”
Thấy chị An trở nên nghiêm túc, Đinh Thái Vi cũn từ từ thu lại nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu: “Bây giờ bất kể có thế nào anh ấy cũng sẽ không chịu từ bỏ em, mà em vốn cũng yêu mến anh ấy cho nên không có lý do gì để cự tuyệt.”
Chị An nghe xong lại bùi ngùi than thở: “Xem ra em đã quyết định rồi, cũng không cần chị phải nói thêm gì nữa. Nhưng Thái Vi này, người tên Tô Duy này cũng không hề đơn giản, hơn nữa thân thế của cậu ta… Em có chắc là có thể ứng phó được không? Huống hồ còn có thêm một Tô Niệm…”
Đinh Thái Vi thấy cảm động, nhìn chị An mỉm cười, hạ giọng nói: “Đừng lo lắng, em đã chuẩn bị tâm lí rồi, chỉ cần tình cảm của Tô Duy thay đổi em sẽ chia tay với anh ấy ngay.” Ý là chỉ cần Tô Duy không thay đổi cô cũng sẽ không thay đổi.
Chị An cười nhướng mày: “Không nhìn ra em đối với Tô Duy lại sâu nặng như vậy nha, yên tâm đi, chị sẽ không nói với Tô Duy đâu.”
Hai người đều cười thành tiếng. Sau khi đến trường quay, thấy Long Tử Lê và Tô Niệm đang quay, chị An nhận ra, nghiêng đầu nói nhỏ với Đinh Thái Vi: “Xảy ra chuyện gì vậy, hình như Tô Niệm không được tập trung.”
Đinh Thái Vi cũng nhận ra, lắc đầu hạ thấp giọng: “Không biết nữa, chắc là có tâm sự gì đó.”
Chị An buồn cười ghẹo cô: “Chẳng lẽ cô nàng đã biết chuyện em và Tô Duy đã làm hòa với nhau.”
Đinh Thái Vi nghĩ nghĩ, chau mày: “Không có khả năng đó, chuyện em và Tô Duy cũng mới hôm qua…”
Chị An thấy cô khá chăm chú thì không khỏi cười rộ lên, vỗ nhẹ vai cô: “Cho dù cô ta có biết thì thế nào? Chẳng lẽ em còn phải kiêng dè cô ta, phải gạt cô ta mãi à?”
Thật ra trong lòng Đinh Thái Vi thật sự cũng đang nghĩ xem có nên tạm thời gạt Tô Niệm chuyện này không, nhưng cuối cùng cứ để Tô Duy quyết định thì hơn. Chuyện đối xử với Tô Niệm thế nào, tuyệt đối Đinh Thái Vi sẽ cố gắng không can thiệp vào. Thấy Đinh Thái Vi im lặng, chị An liếc nhìn cô, chỉ tay về phía Long Tử Lê: “Hình như cậu ta cũng không được yên lòng.”
Đinh Thái Vi nhìn kĩ mới nhận ra, gật gật đầu.
Chị An lại liếc nhìn cô: “Hình như Long Tử Lê rất thích em.”
Đinh Thái Vi nhất thời không nói gì, nhìn chị An: “Không biết có phải đoàn phim xảy ra chuyện gì không.”
Chị An thấy cô chuyển đề tài, không nhịn được cười thành tiếng: “Cứ xem đi, để xem đạo diễn Ninh nói thế nào.”
Quả nhiên một lúc sau, đạo diễn Ninh nổi giận đùng đùng hô ngừng, gọi Long Tử Lê cùng Tô Niệm lại, nghiêm khắc hỏi rốt cuộc hai người họ đã xảy ra chuyện gì. Lúc quay phim đạo diễn Ninh luôn nghiêm khắc, lúc này thấy ông ấy tức giận nên tất cả mọi người đều không dám lên tiếng. Long Tử Lê liếc nhìn về phía Đinh Thái Vi rồi lại nhìn đạo diễn Ninh, trầm mặc không nói gì. Tô Niệm cúi đầu: “Thật sự xin lỗi, tôi cảm thấy không thoải mái.”
Đạo diễn Ninh nhìn cô ta, thấy sắc mặt cô ta trắng bệch, chắc là đang có chuyện gì, sau khi khẽ thở dài, ông ấy khoác tay ý bảo mọi người nghĩ giải lao.
Khóe miệng Long Tử Lê hơi nhếch lên, nói khẽ với Tô Niệm câu gì đó rồi hai người cùng đi về phía Đinh Thái Vi cùng chị An.
Ánh mắt chị An rơi trên mặt Tô Niệm: “Hình như sắc mặt em không tốt lắm.”
Tô Niệm cười cười: “Có thể là đêm qua về muộn quá nên bị cảm lạnh.”
Đinh Thái Vi nhìn Tô Niệm, vừa định nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn, chỉ chốc lát sau đã có rất nhiều phóng viên. Cô không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy những phóng viên kia đang đi thẳng về phía bọn họ. May mà lúc này đạo diễn Ninh đã lấy lại tinh thần, bảo nhân viên tiến lên ngăn bọn họ lại.
Trước khi sự tình chưa rõ ràng, các diễn viên đều lui vào trong phòng nghỉ. Đinh Thái Vi lẳng lặng ngồi một góc, Long Tử Lê ngồi đối diện cô: “không biết lần này là scandal của ai đây.”
Tô Niệm lắc đầu một cái: “Chắc chắn không phải tôi.”
Khóe miệng Long Tử Lê nhếch lên không nói gì nữa.
Chị An nghe điện thoại, một lát sau chị cúp điện thoại, đến trước mặt Đinh Thái Vi và Long Tử Lê, sắc mặt nghiêm trọng: “Đêm qua, Tử Lê, có phải cậu đưa Thái Vi vào nhà không?”
Đinh Thái Vi nhất thời ngẩn người, nhanh chóng hiểu ra, cô há hốc miệng, nhìn sang Long Tử Lê, nói không ra lời. Vẻ mặt Long Tử Lê cũng nghiêm trọng, còn có vẻ kinh ngạc: “Chị nghe ngóng được gì rồi.”
Chị An thở dài: “Những phóng viên kia tới đây vì hai người đấy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...