Thấy cô đột nhiên bật cười thành tiếng Tô Duy bỗng ngẩn người, cuối cùng đành cười khổ nói “Em vẫn không tin anh.”
Đương nhiên không tin, cô tin thế nào được đây? Đinh Thái Vi ngồi yên không trả lời anh. Tô Duy nghiêng người ôm chặt lấy cô “Chúng ta bắt đầu lại, được không? Em không tin anh, vậy cứ ngây ngốc ở lại bên anh, xem anh có lừa em không, xem cuối cùng có phải anh thích em hay không.”
Lần này Đinh Thái Vi không kháng cự lại hành động của anh, mặc anh ôm cô một lúc rồi mới mở lời “Để em suy nghĩ một chút đã.”
Tô Duy cũng không ép cô, khẽ vuốt tóc cô, dịu dàng nói “Được.”
Anh đưa cô về nhà, nhìn cô vào rồi mới lái xe rời đi. Cô vẫn đang do dự, có lẽ đã nhìn thấy hợp hợp tan tan trong chốn này quá nhiều, cũng có thể vì chú ý đến mối quan hệ kia của anh, vì thế anh không thúc ép cô, anh tình nguyện cho cô thời gian đợi cô suy nghĩ thật kĩ.
Nói đi cũng phải nói lại, Tô Duy cũng không biết từ khi nào anh đã yêu thích Đinh Thái Vi, có lẽ lần đó thoáng gặp ở trường quay, Đinh Thái Vi mặc một bộ cổ trang, đứng bên bức tường, bóng lưng yên tĩnh nhưng khi quay đầu lại cho anh thấy một sự bình thản nhẹ nhàng, khiến anh nhất thời mê mẩn, hoặc cũng có thể do đoạn thời gian ở chung của hai người. Đinh Thái Vi dịu dàng không đòi hỏi, khiến anh dần dần động tâm. Nhớ lần mừng năm mới năm đó, hai người đạp tuyết leo núi, sau khi đến đỉnh Đinh Thái Vi chỉ chăm chăm chụp ảnh, dần dần quên mất anh đang ở phía sau cô, mà anh lại chậm rãi bước theo cô, đuổi theo bóng dáng cô.
Anh đứng ở cách đó không xa, nhìn khuôn mặt cô mới phát hiện, thì ra không biết từ khi nào, người bị theo đuổi đã là cô.
Hôm sau Đinh Thái Vi đến trường quay, lúc gặp Tô Niệm không khỏi cảm thấy xấu hổ, cô có cảm giác Tô Niệm đã biết chuyện cô gặp cha mẹ anh. May mà Tô Niệm vẫn biểu hiện như bình thường, khiến Đinh Thái Vi hiểu rõ, dù bên trong Tô Niệm hận cô đến thế nào thì trước mặt cô cũng sẽ không bao giờ thể hiện ra, nhiều lắm là đi tìm Tô Duy ầm ĩ một trận, cho nên cô quyết định làm như cái gì cũng không biết.
Long Tử Lê đã hóa trang xong, thấy cô đến thì nhẹ nhẹ gõ kịch bản trong tay, ý nói đang đợi cô để duyệt thoại. Đinh Thái Vi tặng anh ta một nụ cười tỏ ý đã biết, sau đó vội vàng vào phòng hóa trang trang điểm.
Phân đoạn lần này là cảnh nam nữ chính đã lớn, đây là lần đầu nữ chính thú nhận với nam chính, Đinh Thái Vi mặc sườn xám, rõ ràng là một cô gái hai mươi sáu tuổi lại phải diễn thành một cô gái mười sau mười bảy tuổi đang đắm chìm trong mối tình đầu, tuy giọng điệu sắc sảo nhưng khuôn mặt vẫn phải lộ rõ sự thanh thuần, ngây thơ và bướng bỉnh của một thiếu nữ mới lớn. Mà Long Tử Lê tuổi cũng không nhỏ, vốn cũng không thích hợp diễn một thanh niên hai muôi tổi, nhưng diễn xuất của anh ta quá tốt, lúc đứng cạnh Đinh Thái Vi cũng khiến người ta cảm thấy họ đúng là một đôi thanh mai trúc mã hoàn hảo.
Thời tiết dần ấm hơn, thời điểm quay phim đúng vào lúc hoa đào nở rộ. Hai anh em đứng dưới cây đào, cô gái thì ngượng ngùng tở rõ tâm ý của mình, khuôn mặt chàng trai lại bị hoa đào che khuất một nửa, có điều vẫn mơ hồ thấy được đôi chân mày của anh đang khẽ chau lại. Anh nhìn chằm chằm vào cô em gái không cùng huyết thống đang đứng trước mặt mình, khóe miệng khẽ cong như đang muốn nghiền ngẫm về lời tỏ tình của cô. Qua một lúc, khi anh muốn trả lời thì phía sau lưng bỗng xuất hiện người làm khiến anh không thể nói tiếp.
Đến đây phân đoạn kết thúc, hiển nhiên đạo diễn Ninh đối với diễn xuất của hai người bọn họ tương đối hài lòng, sau khi hô cắt thì khẽ cười với hai người.
Hai người cũng cười đáp lại, Long Tử Lê thấy cánh hoa đào vương trên vai Đinh Thái Vi thì cười cười đưa tay phủi đi giúp cô. Đinh Thái Vi cười cảm ơn, vừa đi vừa cùng anh ta tùy ý trò chuyện “Thật ra nội dung phim này rất đơn giản, có điều diễn xuất lại yêu cầu khá cao.”
Long Tử Lê cười “Hiện tại chắc đã không cảm thấy hối hận khi nhận đóng phim này rồi chứ?”
Đinh Thái Vi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó bật cười “Không biết. Có điều để em diễn một cô gái nhỏ mười mấy tuổi vẫn cảm thấy không thuận cho lắm.”
Long Tử Lê cười cười nhướn mày “Tuổi của tôi xem ra cách nhân vật những mười mấy tuổi, nếu xét ra thì tôi mới khổ.”
Anh ta cũng đã ba mươi lăm, diễn một thanh niên hai mươi tuổi, tuy độ tuổi chênh lệch quá nhiều nhưng với diễn xuất hoàn hảo của anh ta thì không sợ không giống. Nhớ tới nội dung vừa diễn cùng Long Tử Lê, Đinh Thái Vi không ngừng âm thần tán thưởng.
Hai người ngồi qua một bên xem đạo diễn Ninh chỉ đạo những diễn viên khác diễn. Đột nhiên Long Tử Lê nhìn lướt qua cô, nhìn về phía cửa ra vào phía sân nhỏ. Đinh Thái Vi nhìn theo ánh mắt anh ta thì thấy Tô Duy đang đứng nói chuyện cùng vài nhân viên, cô nhìn qua rồi quay đi, chợt nghe Long Tử Lê thấp giọng cười nói “Cậu ta đến cũng khá lâu rồi, vừa rồi cũng thấy chúng ta diễn đấy.” Cuối cùng buông thêm một câu “Anh còn nghĩ em đã sớm nhìn thấy cậu ta.”
Đinh Thái Vi bật cười, cô thâm nghĩ chắc chắn Long Tử Lê cố ý. Cô cúi mặt, gõ kịch bản “Duyệt thoại đi anh, hôm nay còn một phân cảnh nữa.”
Khóe miệng Long Tử Lê khẽ chu lạil, đứng lên “Cậu ta tới.”
Đinh Thái Vi nhìn lại nơi đó, quả nhiên thấy Tô Duy đang đi về phía mình, cô lén thở dài, buông kịch bản và đứng dậy. Sau khi chào hỏi Đinh Thái Vi cảm giác bọn họ hình như có chuyện cần nói với nhau vì thế thức thời rút lui tìm người khác buôn chuyện. Tô Duy lặng lẽ nhìn theo bóng lưng cô, thần sắc không có gì thay đổi, vẫn ôn hòa không gợn sóng.
Long Tử Lê nhìn anh, lại nhìn theo Đinh Thái Vi cười “Xem ra muốn cậu nói một câu cám ơn chắc phải đợi lâu đây.”
Lần trước Tô Duy nói muốn cảm ơn Long Tử Lê vì chiếu cố đến Đinh Thái Vi, Long Tử Lê đã nói đợi Đinh Thái Vi quay lại với anh thì cảm ơn cũng chưa muộn.
Tô Duy âm thầm ghi nhớ, cười cười không trả lời.
Long Tử Lê nhìn anh “Cậu cũng biết phần tâm tư này của tôi, không sợ tôi cướp đi Thái Vi sao?”
Tô Duy nhướn mày, hoàn toàn không muốn thảo luận chủ đề nhàm chán này với anh ta, qua hai giây anh nói “Quay hết bộ phim này anh có kế hoạch gì?”
Long Tử Lê thấy anh tránh vấn đề về Đinh Thái Vi cũng không so đo, cười cười nói “Mọi thông báo của tôi đều công khai, cậu không biết sao?”
Tô Duy liếc anh ta “Có người tìm tôi nói chuyện kịch bản, tôi cảm thấy rất hợp với anh.”
Long Tử Lê lập tức kinh ngạc “Cậu đang tìm miếng cơm cho tôi đấy à?”
Trong giọng nói tràn ngập vẻ khoa trương. Tô Duy bị chọc cười, hai tay đút trong túi quần “Anh cho là vậy cũng được.”
Kì thật tìm Long Tử Lê diễn là chuyện đôi bên cùng có lợi. Long Tử Lê là cái tên đủ để đám báo cho phòng vé, có anh ta tham gia thì chắc chắn chuyện lợi nhuận sẽ không phải lo lắng. Long Tử Lê tự nhiên biết rõ chuyện này, sự thể hiện khoa trương vừa rồi chẳng qua chỉ là nói đùa với Tô Duy mà thôi. Anh ta nheo mắt, chăm chú suy nghĩ rồi nói “Tôi muốn xem kịch bản trước.”
Lúc hai người ngồi bàn chuyện Đinh Thái Vi cũng ngồi nói chuyện phiếm với người trong đoàn, đang nói đột nhiên nghe thấy chuông điện thoại. Cô nhận máy, không đến hai giây sắc mặt lập tức thay đổi, sau khi cúp máy cô sững sờ chỉ chốc lát rồi sau đó gọi số chị An.
Chị An nghe giọng cô thì vội vàng hỏi xảy ra chuyện gì. Đinh Thái Vi hắng giọng “Chị An, có thể đặt cho em một vé máy bay tối nay được không?”
Vừa rồi là người trong nhà cô gọi tới báo ông ngoại cô lâm bệnh nguy kịch. Từ nhỏ Đinh Thái Vi đã sống cùng ông bà ngoại, tình cảm đối với hai người là không cần nói, giờ đây nghe tin dữ cô đã gần như không thể cầm được nước mắt, hận không thể lập tức bay trở về. Phần diễn của cô cũng đã khá ổn, vì không tiện làm phiền đến nhân viên đoàn làm phim nên cô đành phải nhờ chị An mua vé.
Chị An nghe cô kể chuyện lập tức đặt vé, còn dặn dò cô đừng gấp gáp, sau khi lấy được vé sẽ đến đón cô.
Đinh Thái Vi nắm chặt điện thoại trong tay ngẩn người, ngay cả Long Tử Lê và Tô Duy đến trước mặt cô lúc nào cũng không biết. Tô Duy vốn đang nói chuyện cùng Long Tử Lê, vừa liếc thấy sắc mặt cô thay đổi thì nhíu mày, sau đó trực tiếp đi tới. Long Tử Lê thấy anh đột nhiên bước đi thì ngẩn người rồi cũng đi theo sau.
Tô Duy cúi đầu cẩn thận nhìn cô “Đã xảy ra chuyện gì?”
ĐInh Thái Vi nhìn thẳng vào anh, nhất thời không biết nói gì, qua chốc lát cô vẫn đem những lời đến miệng nuốt trở lại. Thấy Tô Duy vẫn nhìn chằm chằm cô, ánh mắt không chút buông tha, phảng phất có thể nhìn thấy nơi sâu thẳm trong cô, cô cụp mi “Trong nhà xảy ra chút chuyện, có điều cũng không quan trọng lắm.”
Thật ra là chuyện rất quan trọng, thế nhưng cô lại không muốn lộ ra. Tô Duy nhìn cô chăm chú, trong lòng hiểu rõ cô đang né tránh, nhưng cô đã không muốn nói anh cũng không truy vấn. Dừng một chút rồi dịu dàng nói “Có chuyện gì phải nói với anh.”
Lời này thật sự vừa mập mờ vừa thân mật, Đinh Thái Vi giật mình, nhẹ nhàng gật đầu. Long Tử Lê đứng bên cạnh nhìn thì không khỏi bật cười, vừa muốn nói chuyện lại nghe thấy đạo diễn Ninh gọi. Đã đến phần diễn nên anh ta đành nhướn mày, đè xuống câu chuyện.
Lần này phân đoạn vẫn diễn ra ở rừng đào, chỉ có điều từ tỏ tình biến thành từ chối. Sau khi nam chính bóng gió chuyện cha mẹ anh ta tỏ thái độ phản đối, cảm thấy đau dài không bằng đau ngắn nên hẹn nữ chính đến rừng đào. Nữ chính như cũng cảm nhận được tâm tư của nam chính, khi anh không mở miệng trước, trên mặt đã lộ rõ nét sầu bi.
Bởi vì tin tức ông ngoại lâm bệnh nặm nên trong lòng Đinh Thái Vi đang rất khổ sở, vì thế phân đoạn này cô không cần mất quá nhiều công sức đã có thể tiến vào tâm trạng của nhân vật.
Đến khi đạo diễn Ninh hô cắt, Long Tử Lê cúi đầu nhìn cô, trong mắt đầy lo lắng “Anh vừa rồi đã định hỏi em, có chuyện gì vậy? Tâm trạng của em không tốt lắm.” Thấy cô chỉ nhìn mà không trả lời, anh ta nói “Em không muốn nói với Tô Duy vì không muốn có quan hệ gì với anh ta, nhưng anh thì khác, dù sao anh cũng là bạn của em, nếu đã là bạn em thì em không cần phải nghĩ nhiều làm gì… Trong nhà đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng sao?”
Đinh Thái Vi im lặng một lúc rồi nói “Vừa rồi người nhà gọi điện đến, nói ông ngoại em bệnh nặng…. Em là do ông bà ngoại nuôi lớn…”
Chớp mắt Long Tử Lê hiểu vấn đề, nghĩ một chút rồi hỏi “Có phải muốn lập tức quay về không?” Đinh Thái Vi ừ một tiếng xem như trả lời. Long Tử Lê trầm ngâm nói “Tiến độ quay không thể chậm trễ, nhưng phần diễn của em có thể tạm dời lại, có điều phải được đạo diễn Ninh đồng ý.”
“Vâng, em đang định nói chuyện với đạo diễn Ninh.” Đinh Thái Vi cười, thấy Tô Duy đang đứng sau lưng đạo diễn Ninh, nhìn thẳng vào cô khiến cô hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn bước qua.
Tô Duy cũng không kiêng dè, đưa tay chạm vào má cô nói “Sắc mặt em thật sự không tốt, vừa rồi anh còn nghĩ em sắp khóc đến nơi rồi.”
Anh đang nói đến phân đoạn vừa rồi ư. Đinh Thái Vi trầm mặc không nói, cô đang nghĩ làm sao để anh không biết chuyện gì đã xảy ra, thật ra nói cho anh biết cũng không sao, vì không muốn cùng anh có quan hệ gì nên chuyện ông ngoại cô ốm có lẽ anh không cần phải biết. Đang muốn nói chuyện thì nhìn thấy chị An và Tô Niệm cùng nhau đi tới, cô cảm thấy kinh ngạc, thấy chị An hết nhìn đông lại nhìn tây, có lẽ đang tìm mình, cô vội gọi vào máy cô ấy.
Chị An thấy cô, khẽ vẫy tay, cùng Tô Niệm đi tới. Sau khi chào hỏi, chị An thấy ánh mắt Đinh Thái Vi như có như không nhìn vào Tô Niệm thì khẽ giải thích “Gặp nhau ở cửa ra vào, vì thế vào cùng luôn.”
Đinh Thái Vi a một tiếng, cô cảm thấy có Tô Niệm ở đây chắc sẽ không có cơ hội cùng Tô Duy nói rõ. Tô Niệm quấn quýt Tô Duy không buông, cô và chị An liếc nhau, ăn ý lùi ra một góc.
Chị An đưa vé máy bay cho cô, khẽ vỗ vai cô nói “Buổi tối bảy giờ bay, còn hai tiếng nữa, em có thể về qua nhà để thu xếp một chút. Đừng lo lắng, ông ngoại em sẽ không sao đâu.” Đinh Thái Vi khẽ ừ một tiếng. Chị An như chợt nhớ đến gì đó vội hỏi “Em đã nói với đạo diễn Ninh chưa?”
Đinh Thái Vi lắc đầu “Còn chưa nói, giờ em đi nói đây.”
Chị An nghĩ một chút rồi nói “Hay là để chị đi nói giúp em, em muốn về nhà mấy ngày?”
Cái này làm sao mà biết đây? Chị An hiển nhiên cũng có nghĩ đến, khẽ cười nói “Sẽ cố gắng chuyển toàn bộ phần diễn về phần sau, bình thường đạo diễn Ninh rất ưu ái em, chắc sẽ không làm khó đâu.”
May mà có chị An, Đinh Thái Vi cảm động không ngừng, cảm kích nhìn chị An. Chị An mỉm cười vỗ nhẹ lưng cô “Chị đưa em về nhà trước rồi đến sân bay, về phần chuyện xin nghỉ… đợi em lên may bay chị nói với đạo diễn Ninh cũng không muộn.”
Đinh Thái Vi gật đầu, những chuyện khác đã có chị An thay cô giải quyết khiến lòng cô cũng bớt lo lắng, chỉ là… Cô nhìn về phía Tô Duy, nghĩ một chút rồi nói với chị An “Chị An, chị có thể giúp em chuyện Tô Duy không?”
Chị An nghe cô nói thì khẽ thở dài “Chuyện của em và Tô Duy cứ như vậy cũng không hay.” Chị An không biết chuyện hôm qua Tô Duy đưa cô đi gặp cha mẹ anh, cô chỉ cảm thấy Tô Duy là người rất khó nắm bắt, cô không hi vọng Đinh Thái Vi tiếp tục lún vào một lần nữa.
Thật ra chuyện xảy ra gần đây Đinh Thái Vi cũng không muốn nói dối chị An, chuyện hôm qua gặp cha mẹ Tô Duy cô cũng định kể chỉ là chưa tìm ra cơ hội, hiện tại xem ra chỉ có thể đợi thêm một thời gian nữa thôi. Chị An thấy cô chỉ cười thì thở dài, không nói thêm gì nữa.
Buổi tối chị An gọi điện thông báo mọi chuyện cho đạo diễn Ninh, mặc dù đạo diễn Ninh luôn có thái độ rất nghiêm khắc đối với diễn viên nhưng cũng là người thông tình đạt lí, chỉ cần không ảnh hưởng đến tiến độ quay thì tự nhiên sẽ không gây khó dễ. Chị An cảm ơn rồi cúp máy, sau đó gọi cho Tô Duy.
Tô Duy im lặng lắng nghe, đợi chị An nói xong mới trầm thấp nói “Cô ấy đến nhà bình an là tốt rồi.”
Chị An không nghe ra được tâm tình của anh là gì, nói qua lại vài câu rồi cúp máy.
Tô Duy đứng trước cửa sổ, nhìn những khóm hoa trong nội viện, im lặng thật lâu, chỉ là bàn tay nắm chặt điện thoại đã đẫm mồ hôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...