Này Tình Yêu Có Bán Không


Lúc khởi quay đã là cuối tháng mười một, Đinh Thái Vi dấu người trong áo gió, đứng ở bên cạnh xem các diễn viên khác diễn, đợi hoàn thành mới xoay người rời đi, khi quay lại cô thấy Tô Niệm đang đứng chụp ảnh trước cửa ra vào. Cô ngẩn người nhưng hồi phục rất nhanh, đi lên chào hỏi Tô Niệm.
Tô Niệm thân mật vòng tay qua cánh tay cô “Chị Thái Vi, anh Tô Duy nói anh ấy có việc, bảo em đến đón chị.”
Lúc này Đinh Thái Vi mới nhớ ra buổi sáng Tô Duy có nói sẽ tới đón mình, vì thế khẽ cười nói “Đợi lâu không?” Tô Niệm lắc đầu, bộ dáng muốn bao nhiêu đáng yêu có bấy nhiêu đáng yêu. Đinh Thái Vi mỉm cười, đưa tay vuốt tóc Tô duy nói “Em lái xe tới?”
Tô Niệm gật gật đầu cười “Em tự lái.”
Tháng mười một ở phương bắc khí trời đã se lạnh, xe chạy vào n ội viện, hai người vừa mở cửa đã cảm nhận được hơi lạnh bên ngoài. Gió không ngừng thổi khiến lá mùa thu rơi lả tả, rơi đầy sân nhỏ. Đinh Thái Vi nhìn về phía nhà, qua cửa sổ thủy tinh tìm kiếm bóng dáng Tô Duy mà không thấy.
Tô Niệm khẽ giải thích “Anh Tô Duy có lẽ ở thư phòng.”
Đinh Thái Vi khẽ a một tiếng, cười đi vào nhà. Tô Niệm sánh vai cùng cô, lúc tới cửa Tô Niệm bước nhanh hơn một bước, móc chìa khóa ra mở cửa. Hai người vào nhà, liếc nhau sau đó ăn ý đi về phía thư phòng. Đang muốn gõ cửa chợt nghe giọng của Tô Duy vang lên từ bên trong “Tuy diễn xuất của Tô Niệm kém Đinh Thái Vi nhưng lượng fan của con bé cao hơn Đinh Thái vi, giải thưởng này để cho Tô Niệm đi, nếu người nào đó dị nghị thì bảo họ trực tiếp tới tìm tôi nói chuyện.”
Tô Niệm ngước mắt nhìn Đinh Thá Vi, thấy Đinh Thái Vi cũng đang tủm tỉm nhìn mình cười vội vàng nở nụ cười, sau đó đưa tay gõ cửa.
Không bao lâu Tô Duy bước ra, thấy thần sắc hai người kì quái, khóe miệng khẽ cong cười hỏi “Có phải đói bụng không?” Tô Niệm há hốc miệng, vừa muốn nói chuyện lại bị Đinh Thái Vi cười chặn lại “Đói, hôm nay em mới ăn có một bữa, anh mau đi nấu đi.”
Tô Duy nắm tay cô, hôn nhẹ lên trán cô cười nói “Anh đi đây.” Sau đó chuyển qua Tô Niệm “Em bảo hôm nay có khách đến mà?
Đinh Thái Vi bị Tô Duy nắm chặt đành phải nghe hai anh em họ nói chuyện. Cô chợt nghĩ tới chuyện vừa rồi, đương nhiên Tô Duy hi vọng Tô Niệm nhận được giải thưởng, bất kể là xuất phát từ ý riêng hay anh thật sự cho rằng năng lực của Tô Duy đủ để đạt được giải thưởng ấy. Thật ra dù ai nhận được giải Đinh Thái Vi đều cảm thấy không vấn đề, bởi căn bản cô không hề quan tâm tới giải thưởng kia. Chỉ là vừa rồi lúc Tô Duy nắm tay cô, giả ý thân mật trong mắt Tô Niệm thoáng hiện lên một chút ảm đạm khiến cô không thể không cảm thán.

Tô Duy bận rộn trong phòng bếp, Tô Niệm và Đinh Thái Vi tùy ý ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm. Thấy Đinh Thái Vi nhìn chằm chằm vào bộ pha trà Tô Niệm cười nhớ lại “Bộ pha trà này chính là của ông nội cho anh Tô Duy đấy.”
Đinh Thái Vi ngước mắt cẩn thận lắng nghe.
Tô Niệm cầm chén trà khẽ vuốt “Khi còn bé anh Tô Duy rất nghịch ngợm, thích nhất là quậy phá ông nội, đập nát bồn hoa ông yêu thích, nhổ bụi lan ông nội cố công chăm sóc, bỏ cà phê vào trà của ông…” Trên mặt cô tràn đầy vui vẻ, từ từ rơi vào hồi ức xa xăm “Mỗi lần ông nội pha trà chỉ để mình anh Tô Duy bên cạnh, lúc đầu anh ấy cũng hứng thú, sau lại sợ làm phiền ông nên dần dần cảm thấy chán nản. Anh ấy thấy em thích bộ pha trà này nên đã lấy từ chỗ ông cho em, có điều ông nội không cho phép anh ấy tặng cho người khác, mãi cho đến khi ông nội qua đời anh ấy cũng không đưa bộ bàn trà này cho em.”
Đinh Thái Vi lặng lẽ lắng nghe, càng nghe càng kinh hãi. Ngữ điệu của Tô Niệm không một chút nào thể hiện tình cảm yêu mến với ông nội Tô Duy, oán trách ông nội Tô Duy không cho cô bộ pha trà hay có ẩn ý thâm sâu gì đó phía sau? Tô Niệm vẫn khẽ vuốt chén trà, ánh mắt như có như không liếc về phía Tô Duy đang bận rộn trong nhà bếp. Đinh Thái Vi không khỏi lén thở dài, không biết nên nói tiếp thế nào.
Hai người đều trầm mặc, một lúc sau Đinh Thái Vi chợt nhớ gì đó cười chuyển đề tài “Chị thấy trên phòng em có rất nhiều đĩa, hay là chúng ta lấy ra xem nhé?”
Tô Niệm ngẩn người rồi cười lắc đầu “Những đĩa kia nhiều cái là do em diễn trò thôi, thậm chí có vài cái là anh Tô Duy cố tình lưu lại bản sao để chế giễu em. Nếu chị Thái Vi thật sự muốn xem thì hôm nào chị lén mang ra mà xem, chỉ cần không phải xem trước mặt em thì em sẽ không để ý đâu.” Nói rồi nháy mắt với Đinh Thái Vi.
Đinh Thái Vi không nhịn được mà bật cười, thầm nghĩ Tô Niệm đúng là một cô gái rất đáng yêu, cũng có trách nhiều người lại yêu quý cô như thế. Hai người còn nói thêm vài chuyện, dần dần Đinh Thái Vi cảm thấy buồn ngủ, Tô Niệm thấy trên mặt cô đầy vẻ mệt mỏi thì không làm phiền cô nữa mà để cô nghỉ ngơi.
Tô Duy đang cắt cà chua, thấy Tô Niệm yên lặng tựa vào cửa bếp anh cười nói “Sao lại không tiếp tục nói chuyện với chị Thái Vi nữa?”
“Chị Thái Vi đang ngủ.” Tô Niệm đi lên bốc một miếng cà chua, khẽ cắn “Có lẽ quay phim mệt quá.”
Ánh mắt Tô Duy khẽ lướt qua người Tô Niệm nhìn về phía đại sảnh, quả nhiên thấy Đinh Thái Vi đang dựa vào sô pha nghỉ. Anh cười nhìn Tô Niệm “Em nói Kiều Vũ sẽ tới sao giờ còn chưa tới?”
Tô Niệm cúi đầu nhìn thời gian “Hiện tại chắc anh ấy còn đang ở trường quay, lát nữa em đi đón anh ấy.” Ngừng một chút cô lùi về cạnh cửa, chần chờ mở mở miệng “Anh Tô Duy, những lời vừa rồi anh nói ở trong phòng em và chị Thái Vi đều nghe thấy.”

“Vậy sao?” Tô Duy không ngừng động tác, cười đảo mắt nhìn qua phòng khách, rồi lại nhìn thẳng vào Tô Niệm “Em sợ chị Thái Vi không vui?” Tô Niệm cụp mắt nghĩ rồi lắc đầu không nói. Tô Duy cười “Thái Vi đối với chuyện có nhận được giải thưởng hay không không hề quan tâm, thứ cô ấy muốn không phải những thứ này, em đừng nghĩ nhiều.” Rõ ràng đã nói muốn cô ở bên anh một năm, anh cho cô sự đầu tư tốt nhất, thế nhưng qua năm tháng cô vẫn luôn dùng đủ mọi cách từ chối sự sắp xếp của anh. Một người như vậy sao lại để ý đến vấn đề giải thưởng ấy chứ.
Tô Niệm lặng lẽ nhìn Tô Duy không nói gì. Đợi Tô Duy chuẩn bị tốt vài món cô cúi đầu nhìn thời gian “Anh Tô Duy, em đi đón Kiều Vũ.” Không đợi Tô Duy trả lời, cô trực tiếp đi ra. Tô Duy ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng cô, trong mắt cũng không thể hiện nhiều, rất nhanh lại cúi đầu chuyên tâm nấu cơm.
Khi Đinh Thái Vi tỉnh lại thì Tô Duy đã chuẩn bị xong đồ ăn, thấy cô tỉnh lại anh tới gần hôn lên đỉnh mũi cô “Hai ngày nay có phải diễn rất nhiều không?”
Giọng điệu của anh vẫn luôn dịu dàng như thế, Đinh Thái Vi cười, đầu tựa lên vai anh “Không sao. Có thể do thời tiết đang chuyển lạnh nên suốt ngày em cứ thèm ngủ.”
Tô Duy bật cười, ôm chặt cô “Tóm lại phải chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Đinh Thái Vi ngoan ngoãn gật đầu, nhìn quanh một vòng không thấy Tô Niệm. Tô Duy nhận ra thắc mắc của cô cười nói “Tô Niệm đi đón người, sẽ quay lại ngay.” Nói rồi kéo cô đứng dậy “Chúng ta đi dạo trong vườn đi.”
Lúc đi qua bàn trà Đinh Thái Vi không nhịn được lại liếc về phía bộ pha trà kia, sau đó từ đáy lòng tiếc hận hộ Tô Niệm, nghĩ thầm nếu Tô Niệm có không thích ông nội của Tô Duy cũng có cái lí của nó.
Trong vườn lá rơi đầy đất, trái ngược với những bồn hoa kia, lá vẫn xanh non tươi tốt, cành lá khẽ theo gió đong đưa, cảm thấy tràn đầy sinh ý. Đinh Thái Vi kéo chặt áo rúc vào trong lòng Tô Duy “Anh nói bình thường ở đây có người chăm sóc, giờ cũng sắp đông rồi, anh xem trên đất đã phủ đầy lá và cành khô, không lẽ là muốn chúng ta tự quét à?”
Tô Duy biết cô sợ lạnh vì thế ôm chặt cô cười nói “Hàng năm anh thường ở đây vì vậy mới cho người chăm lo phòng ốc.” Anh nhìn lá khô trên đất, sau đó nói “Đợi có thời gian chúng ta cùng quét có được không?”
Đinh Thái Vi biết Tô Duy là con người văn nhân ôn nhã, nhưng giờ đây, ánh mắt và bộ dáng dịu dàng này khiến cô cảm thấy ngơ ngẩn. Một lúc sau cô mới phục hồi tinh thần, cười gật đầu nói được.
Hai người ôm nhau, Tô Duy hỏi về tiến độ của bộ phim Đinh Thái Vi đang tham gia. Đinh Thái Vi giật mình sửng sốt, cô cho rằng mọi thứ đều trong tầm khống chế của Tô Duy, không ngờ anh lại không biết chuyện này. Đinh Thái Vi nói với Tô Duy, bộ phim này giờ mới bắt đầu, các diễn viên đang trong thời kì luyện thoại, có điều thật may mọi người đã dần dần nhập vai rồi.

Tô Duy nghe xong nghĩ rồi nói “Anh nghe đạo diễn nói, bộ phim này hai tháng là có thể quay xong.” Đinh Thái Vi ừ một tiếng, không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của anh. Tô Duy cười nhìn cô “Trong khoảng thời gian này em lại chọn kịch bản đi, anh sẽ giúp em sắp xếp.”
Đinh Thái Vi há hốc mồm, vừa định đáp lại chợt nghe bên ngoài có tiếng kèn xe. Chắc là Tô Niệm quay lại, cô đành đem những lời muốn nói nuốt xuống bụng, cùng Tô duy đi ra mở cửa, cô hoàn toàn không ngờ khách trong miệng Tô Niệm lại là Mạnh Kiều Vũ.
Mạnh Kiều Vũ xuống xe thấy Đinh Thái Vi thì khẽ giật mình, ánh mắt đầy phức tạp nhìn cô. Đinh Thái Vi khẽ nhếch khóe môi cười với anh ta, hoàn toàn không biết nên mở lời thế nào. Tô Niệm xuống xe thấy hai người bọn họ đều xấu hổ đứng yên đó thì dùng khuỷu tay khẽ huých vào tay Mạnh Kiều Vũ cười nói “Chị Thái Vi là chị dâu của em.”
Trên mặt Tô Duy luôn duy trì nụ cười, ôm Đinh Thái Vi xoay người nói “Bên ngoài hơi lạnh, vào nhà đi.”
Lúc ăn cơm Tô Niệm ngồi cạnh Mạnh Kiều Vũ cười liếc anh ta “Kiều Vũ giúp em rất nhiều chuyện.” Lời này không biết là nói với ai, dù sao Đinh Thái Vi nghe xong vẫn tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Mạnh Kiều Vũ cười cười “Em cũng giúp anh không ít mà.”
Nghe cuộc nói chuyện của hai người này hoàn toàn không giống với hai người đang nhiệt tình hẹn hò, Đinh Thái Vi không nhịn được mà ngẩng đầu lên, lén nhìn Tô Duy. Tô Duy cảm nhận được ánh mắt cô, nghêng đầu cười “Sao thế?” Đinh Thái Vi vội lắc đầu. Nụ cười trên mặt Tô Duy càng sâu hơn, cúi đầu khẽ hôn cô “Ngoan ngoãn ăn cơm đi.”
Trong lòng Đinh Thái Vi khẽ thở dài, cô hiểu rõ động tác và thái độ đó của Tô Duy chỉ là đang diễn cho hai người đối diện xem. Cô cũng không dám nhìn sắc mặt của Tô Niệm và Mạnh Kiều Vũ, chỉ đành cúi đầu nói lắp bắp gì đó.
Mạnh Kiều Vũ nhớ đến cảnh nhìn thấy Đinh Thái Vi trong vườn ở đại viện vẫn cảm thấy giật mình. Anh không nghĩ đến nhà Tô Duy sẽ thấy Đinh Thái Vi ở đó, càng không ngờ tới cô và Tô Duy lại có quan hệ như thế. Đối với anh ta, cả Đinh Thái Vi và Tô Duy là người của hai thế giới phức tạp khác nhau, mà những người ở trong cái vòng luẩn quẩn đó đều gần như chẳng đến được với nhau.
Trong bữa cơm Đinh Thái Vi chỉ lặng lẽ ăn cơm, rất ít tham gia vào những chủ đề được nói ra. Mạnh Kiều Vũ nhìn Tô Duy dịu dàng nhỏ nhẹ nói chuyện với cô, giúp cô gắp thức ăn, mà cô chỉ đáp lại bằng sự yên lặng, không biết là sao nữa, trong lòng Mạnh Kiều Vũ dần dần cảm thấy nghi ngờ.
Lúc ăn cơm xong, thừa lúc anh em họ Tô thu dọn bát đũa Mạnh Kiều Vũ do dự hỏi Đinh Thái Vi “Tôi không ngờ cô và Tô Duy lại…”
Đinh Thái Vi cười nói “Tôi không phải bạn gái của Tô Duy.” Thần sắc Mạnh Kiều Vũ khẽ đổi, lặng lẽ nhìn cô. Đinh Thái Vi lại cười “Chính là loại quan hệ mà anh nghĩ tới đấy.”
Mạnh Kiều Vũ đứng hình nửa ngày không nói nên lời, cuối cùng chỉ thấp giọng thở dài “Tôi cái gì cũng không nghĩ.”

Rõ ràng anh ta cái gì cũng nghĩ rồi, chỉ là không muốn làm cô cảm thấy khó khăn nên mới giả bộ như không biết. Đinh Thái Vi cười xòa nói “Chuyện anh và Tô Niệm ấy? Vừa rồi nghe cách nói chuyện của hai người hình như không phải của những người đang yêu nhau?”
Cô đã trực tiếp hỏi, lại đem chủ đề dời qua chuyện khác, Mạnh Kiều Vũ yên lặng một chút rồi cười ra tiếng “Ai nói tôi và Tô Niệm nói chuyện yêu đương vậy?”
Đinh Thái Vi lập tức trợn mắt “Trên báo đều viết thế mà, huống chi hai người cũng không hề phủ nhận.”
Mạnh Kiều Vũ cười cười nhìn cô “Chúng tôi cũng không hề thừa nhận, giúp nhau làm trò cô có tin không?”
Thì ra là làm trò, trong cái thế giới này chuyện như thế rất nhiều, cố ý gọi phóng viên đến chụp được thái độ mập mờ, để mọi người tưởng tượng hai người đang nói chuyện yêu đương, cùng nhau tạo chủ đề náo nhiệt. Đinh Thái Vi không phải chưa từng thấy, nhưng chuyện như thế xảy ra trên người Mạnh Kiều Vũ khiến cô cảm thấy vô cùng khó tin. Trong lòng cô Mạnh Kiều Vũ là người chăm chỉ cầu tiến, cho tới giờ sự nghiệp của anh ta vẫn luôn là do anh ta cố gắng mà thành, cô không thể đem chuyện xấu ấy xếp chung một chỗ với anh ta nổi.
Mạnh Kiều Vũ thấy cô yên lặng, nghĩ một chút rồi cười nói “Còn nhớ cái lần chúng ta cũng truyền ra chuyện xấu năm ấy không?”
Đinh Thái Vi cũng cười “Đương nhiên nhớ, là do đạo diễn Ninh say rượu loạn tính, không chỉ nói linh tinh với chúng ta mà còn trước mặt đám phóng viên ấy hồ ngôn loạn ngữ, không gây ra chuyện xấu mới lạ đấy.” Nhớ lại năm đó hai người đều cảm thấy có chút khóc không ra nước mắt. Đinh Thái Vi mỉm cười nói tiếp “Sau chuyện ấy tôi và anh đều không hề bị đồn đại nữa, cho đến tận giờ khi anh truyền ra chuyện xấu với Tô Niệm, anh lại không phủ nhận, vì vậy tôi đã tưởng….” Cô đột nhiên dừng lại, nhớ đêm đó Tô Niệm coi anh ta thành Tô Duy, mà anh ta khi ấy chỉ nhàn nhạt nói một câu “em say rồi” chứ không nhiều lời hơn nữa… Thì ra căn bản anh ta không hề để ý đến người trong lòng của Tô Niệm là ai.
Thấy sắc mặt cô vụt sáng Mạnh Kiều Vũ cười tiếp lời “Cho rằng tôi và Tô Niệm đang qua lại sao?”
Đinh Thái Vi cười cười không nói gì.
Mạnh Kiều Vũ quay đầu nhìn bóng người trong bếp “Thái Vi, cô có biết giữa Tô Niệm và Tô Duy có hôn ước không?” Thấy cô gật đầu, anh ngẩn người “Cô đã biết…”
Đinh Thái Vi cười nhạt một tiếng “Anh hẳn cũng đoán được, phim tôi đang quay là Tô Duy đầu tư.”
Mạnh Kiều Vũ lặng lẽ nhìn cô, thấy cô vẫn cười, thần sắc không chút xấu hổ thì cười rộ lên “Cô có thể nói với tôi những chuyện này chứng tỏ cô tin tưởng tôi, tôi rất vui.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui