Nghiêm Thừa Thừa nghe một câu này, ngay lập tức cứng họng không đáp được gì. Cậu ta không nghĩ Vưu Kiện sẽ nói như vậy, còn với thái độ rất chi là thái độ với cậu nữa.
Ánh mắt đó là thế nào?
Tại sao…Sữa Dâu lại thích thầy ấy được nhỉ? Không phải thầy ấy có rất nhiều nữ sinh vây quanh hay sao? Vẻ mặt đối với cậu ấy cũng rất lạnh lùng, sao có thể?
Nhưng mà có một điều làm cho Nghiêm Thừa Thừa cảm thấy trong lòng khá nhẹ nhõm, đó là Âu Dương Kiều Vỹ thích con trai.
Hmm…nghĩa là mình vẫn có cơ hội đấy chứ!
Nghiêm Thừa Thừa nghĩ đến đây, khóe môi hơi nhếch lên, cười cười tích cực.
Nụ cười của cậu ta không may mắn lọt thỏm vào tầm mắt của Vưu Kiện. Anh nói xong cũng không thấy ngượng ngùng gì, một tay cắm túi quần, đôi mắt hơi nheo lại.
Cười kiểu đấy là muốn gì đây? Lẽ nào…tự nhủ với bản thân là mình còn cơ hội để theo đuổi sao?
Đúng là trẻ con, luôn không biết lượng sức mình.
Vưu Kiện trầm mặc một lúc thì xoay người đi xuống dưới lầu. Khi nãy anh đi lên đây cũng vì nhìn thấy Âu Dương Kiều Vỹ mà thôi, cũng vốn giả vờ mặt lạnh đi ngang qua luôn nhưng không hiểu sao vẫn dừng lại nói chuyện một chút.
Đi về phía phòng giáo viên, Vưu Kiện thầm mắng bản thân điên mất rồi.
Nói câu đó để làm gì chứ? Đe dọa thằng nhóc kia à? Vô nghĩa!
Ngồi vào bàn làm việc của mình, Vưu Kiện tùy ý ném mấy tờ giấy lên bàn, trong lòng chỉ còn một chút bực bội. Nhớ lại khuôn mặt trắng trẻo cùng với cái vẻ ngoan ngoãn vui mừng của quỷ nhỏ đã phần nào làm tâm trạng của anh bớt khó chịu.
Liếc nhìn màn hình máy tính, Vưu Kiện quyết định mở trò chơi lên, chơi vài ván đỡ sầu.
Ít nhất thì không suy nghĩ bậy bạ nữa.
Các giáo viên đã tản ra khắp phía đi lên lớp chuẩn bị dạy, Nghiêm Thừa Thừa vẫn còn chần chừ tại khúc rẽ cầu thang.
Chẳng biết cậu đang suy nghĩ chuyện gì mà lâu đến vậy, lúc sực tỉnh đi về lớp thì đồng hồ cũng đã trôi qua mười phút rồi.
Nghiêm Thừa Thừa đi về phía phòng học, khi đi ngang một lớp trống, cậu bỗng nghe thấy có tiếng giằng co cãi nhau. Bởi tính tò mò, cậu quay đầu nhìn vào một chút, nương theo ít ánh sáng bên ngoài cửa sổ rọi vào, cậu nhìn thấy hai ba nam sinh đang vây quanh một nam sinh khác.
Trong lớp trống ánh sáng lúc mờ lúc tỏ, hành động thế này cũng mập mờ quá rồi đi.
Nghiêm Thừa Thừa lùi về sau một bước, im lặng quan sát động tĩnh của đám nam sinh bên trong.
“Mày đừng có trưng vẻ mặt đó nữa có được không? Tao ngứa tay muốn đấm quá đây.”
“Sao mày nói dám nói thằng Chiếu Hy biết hả? Tao nói mày thế nào? Có gì cũng phải ngậm chặt miệng cơ mà?”
Nam sinh bị vây quanh vẻ mặt sợ hãi, vốn đã trắng lại càng trắng hơn, trông nhợt nhạt vô cùng. Cậu không dám hé môi nửa lời, chỉ cật lực cúi thấp đầu.
Nam sinh đang luôn miệng hăm dọa bỗng giơ cao cánh tay, định tung một cú đấm thì Nghiêm Thừa Thừa nhanh chóng chạy đến, ngăn lại.
Những chuyện bất bình này luôn làm cho tay chân cậu ngứa ngáy. Nhưng mà khổ nỗi, ba Nghiêm đã răn đe cậu rất kỹ, nếu lần này còn đánh nhau nữa thì nghỉ học luôn!
Nghiêm Thừa Thừa trong lòng phân vân đấu tranh tư tưởng, cuối cùng vẫn quyết định xông vào, giúp đỡ người kia.
“Mày là ai?” Nam sinh lưu manh hùng hổ quát lớn.
Nghiêm Thừa Thừa có hơi dùng sức, siết chặt cổ tay của hắn, gầm nhẹ: “Nếu còn không dừng tay, giám thị sẽ đến đây nhanh thôi. Muốn gì?”
Một vài đứa đứng cạnh hơi khựng lại, thầm nói nhỏ: “Ngải Tư, hay là thôi đi, lần này nó sợ chết mất hồn rồi.”
Ngải Tư vẫn còn điên người. Nhớ lại cảnh tượng khi nãy, bị Vưu Chiếu Hy tát liên tục mấy cái lên mặt, lòng dạ sôi lên từng cơn.
Nghiêm Thừa Thừa hiện tại đang đứng che chắn trước mặt người nọ, vẻ mặt rất ngông, cũng rất tỉnh, nhìn Ngải Tư đầy thách thức.
Qua một lúc lâu, Ngải Tư không cam tâm buông tay xuống, đá mạnh vào cánh bàn rồi quay người rời đi.
Trước khi đi còn mắng chửi vô tội vạ: “Mẹ nó chứ! Toàn gặp âm binh gì đâu. Thằng chó Chiếu Hy chờ đó!”
Nhìn theo bóng dáng của họ, Nghiêm Thừa Thừa chẳng biết Vưu Chiếu Hy được nhắc đến là ai, nhưng cảm giác người này cũng không phải dạng vừa.
Quay người lại, cậu liếc nhìn nam sinh thấp hơn mình một cái đầu kia, khẽ cười hỏi: “Hết sợ chưa?”
Nam sinh nọ ngước mắt nhìn Nghiêm Thừa Thừa, rất lâu mới vuốt ngực, bộ dạng thỏ trắng gật gật đầu. Sau đó như nhớ ra điều gì, bèn lấy trong túi áo một viên kẹo có vỏ bọc đủ màu, đưa cho Nghiêm Thừa Thừa.
Giọng thỏ trắng hơi run run, giống như ngại ngùng: “Nè.”
Nghiêm Thừa Thừa nhìn viên kẹo, lại nhìn thỏ trắng, vui vẻ nhận lấy. Trong mắt cậu thỏ trắng này đúng thực hiền lành, cơ thể cũng nhỏ nhắn, làn da trắng bóc, khuôn mặt non choẹt.
Liếc xuống phù hiệu, suýt nữa thì Nghiêm Thừa Thừa sặc nước bọt.
Gì chứ? Lớn hơn mình một lớp hả? Không gạt người ta chứ??
Thỏ trắng không biết người kia đang sửng sốt vì mình lớn hơn, ánh mắt rất sùng bái những người dũng cảm như Nghiêm Thừa Thừa.
Nhưng mà vô học rồi, thỏ trắng không nán lại được nữa, bèn nói nhỏ: “Mình…mình về lớp…nha. Cảm ơn.”
Nghiêm Thừa Thừa hít vào một hơi, lén lút nhìn thỏ trắng, khóe miệng cong lên, cà nhây hỏi: “Ò…vậy bé tên gì đó?”
Chắc không dọa anh ấy đâu nhỉ? Haha.
Thỏ trắng bị gọi bằng “bé”, đôi mắt mở to kinh ngạc. Gò má hồng hồng, vội vàng cúi xuống lí nhí nói: “…Tạ Miên.”
Tạ Miên nói xong liền nhanh chóng chạy ra khỏi phòng học trống, để lại Nghiêm Thừa Thừa ngây như phỗng.
Cái mặt đó mà lớn hơn mình một tuổi hả?
Hừ.
Sao trường này nhiều người đáng yêu quá vậy trời?
…
Đến tiết cuối, ngoài trời bỗng nổ một tiếng sấm lớn, kéo theo một màn mưa dày đặc.
Vì đã là tiết cuối cùng, mọi người trong lớp bắt đầu buông gươm buông giáo, nằm dài trên bàn. Ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoài màn mưa, bắt đầu buôn chuyện nho nhỏ với nhau.
“Mày có đem dù không?”
“Tao không. Nhưng sao hôm nay lại mưa to thế nhỉ?”
“Chắc biết sắp tới đề thi thấy gớm quá, khóc trước tụi mình.”
“Vãi nồi.”
Chúc Văn cầm bút chọt chọt vào má, hừ một tiếng nói với Âu Dương Kiều Vỹ: “Cậu có mang dù không?”
Âu Dương Kiều Vỹ dừng bút: “Không có. Một lát chạy nhanh ra trạm xe là được.”
“Ừ, đáng lý tớ cho cậu đi chung dù được nhưng một lát tớ có hẹn rồi.”
“Hẹn với Vũ Thần hả?”
Chúc Văn cười hì hì, mặt mày rạng rỡ: “Sao cậu biết?”
Âu Dương Kiều Vỹ chỉ cười không nói, tiếp tục chép cho xong bài giảng trên bảng.
Chẳng bao lâu, tiếng chuông reo lên, cả lớp cũng vui mừng reo hò một tiếng. Tiết Nhung đi qua bàn giáo viên, gõ xuống bàn mấy tiếng, nhắc nhở:
“Ba ngày nữa là các em thi rồi, đừng có lơ là đó, có biết chưa? Kỳ này phải xem thành tích của mọi người có tiến bộ hay không, ai tiến bộ vượt bậc sẽ có thưởng.”
Mọi người trong lớp kinh ngạc hỏi: “Thật sao cô?”
“Đương nhiên là thật.” Tiết Nhung khẽ cười, dùng ngón giữa đẩy kính, “Cố gắng lên, thi tốt điểm cao thì hè này đi chơi mới tận hưởng được hết chứ!”
Các bạn quay qua nhìn nhau, bỗng nhớ tới chuyến dã ngoại ở biển, trong lòng lập tức rộn ràng, động lực cũng ùa đến không ngừng.
Vì có hẹn, Chúc Văn vừa ra khỏi lớp liến tách khỏi Âu Dương Kiều Vỹ, đi qua lớp của Thôi Vũ Thần.
Âu Dương Kiều Vỹ chen trong dòng người đông đúc, đi xuống cầu thang. Cậu đứng ở mép bậc tam cấp, ngước mắt nhìn bầu trời tối sầm, mưa vẫn rất nặng hạt.
Nhìn mọi người sắm dù đủ màu sắc đi ra khỏi cổng, cậu không khỏi thở dài một tiếng.
Biết vậy đã đem theo dù của mình rồi! Cái đầu óc này, chán ghê á!
Ở phía sau, Nghiêm Thừa Thừa chủ nghĩa cơ hội chạy vụt lên, sóng vai với bé con nói: “Đi chung dù không?”
Âu Dương Kiều Vỹ ngước lên nhìn, dù này trong suốt, nhìn đẹp mắt thật. Nhưng mà không muốn đi.
“Không muốn.”
“Sao không muốn? Tôi cho cậu ghé giang đi ra ngoài trạm.”
“Cậu đi bằng gì?”
“Xe riêng của nhà.”
Âu Dương Kiều Vỹ chậc chậc, quả nhiên bố làm to.
Mưa rơi xuống mặt đất, bắn lên những bong bóng trong suốt mỏng manh. Âu Dương Kiều Vỹ lúc này chợt nhớ đến Vưu Kiện, cậu không hiểu vì sao hôm nay tâm trạng của anh có vẻ khó chịu thế nhỉ?
Nghiêm Thừa Thừa vẫn kiên nhẫn đứng đợi bên cạnh. Cậu ta bước xuống một bậc, quay người lại nhìn Âu Dương Kiều Vỹ.
“Hm…” Bé con vẫn còn suy nghĩ, thật lòng không muốn đi cùng người này, nhưng mà ánh mắt mong đợi kia làm cho con người ta thật cảm động!!
Được rồi, đi chung dù thôi mà, đi một xíu là tới nơi. Ít ra mình cũng được đi ké một đoạn ra đến trạm xe.
Âu Dương Kiều Vỹ liếc mắt nhìn Nghiêm Thừa Thừa, bước chân vừa đặt xuống bậc thang thì cổ áo bị một người nắm lấy kéo lại.
Bé con giật cả mình, quay đầu lại nhìn.
Vưu Kiện ở phía sau lưng thản nhiên giữ lấy cổ áo của bé con, ánh mắt lại nhìn về phía Nghiêm Thừa Thừa.
Nhếch nhẹ mép môi cười lên, anh nói: “Thừa Thừa, em về đi, tài xế đợi lâu cũng cực lắm đấy.”
Dừng một chút, anh nhìn qua phía bé con còn đang sửng sốt: “Quỷ nhỏ này, thầy lo được.”
…
Nghiêm Thừa Thừa đúng là vẫn còn rất non, chỉ là một cây non mỗi ngày cần phải chăm bón. Còn Vưu Kiện vốn dĩ đã là một cây đại thụ rồi, rễ sớm cắm sâu dưới lòng đất, dễ gì mà bấn cả gốc lên được chứ?
Mưa vẫn còn rơi không ngừng, tiếng mưa bên tai lộp bộp như tiếng trái tim của cậu đập vậy.
Âu Dương Kiều Vỹ ngây như phỗng nhìn màn mưa, sau đó nhìn Vưu Kiện, nghiêng đầu hỏi nhỏ: “Thầy ơi, thầy bình thường chứ?”
Vưu Kiện nghe hỏi, sắc mặt nhất thời khó coi: “Sao lại hỏi vậy?”
Bé con hít một làn khí lạnh, nhưng trong lòng bỗng dưng ấm áp kỳ lạ: “Dạ không sao, chỉ là…ừm, thầy lo cho em được hả? Ý thầy là nuôi em đó hả? Em ăn nhiều lắm, làm sao bây giờ?”
Có lẽ từ trước đến giờ, anh không mấy để tâm đến con người này thật. Bây giờ trong đầu hở một chút là nghĩ tới, cho nên một câu của cậu nói ra cũng buồn cười hài hước đến vậy.
Tâm trạng thoáng chốc khá lên.
Vưu Kiện đẩy trán cậu, sau đó ném cho cậu chiếc áo khoác da của mình.
Áo khoác trùm lên đầu bé con, vương lại mùi nước hoa quyến rũ của anh.
Âu Dương Kiều Vỹ kéo áo xuống, ôm trước ngực: “Cái này…”
“Mặc vào, trời mưa lạnh, ngồi trên mô tô còn lạnh hơn đấy.”
Ngồi trên mô tô?
Bé con trừng mắt, dưới ánh sáng của hành lang, gò má chốc chốc ửng lên như quả cà chua.
Được rồi, có phải thầy muốn chở mình về không ta?
Trời ơi, tuyệt vậy!!!
Sau đó, hai người một trước một sau, một đáng yêu một lạnh lùng, cứ vậy đi ra đến bãi đỗ xe. Nhìn chiếc mô tô màu đen siêu ngầu của anh, bé con khẽ trầm trồ.
Dù trước đó cậu từng được ngồi phía sau anh rồi, nhưng ký ức đó thật đáng sợ, cũng rất đau lòng. Cậu không muốn nhớ đến nữa.
Hiện tại mối quan hệ có vẻ khá hơn rồi, cậu phải suy nghĩ tích cực lên.
Vưu Kiện đưa mũ bảo hiểm cho bé con, sau đó ngồi lên xe. Bé con cật lực treo lên yên sau, cũng vì chiều cao có giới hạn làm cậu rất mệt mỏi.
Hình như Vưu Kiện biết chuyện này, không nhịn được cười thầm một cái.
Mô tô rời khỏi bãi đỗ xe, lao nhanh trong màn mưa.
Trong vô thức, bé con vòng tay ôm cứng eo của Vưu Kiện, một bên mặt áp lên lưng anh, cảm nhận rõ rệt từng chút hạnh phúc đang nảy nở.
Ngoài trời mưa thật sự lớn, cứ liên tục tạt vào mặt kính của mũ bảo hiểm. Nhiệt độ giảm xuống rất nhanh, nếu không có áo khoác da của anh thì cậu có lẽ đã chết cóng mất rồi.
Nhưng mà, lẽ nào thầy không lạnh sao?
Âu Dương Kiều Vỹ thẫn thờ nghĩ ngợi, sau đó đột nhiên vòng tay ôm anh chặt hơn, muốn truyền hết năng lượng qua cho anh, giúp anh cảm thấy ấm áp.
Khi về đến nhà, Vưu Kiện không dừng lại ngay trước cửa mà ở phía dưới một chút.
Âu Dương Kiều Vỹ định cởi áo khoác trả anh thì anh đưa tay ngăn lại: “Mặc đi, giặt rồi trả sau cũng được.”
Bé con cả người run lên, ngoan ngoãn gật đầu rồi nói: “Em cảm ơn thầy. Hôm nay em vui lắm đó.”
Vưu Kiện gõ cốc lên mũ bảo hiểm, vẻ mặt lạnh tanh đáng ghét: “Vậy à? Tưởng dạo này có người theo đuổi thì không thèm ông thầy này nữa chứ?”
Nói xong anh mới nhận ra, sao mình có vẻ chua vậy nhỉ?
Nhưng mà kệ đi, không thích thì nói không thích. Vốn dĩ Nghiêm Thừa Thừa kia tính tình có vẻ bốc đồng, có khi theo đuổi chỉ là nhất thời thôi. Một đứa trong sáng thuần khiết như quỷ nhỏ, dính vào lỡ như tổn thương thì làm sao?
Khoan đã, từ khi nào mình lại…quan tâm đến nhóc con này quá vậy?
Âu Dương Kiều Vỹ không để ý đến ánh mắt khó hiểu của anh, dưới cơn mưa càng khó nhìn hơn nhiều phần.
“Người theo đuổi ạ? Ý thầy là Thừa Thừa hả?”
Vưu Kiện trầm mặc: “Ờ, thầy thấy có vẻ nó rất thích em.”
“Haha…” Bé con cười đến lúng túng, “Thầy biết mà, em chỉ thích thầy thôi, người ta thích em cũng đâu được gì!”
Vưu Kiện ngay lập tức ho một tiếng, vẫn thẳng thắn phết nhỉ?
“Ừ ừ, thích ai cũng được, thầy không quan tâm.”
Không quan tâm sao lại nhắc đến làm gì?
Bé con xụ mặt.
Thầy nghĩ em ngốc lắm hả? Người ta vừa có đầu óc, vừa có nhan sắc á nha!
Bé con cởi mũ bảo hiểm ra, trả lại cho anh rồi nói:
“Em vào nhà đây. Thầy chạy về cẩn thận nhé. Thật sự không cần áo khoác sao ạ? Lạnh lắm đó.”
Vưu Kiện cười khổ, thầy còn biết lạnh được à?
“Không cần. Vào nhà đi.” Anh nói rồi liền ngồi lên xe, phóng đi thật nhanh, chớp mắt chỉ còn thấy khói xe vật vờ.
Âu Dương Kiều Vỹ mặc kệ thân mình ướt nhem, cứ nhìn mãi theo bóng xe mô tô dần mất hút.
Lúc cậu quay lưng đi về phía cửa nhà mình thì chợt phát hiện Liêu Mịch đang đứng ở đó, nhìn thấy tất cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...