Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái!

Gió xuân lặng lẽ thổi đến, cuốn tan đi cái giá lạnh hiu quạnh của cuối đông.

Giữa giờ ra chơi, Vưu Kiện đi đến một phòng học, dừng lại trước cửa lớp. Anh hơi nghiêng người tựa vào cửa lớp, đảo mắt nhìn mọi người bên trong một lượt rồi cất tiếng:

“Cho thầy hỏi, Phí Kiền có ở đây không?”

Trong lớp, nữ sinh nhìn thấy Vưu Kiện, chẳng mấy chốc lại trở nên thục nữ yểu điệu hơn. Chỉ vì muốn được anh để ý đến dù chỉ một chút.

Một nữ sinh bước đến, cô cũng là lớp phó học tập của lớp, khẽ nói: “Dạ em thấy Phí Kiền vừa xuống sân bóng chơi rồi thầy ạ.”

“Thế à?” Vưu Kiện cong khóe môi, nhìn nữ sinh một cách dịu dàng rồi nói, “Cảm ơn em nhé.”

Dứt lời anh quay lưng đi nhanh xuống sân bóng.

Ở đây không khí đang nóng hừng hực bởi cuộc giao đấu giữa nam sinh của hai lớp chuyên. Một bên đang ra thế phòng thủ chặt chẽ, một bước tiến công rất quyết liệt.

Giữa trận đấu, Vưu Kiện giơ cao cánh tay, thổi còi: “Đợi một chút, xin lỗi vì gián đoạn mấy đứa nhưng mà…thầy cần gặp Phí Kiền.”

Nam sinh hai lớp đồng loạt dừng lại, quay sang nhìn Vưu Kiện với ánh mắt hiếu kỳ. Sau đó họ nhìn Phí Kiền, trong lòng thắc mắc tò mò.

Phí Kiền người đầy mồ hôi lạnh nhạt liếc một cái, từ đằng xa nói vọng tới: “Có chuyện gì thế ạ?”

Vưu Kiện nhếch môi cười, nhàn nhạt nói: “Có chút chuyện cần tâm sự với em thôi. Nhanh nào, thầy không giỏi kiên nhẫn đâu.”

Phó Xuyên ở gần đó đi lại gần, vẻ mặt có hơi khó hiểu, đẩy tay Phí Kiền, nói nhỏ: “Mày làm gì ông ấy rồi à?”

Phí Kiền cúi mặt chửi thề: “Mẹ nó, lúc nào cũng có chuyện.”

“Nhưng mày đã làm gì?”

Phí Kiền không đáp lại, chỉ nhanh chóng chạy về phía Vưu Kiện. Đi theo sau anh được một lúc, cả hai chợt dừng lại dưới gốc cây bàng lớn.

Gió mơn man thổi lướt qua, hong khô chiếc áo đẫm mồ hôi của Phí Kiền.

Vưu Kiện quay người lại, một tay cắm vào túi quần, tay còn lại đang giữ chiếc điện thoại.

Màn hình điện thoại được bật lên, trong đó là một đoạn video ngắn.


“Chắc là em biết thầy gọi em vì có chuyện gì?”

Phí Kiền muốn đời không thể đặt người nọ vào mắt mình, huống gì hiện tại hắn càng có thâm thù đại hận với anh hơn nữa.

Chỉ vì tình.

Khuôn mặt có phần ngông nghênh, Phí Kiền nhìn về hướng khác, hờ hững đáp: “Không biết.”

Vưu Kiện vẫn trầm thấp cười khẽ: “Em đang nói chuyện với bạn bè đó hm?”

Phí Kiền nhíu mày: “Thầy có gì thì nói lẹ giùm một cái. Tôi cũng đâu dư thời gian đến vậy.”

“Được.” Vưu Kiện cũng không nhiều lời, ném điện thoại chuẩn xác vào trong tay đối phương, “Xem cho hết đoạn video đó.”

Đón lấy điện thoại, Phí Kiền ngay lập tức bị dọa bởi màn hình hiển thị một đoạn video khác quen thuộc. Nhìn qua liền biết đây được cắt ra từ CCTV.

Lẽ nào…ở đó có gắn CCTV?

Phí Kiền thoáng chốc sững người, động tác cầm điện thoại cũng trở nên run rẩy đôi chút. Trầm mặc xem hết đoạn video, hắn hít một ngụm khí lạnh, ngước mắt nhìn Vưu Kiện.

Phí Kiền không rõ vì sao Vưu Kiện có thể nhanh chóng tìm ra bằng chứng buộc tội hắn như vậy, nhưng mà…tốn thời gian chỉ vì muốn bắt tội mình thôi sao?

Hay còn lý do nào đó?

“Xem xong chưa?”

“Rồi.”

Vưu Kiện giành lại điện thoại, xoay trong tay vài vòng rồi nói: “Tại sao lại làm như thế?”

Phí Kiền cười lạnh: “Tôi ghét nó, muốn trả thù nó thôi. Chuyện này đơn giản quá mà, thầy muốn bắt tội thì bắt luôn đi, đừng hỏi dài dòng.”

“Sao vậy được?” Vưu Kiện bước lại gần, sắc mắt tím nhạt khẽ lướt qua khuôn mặt vốn đang hoảng loạn của hắn, nói: “Còn phải hỏi ai đã bảo em làm như vậy nữa cơ.”

Lời nói nhẹ tênh thoảng qua tai, bất giác làm cho Phí Kiền run rẩy một trận. Hắn đảo loạn đôi mắt, lùi nhanh về phía sau, không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa.

Câu hỏi này có nghĩa là gì?


Lẽ nào…hắn biết…

Phí Kiền nhíu mi, cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Thầy nói nhảm nhí gì vậy? Tôi trả thù nó, liên quan gì đến người nào bảo tôi làm?”

“Vậy tại sao em biết Kiều Vỹ sẽ đến đó mà canh sẵn?”

Phí Kiền cười một cách tức giận: “Tôi nghe lén, được không? Vô tình biết được nó sẽ đến đó, cho nên mới canh sẵn. Thầy định làm thám tử đấy à? Tôi không chối tội, cho nên có gì cứ xử lý tôi đi, đừng nói nhảm kiểu đó nữa.”

Thấy đối phương nhất mực không khai thật toàn bộ, Vưu Kiện cũng sẵn sàng chiều theo ý hắn. Anh gật gù, nghĩ ngợi chốc lát rồi nói:

“Nếu em có mong muốn được nhận lấy toàn bộ lỗi về mình như vậy, thì thầy cũng không còn cách nào nữa. Đành chiều em thôi.”

Lúc anh bước ngang qua người Phí Kiền, vô tình ngửi thấy một mùi nước hoa quen thuộc. Dừng chân lại, anh liếc nhìn hắn, linh cảm trong lòng tựa hồ rõ ràng hơn bao giờ hết.

Lần đầu tiên Vưu Kiện có loại biểu cảm tức giận đến vậy. Ánh mắt chợt tối xuống, giống như sắp kéo đến một trận giông bão thật dữ tợn, cuốn lấy đi tất cả mọi thứ đang hiện hữu.



Diêu Gia Tử ở trên bục viết bài mới. Nhưng từ nãy giờ đến cô chưa viết được một nửa bài học.

Cũng vì những viên phấn mà cô cầm lên, chỉ viết được hai từ sẽ gãy mất.

Diêu Gia Tử dần cảm thấy khó chịu, hạ quyết tâm đổi sang một viên phấn khác. Vừa đặt lên bảng viết nhanh được ba từ thì đã gãy làm ba.

Gãy làm ba!

Diêu Gia Tử đối lưng với học sinh, trừng mắt bực tức.

Rốt cuộc là bị cái quỷ gì vậy chứ?

Bên dưới học sinh chờ đợi cô ghi chép bài học, vẻ mặt cũng rất khó hiểu nhìn bóng lưng của cô.

Một bạn học lúc này giơ tay lên tiếng: “Cô ơi, có vấn đề gì sao ạ?”

Diêu Gia Tử nghe hỏi, vội hít sâu một hơi, quay người lại đã mỉm cười như bình thường: “Không có gì đâu. Phấn hôm nay có vẻ mềm, cô viết được một chút lại gãy mất. Thôi hôm nay cô sẽ giảng bài trên slide nhé. Các em ghi chép lại những gì cô nói thêm là được.”


Cả lớp liếc mắt nhìn nhau, không nghi ngờ gì, ngoan ngoãn tiếp tục chép bài.

Dưới này, Âu Dương Kiều Vỹ vẫn thong thả viết bài không ngừng, một chút cũng không tò mò ngước nhìn lên bảng.

Diêu Gia Tử bắt đầu chuyển sang giảng bài bằng slide trên màn hình. Giọng nói của cô vẫn ngọt ngào mềm mại như nước.

Chúc Văn chăm chú nghe giảng, bất chợt nghĩ đến điều gì lại hỏi nhỏ người ở trên: “Nè, cậu làm mấy viên phấn gãy à?”

Âu Dương Kiều Vỹ hơi dừng bút, cậu không trả lời câu hỏi của Chúc Văn, chỉ thản nhiên liếc nhìn Diêu Gia Tử cố gắng tỏ ra hòa nhã với mọi người, trong lòng cười một tiếng.

Sau khi giảng xong bài mới, Diêu Gia Tử đưa ra một số bài tập cho học trò làm thử. Xong xuôi, cô đi qua bàn học, mở chai nước uống một ngụm.

Nắp chai vừa mở ra, bất chợt một dòng nước từ bên trong bắn mạnh lên, khiến khuôn mặt và phần cổ áo của Diêu Gia Tử ướt nhẹp.

Một cảnh xấu hổ này lọt vào mắt học sinh bên dưới.

Mọi người ngỡ ngàng nhìn nhau, tự hỏi, chuyện gì vậy?

Chúc Văn cũng nhìn thấy cảnh tượng đó, vẻ mặt Diêu Gia Tử so với đít nồi còn đen hơn gấp mấy lần.

Cô bối rối bỏ chai nước xuống, dùng khăn mùi xoa trong túi lau đi nước trên mặt và cổ áo.

“Cái này…tự dưng lại…bắn nước lên, cô cũng không rõ nữa.”

Lớp trưởng lo lắng nói: “Không sao đâu cô ạ. Chắc là lỡ tay thôi, cô có cần thêm khăn giấy không?”

Diêu Gia Tử nóng bừng mặt, vội lắc đầu: “Không…không sao. Mọi người tiếp tục làm bài đi.”

Nói rồi cô gấp gáp chạy ra khỏi lớp, đi vào phòng vệ sinh.

Cửa lớp mở ra chưa kịp đóng lại.

Âu Dương Kiều Vỹ lúc này mới ngẩng mặt lên, tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa, khóe môi nhẹ cong lên, đầy vẻ tinh nghịch.



Hôm nay ăn trưa, Âu Dương Kiều Vỹ ăn xong cũng không vội về lớp. Cậu đi mua một ly hồng trà trân châu, sau đó liếc mắt nhìn quanh căng tin, bất chợt bắt được một hình dáng thú vị.

Chúc Văn đã sớm bám theo Thôi Vũ Thần, đòi cô dạy mình chơi cờ tướng.

Một mình Âu Dương Kiều Vỹ lưu lại nơi căng tin đông người.

Sau khi nhìn thấy người nọ, cậu thong thả bước đến, ngồi ngay bên cạnh.


Diêu Gia Tử đang dùng bữa trưa, chợt thấy cậu, suýt nữa thì sặc một ngụm nước dùng.

Cô ngẩng đầu, chột dạ nói: “Em…em làm cô giật mình.”

Âu Dương Kiều Vỹ tỏ ra hồn nhiên vô tội hút trân châu, một hồi thì cười hỏi: “Thầy Vưu không ăn trưa cùng cô ạ?”

“À, thầy ấy hiếm khi ăn ở căng tin lắm.”

Âu Dương Kiều Vỹ gật gù như đã rõ, sau đó chợt bảo: “Cô vẫn có thể ăn ngon ngủ yên như vậy sau khi ra tay với em sao?”

Rõ ràng trong căng tin có máy sưởi, nhưng Diêu Gia Tử vẫn cảm thấy như có ngọn gió độc thổi qua, khiến tay cô run rẩy.

Ho khẽ một tiếng, Diêu Gia Tử gượng cười: “Tiểu Vỹ, em nói gì cô không hiểu, cái gì mà ra tay với em?”

“Cô không hiểu ạ?” Bé con tròn mắt nhìn.

Diêu Gia Tử thầm hít vào một hơi, cứng rắn giả vờ đến cùng: “Ừm, em đang đùa với cô đúng không? Cái gì mà ra tay không biết nữa.”

“Lẽ nào chuyện trong phòng dụng cụ cô không biết gì hết sao?”

“Phòng dụng cụ? Chuyện em bị nhốt sao?”

Âu Dương Kiều Vỹ giả ngây gật đầu.

Diêu Gia Tử càng cười càng lộ rõ vẻ hoảng loạn: “Chuyện đó làm sao cô biết được chứ? Này, không được đùa như vậy đâu nha. Người khác nghe được sẽ hiểu lầm đấy.”

Âu Dương Kiều Vỹ bỗng cười lên, hút thêm một ngụm trân châu ngọt lịm.

Sau đó đứng dậy, cậu nói: “Nếu cô không biết chuyện, vậy thì vẫn còn một chuyện nữa cô cũng không biết. Nhưng mà em sẽ nói cho cô nghe, chịu không?”

Diêu Gia Tử bất giác siết chặt chiếc muỗng, “Chuyện gì vậy?”

Bé con cười cong đuôi mắt, cúi thấp người thì thầm vào tai Diêu Gia Tử: “Đó là…em rất thích thầy Vưu, thích không ngừng được.”

Nói xong, cậu đứng thẳng người, xoay xoay ly hồng trà trong tay, hơi nhíu mày nói: “À, cô có biết túi trà lọc không?”

Diêu Gia Tử cắn môi mình, kìm lại cơn giận dữ trong lòng sắp bộc lộ.

“Cô giống như túi trà lọc vậy đó.” Âu Dương Kiều Vỹ cười một tiếng, lại hút trân châu, “Tinh túy đều rơi ra bên ngoài, giữ lại bên trong toàn là cặn bã. Nhưng ít ra, vẫn có mùi vị, còn tốt, phải không?”

Dứt lời, chẳng để ý đến chiếc muỗng trong tay Diêu Gia Tử sắp sửa biến thành dạng khác, cứ vậy bé con thong thả rời đi. 

Hết chương 38.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui