Trời gần cuối hạ, dường như càng ngày càng nóng bức. Sáng sớm, mặt trời vừa ló dạng, nhiệt độ đã tăng lên vùn vụt, muốn nhanh chóng hun nóng mặt đất.
Liêu Mịch ở trong bếp nấu một ít đồ ăn sáng. Lúc Âu Dương Chấn Anh từ trên lầu đi xuống đã ngửi thấy mùi thơm lan tỏa khắp không gian.
Vì buổi sáng cần đủ dinh dưỡng mà phải nhẹ bụng nên Liêu Mịch nấu cháo ngũ cốc. Đây cũng là loại cháo mà Âu Dương Kiều Vỹ thích ăn nhất.
Tiếc là lúc này cậu không thể cùng ngồi với ba mẹ của mình mà dùng bữa được nữa.
Liêu Mịch múc cháo ra một cái tô lớn rồi đặt lên bàn. Âu Dương Chấn Anh đi đến, vừa thắt cà vạt vừa ngồi xuống, đánh mắt nhìn chén cháo ngũ cốc ở trước mặt mình.
“Anh ăn cho no rồi đi làm.” Liêu Mịch nói xong liền loay hoay dọn dẹp căn bếp.
Cà vạt đã thắt xong, Âu Dương Chấn Anh ngẩng mặt nhìn Liêu Mịch, nụ cười có nét mệt mỏi đan lẫn: “Ừ, em cũng ăn đi, mấy hôm nay em không ăn uống đủ bữa, gầy sộc đi rồi.”
“Em biết rồi.” Liêu Mịch múc cho mình một chén cháo, sau đó im lặng ăn từng muỗng nhỏ.
Âu Dương Chấn Anh ăn xong rất nhanh. Khi ông đứng dậy chuẩn bị rời đi còn hơi khựng lại, quay đầu nhìn Liêu Mịch một hồi.
Thấy ông chưa đi, Liêu Mịch bất đắc dĩ ngước mắt nhìn qua, không ngờ Âu Dương Chấn Anh lại đi đến gần chỗ của bà, cúi xuống đặt một nụ hôn trên trán.
“Đừng lo lắng quá, mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Âu Dương Chấn Anh nói xong lập tức rời đi.
Chiếc xe hơi đỗ sau hàng rào thoáng cái đã chạy mất.
Liêu Mịch ngồi ở trong ngó ra ngoài cửa sổ, hàng cây cảnh lay động theo cơn gió mùa hạ, nhẹ nhàng êm đềm, chốc sau thì lặng yên như chưa có gì xảy ra.
Nhìn một hồi lâu, không rõ vừa suy nghĩ gì, Liêu Mịch đứng dậy, dọn dẹp chén bác ở trên bàn. Trong lúc rửa chén, tâm trí của bà có hơi lan man, cũng vì nghĩ ngợi đến chuyện ngày hôm qua mà Chúc Văn kể.
Đến giờ bà vẫn chưa nói lại cho Âu Dương Chấn Anh nghe. Có lẽ bà còn muốn kiên trì thêm một chút, xem thử tình cảm của Vưu Kiện thật sự đã đến mức nào rồi.
Khi đang xếp chén bác vào ngăn tủ thì ngoài cửa có tiếng chuông truyền vào. Liêu Mịch như tỉnh lại, vẻ mặt bần thần cũng không còn nữa. Bà đóng cửa tủ lại, xoay người đi ra ngoài.
Vừa đi, bà vừa thuận miệng hỏi: “Chúc Văn hả con?”
Hỏi xong, Liêu Mịch bỗng thay đổi suy nghĩ. Bình thường Chúc Văn đến sẽ rất ồn ào náo nhiệt, không phải một tràng yên tĩnh thế này đâu. Ý niệm kỳ lạ vừa lóe lên, cửa nhà cũng nhanh chóng mở ra.
Người đứng trước mặt bà chính là người hôm qua đã bảo: Ngày mai cháu lại đến thăm bác.
Liêu Mịch không sửng sốt, chỉ hơi ngây người, còn không khỏi cảm thán, vậy mà rất biết giữ lời.
Vưu Kiện đứng trước cửa bày ra một khuôn mặt tươi tỉnh sáng sủa nhìn Liêu Mịch, cất giọng nói: “Bác gái, cháu đến rồi.”
Liêu Mịch âm trầm nhìn anh, tôi mời cậu đến hay sao mà nói câu đấy?
Hôm nay Vưu Kiện vận một bộ quần áo tươm tất lại đơn giản thoải mái, càng thể hiện được bản chất phóng khoáng của mình mà không kém phần đẹp trai bảnh bao. Mái tóc được cắt ngắn hơn, vuốt gọn thành nếp, để lộ vầng trán rộng thông minh kiệt xuất.
Chiếc áo sơmi đã đổi sang màu trắng, lịch thiệp hòa nhã, nút áo cài đủ, không bung mở lộ liễu như ngày trước. Kết hợp với áo sơmi đơn giản là chiếc quần thun thể thao màu đen viền trắng, không quá thùng thình nhưng cũng không bó sát vào chân, độ rộng cực kỳ vừa mắt thoải mái.
Liêu Mịch nhìn từ trên xuống dưới, ấn tượng không tốt ban đầu đã ít nhiều được gột rửa.
“Bác trai đi làm rồi ạ?” Vưu Kiện không để tâm đến ánh mắt của đối phương, hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài hàng rào hỏi.
Liêu Mịch thu tầm mắt lại, quay người muốn vào trong, nhàn nhạt đánh gãy sự vờ vịt của anh: “Còn không phải cậu đã tính toán cả rồi sao?”
Vưu Kiện ngoảnh đầu lại, dán mắt lên lưng bà, giây đầu còn kinh ngạc, giây sau đã mỉm cười rất mưu mô.
Đúng thế.
Anh vốn dĩ tính toán thời gian Âu Dương Chấn Anh đi làm rồi mới xuất hiện ở đây. Dù sao đối phó với Liêu Mịch vẫn dễ dàng hơn là người kia.
Bước một, làm mềm lòng bác gái trước tiên. Tiếp đến, bác gái sẽ hỗ trợ làm mềm lòng bác trai.
Vưu San đã chỉ bảo như vậy, Vưu Kiện cũng hoàn toàn tán thành ý kiến này.
Sau khi đóng cửa lại, Vưu Kiện đi thẳng vào phòng bếp, nơi Liêu Mịch đang đứng. Anh cẩn thận đặt lên bàn ăn một chiếc túi màu đen, bên trong hình như có món gì đó không nhìn rõ được.
Liêu Mịch đánh mắt nhìn sang chiếc túi đen, trong lòng cũng thắc mắc không biết đối phương mang cái gì đến.
Trước khi để bà lên tiếng hỏi, Vưu Kiện đã mau mắn nói trước: “Bác gái, đây là một ít hồng sâm cháu vừa đặt mua, rất tốt cho sức khỏe. Hai bác mỗi tuần ăn một lần cũng được. Dạo gần đây cháu thấy bác có vẻ mệt mỏi nên mới mua đến.”
Hồng sâm?
Liêu Mịch nhìn chằm chằm vào túi đồ của Vưu Kiện, không biết nên cảm thán thế nào. Tuy hồng sâm là một món rất bổ dưỡng, có thể giúp người ta hồi phục sức khỏe cũng như duy trì sức khỏe dài lâu nhưng mà…người trong Yêu tộc hình như chưa từng dùng món này bao giờ.
Với lại, nếu như Chấn Anh hỏi ai mua thì mình phải nói thế nào đây? Là Chúc Văn mua sao? Nghe cũng hơi khoa trương quá rồi khi mà tiền lương của con bé còn chưa ổn định mấy, làm sao dám vung tiền mua hồng sâm cho ba mẹ bạn thân bồi bổ?
Liêu Mịch cảm thấy nhức đầu, định khoát tay bảo Vưu Kiện đem về thì thấy anh lấy túi hồng sâm ra ngoài, rất tự nhiên hỏi:
“Bác gái, cháu để đâu thì được?”
Liêu Mịch ngẩng đầu nhìn anh, trong một khắc không biết phải từ chối bằng cách nào, cuối cùng đành chỉ tay về phía bên phải, ở đó có một ngăn tủ nhỏ luôn chứa thức ăn khô.
Vưu Kiện nhàn nhạt mỉm cười, đem hồng sâm cất vào trong ngăn tủ ấy. Xong xuôi, anh đứng thẳng dậy, liếc nhìn bốn phía của phòng bếp, hồi sau nhìn qua Liêu Mịch.
Sắc mặt của bà hôm nay vẫn không khá hơn bao nhiêu, còn xanh xao nhợt nhạt, cơ thể cũng gầy đi không ít. Có lẽ chuyện của Âu Dương Kiều Vỹ đã ảnh hưởng đến tinh thần của bà quá nhiều.
Vưu Kiện đi đến gần, ân cần hỏi han: “Hôm nay bác thấy trong người thế nào rồi?”
“Vẫn ổn.” Liêu Mịch nói rồi nhìn qua anh, “Còn cậu hôm nay đến đây định làm gì vậy?”
“Cháu qua đây phụ giúp một ít việc thôi.”
“Phụ giúp việc?” Liêu Mịch sửng sốt, “Vưu Kiện, tôi không có dư thời gian để ngồi đây nghe cậu nói linh tinh đâu. Cậu nghĩ mình có thể làm gì ở đây?”
Vưu Kiện không nghĩ ngợi lâu, lập tức đáp: “Làm việc nhà.”
Dừng một chốc, anh nhoẻn miệng cười, trông khá bất cần mà thiện cảm: “Dù sao bác gái cũng chưa được khỏe, cháu thân là người yêu của Kiều Vỹ, không thể không qua phụ giúp được.”
Hai tiếng “người yêu” rót vào tai Liêu Mịch, nhanh chóng hóa thành những gai nhọn, làm màng nhĩ của bà đau nhức khó chịu. Nhưng giọng điệu kia cũng quá đỗi chân thành, khiến đáy lòng bà không tránh khỏi cảm động.
Một người như cậu ta sao có thể?
Liêu Mịch vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn Vưu Kiện, thấy anh vẫn giữ nguyên nụ cười nhẹ tênh ấy mà bà thầm thở dài một tiếng. Đứng dậy, bà thấp giọng nói: “Việc nhà cũng không nặng nề gì, cậu thân là nhị thiếu của nhà họ Vưu, sao chúng tôi dám để cậu phải động tay động chân vào mấy công việc nhỏ nhặt này chứ?”
Vưu Kiện im lặng nhìn bà, hồi sau hít vào một hơi rồi nói: “Thật ra khi cháu đến đây rồi thì cháu không còn là nhị thiếu nữa, mà chỉ là một người đàn ông họ Vưu mà thôi. Hy vọng bác không hiểu lầm về chuyện này. Cháu đến đây với tư cách là người yêu của Kiều Vỹ, đối với hai bác lại càng phải có phép tắc lễ nghĩa, cháu chắc chắn sẽ không bao giờ quên điều này. Đúng là trước đây cháu có thái độ không tốt với bác trai, hiện tại cháu cảm thấy rất hối hận về những chuyện cũ, cho nên…cho nên cháu vẫn mong hai bác cho cháu thêm một cơ hội nữa.”
Liêu Mịch đang quay lưng về phía anh. Bà không di chuyển cũng không quay đầu lại, trầm mặc yên lặng như nghĩ ngợi điều gì đó. Vưu Kiện không nhìn thấy biểu cảm của đối phương, nhưng mơ hồ nghe thấy tiếng thở nặng nề mệt mỏi.
Anh hồi hộp chờ đợi một câu nói từ bà, đôi mắt dán chặt trên tấm lưng ấy không rời.
Liêu Mịch vẫn chưa lên tiếng. Bà rũ mắt nhìn xuống đất, tỉ mỉ ngẫm lại từng câu từng chữ mà anh vừa nói, hồi lâu bỗng dưng muốn khóc. Nhưng rồi bà đã kịp thời ngăn lại, một phần là nhờ vào tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Bên ngoài có người đến.
Liêu Mịch vội vàng lau đi khóe mắt rồi đi ra ngoài. Vưu Kiện cũng sực tỉnh, rảo nhanh theo phía sau.
Người đến không phải là Chúc Văn mà là hai nhân viên giao hàng. Bọn họ vừa để xuống đất một thùng hàng rất lớn.
Liêu Mịch cúi đầu nhìn qua, không nhớ mình có đặt cái gì.
Một nhân viên lấy giấy ra đưa tới trước: “Cô kiểm tra kỹ lại rồi ký tên giúp cháu ạ.”
Liêu Mịch vẫn còn khó hiểu, nhìn chằm chằm vào thùng hàng bên dưới: “Cái này là gì vậy? Tôi không nhớ mình có đặt món hàng nào gần đây.”
Cậu nhân viên kia nghe vậy lập tức ngẩng mặt nhìn đối phương, ngây ngẩn giây lát.
Nhân viên đứng cạnh bỗng chen vào: “Đây là hồ cá thủy sinh. Người đặt hàng là Vưu Kiện.”
Vưu Kiện?
Liêu Mịch quay đầu lại nhìn, muốn tìm anh hỏi thì đã thấy anh xuất hiện từ lúc nào ở sau lưng mình. Vưu Kiện liếc nhìn hồ cá được đóng gói cẩn thận rồi quay sang nhìn hai người nhân viên, mỉm cười:
“Cảm ơn các cậu đã giao hàng đúng hẹn.” Anh đưa tay ra, trong tay có sẵn chiếc bút bi được mạ bạc rất đẹp, “Cái kia, đưa tôi ký.”
Cậu nhân viên lúc nãy còn ngây như phỗng bỗng tỉnh lại, vội đưa cho anh tờ giấy để ký tên vào. Vưu Kiện ký xong, nhân viên cũng mau chóng rời đi.
“Cậu mua cái này làm gì?”
Vưu Kiện đi vòng qua bên kia, ngồi xuống tháo bỏ từng lớp giấy cứng, nhàn nhạt nói: “Bác trai hình như rất thích hồ thủy sinh. Con mua đến rồi trang trí một chút cho bác trai có cái để làm thú vui.”
Từ trên nhìn xuống, Vưu Kiện vẫn rất cẩn thận tháo từng lớp giấy cứng ra, bên trong dần xuất hiện những đường cạnh thủy tinh trong suốt. Ánh nắng bên ngoài khẽ chiếu vào, ánh lên một luồng sáng tuyệt đẹp.
Liêu Mịch nhìn anh lại nhìn đến hồ thủy sinh, mi mắt khẽ cụp xuống.
Sau khi tháo bỏ xong, Vưu Kiện dùng hai tay bê lấy hồ thủy sinh, đi thẳng lên sân thượng. Nếu như anh không nhầm thì trên sân thượng có một khoảng sân còn trống trải, không có đồ đạc gì linh tinh, rất thích hợp để đặt cái hồ này ở đó.
Thấy một mình anh bê hồ thủy sinh, Liêu Mịch đột nhiên sốt sắng nói: “Này, cẩn thận một chút.”
Nhưng sau đó bà sực nhớ, anh vốn đâu phải là một người bình thường. Với sức nặng của cái hồ này làm sao so với sức mạnh của một ma cà rồng được chứ?
Liêu Mịch không nói gì nữa, chỉ nhanh chóng cùng anh đi lên sân thượng.
Trên sân thượng, nắng ngập sân. Vưu Kiện cẩn thận đặt hồ thủy sinh trên một cái bục đá lớn. Có vẻ Âu Dương Chấn Anh đã có ý định làm một hồ thủy sinh trên này rồi nên mới có sẵn cái bục đá thế này đây.
Lúc anh khom người xuống điều chỉnh vị trí cho phù hợp, tay áo bị kéo lên một khoảng, vừa vặn để lộ vết sẹo do lửa gây ra.
Liêu Mịch đứng sau lưng, liếc mắt nhìn qua liền thấy vết sẹo. Ngay lập tức, mọi sự chú ý của bà đều dồn vào vết sẹo màu nâu sậm ấy. Vết sẹo lan rộng gần khắp cánh tay, chỉ cách cổ tay khoảng chừng mười phân mà thôi.
Dưới nắng, vết sẹo như bị thiêu cháy thêm một lần nữa. Có lẽ vì vậy mà sắc mặt Vưu Kiện thoáng thay đổi, hàng chân mày hơi chau lại.
Tay áo bị lệch, nhích lên thả xuống liên tục làm cho vết sẹo cũng lúc ẩn lúc hiện.
Liêu Mịch trầm mặc nhìn mãi vào vết sẹo, cho tới khi ánh sáng phía trên bỗng dưng biến mất, để lại một bầu không khí mát mẻ.
Vưu Kiện đứng dậy, thấy nắng không còn nữa mới ngẩng đầu lên muốn nhìn thử.
Trên đầu anh không có gì cả, nhưng ánh nắng lại bị chắn cả rồi, không thể xuyên xuống đây.
“Cậu làm tiếp đi.”
Nghe thấy giọng Liêu Mịch, Vưu Kiện ngoảnh đầu lại nhìn, một giây ngẩn ra.
Liêu Mịch nhìn qua hồ thủy sinh trống rỗng, như mất kiên nhẫn mà nói: “Không phải cậu muốn làm hồ thủy sinh sao?”
À…ra vậy.
Vưu Kiện thở nhẹ một tiếng, nhưng một khắc sau đã giật mình nhận ra điều gì đó bất thường.
Khoan đã, liệu đây có phải là dấu hiệu ngầm mình được cho phép rồi không?
Suy nghĩ này bỗng dưng ập tới khiến Vưu Kiện vui không kịp cười, cứ thế cả người rộn ràng phấn khích.
Thấy Liêu Mịch không nói gì nữa, Vưu Kiện lập tức tỉnh táo trở lại, không ngại mà xắn tay áo lên, bắt đầu vào công việc của ngày hôm nay.
Âu Dương Chấn Anh đã uống đến ly cà phê thứ ba, nhưng đầu óc vẫn không nghĩ ra cách gì để giải quyết tình trạng hiện tại. Ông đăm đăm nhìn xuống bản chuyển nhượng cổ phần được photo ra một bản, đôi mắt như tối lại, nhìn không thấy đáy.
Dưới tờ giấy còn có dấu vân tay của Âu Dương Kiều Vỹ, rõ như ban ngày, không cách nào phủ nhận được.
Âu Dương Chấn Anh vuốt trán một cái rồi ngồi thẳng dậy, lấy điện thoại ra gọi cho một người. Đầu dây rung chuông rất lâu mới có người bắt máy.
Phía bên kia tĩnh lặng như tờ: “Có chuyện gì sao?”
Giọng nói này vốn luôn điềm tĩnh đến lạnh nhạt như vậy, khiến cho Âu Dương Chấn Anh không bao giờ có thiện cảm nổi.
Ông nghiền ngẫm một lúc mới lên tiếng: “Cậu đã biết chuyện này rồi sao?”
“Chuyện cổ phần?”
“Phải, là nó.”
Người bên kia im lặng hồi lâu: “Có biết qua, nếu không sao có thể có bản chuyển nhượng ấy được?”
Huyệt thái dương của Âu Dương Chấn Anh căng nhức. Ông nắm chặt bàn tay để trên bàn, nặng nề nặn ra từng chữ: “Cậu làm vậy là có ý gì?”
“Tôi không hiểu ý anh nói là gì. Sao tôi lại không thể?”
“Cậu…” Âu Dương Chấn Anh thở ra một hơi, cầm lấy ly cà phê uống một ngụm mới nói tiếp, “Khi nào cậu định mở cuộc họp cổ đông? JIei bây giờ như rắn mất đầu, rất nhiều bè phái ở trong công ty, tôi không thể để tình hình hỗn loạn như thế được. Rốt cuộc cậu có trách nhiệm của mình không?”
Giọng điệu của ông ngày càng gắt gao, khiến cho người nghe cũng cảm thấy không hài lòng. Sắc mặt của người ấy dần tối xuống, tuy nhiên lời nói vẫn nhẹ tênh bình thản.
“Tôi cũng còn có việc của mình, chuyện JIei đợi thêm vài hôm nữa cũng không sao. Anh an tâm đi, chẳng ai có thể làm gì được vị trí đó đâu.”
Âu Dương Chấn Anh chau mày, định đáp trả thì nghe bên kia nói tiếp: “Đằng nào, nó cũng thuộc về tôi thôi mà.”
Sau đó chỉ còn là từng hồi chuông đều đều lạnh lẽo.
Bàn tay giữ điện thoại của ông nhất thời run rẩy. Âu Dương Chấn Anh buông điện thoại xuống, ngả lưng dựa vào sau ghế, cảm giác khí huyết bắt đầu dồn dập.
Ông vuốt ngực, cố gắng trấn an bản thân mình. Nhưng tình hình càng lúc càng tệ, một lát sau, ông gấp gáp mở hộc tủ, lấy ra một hộp thuốc màu trắng, đổ ra hai viên, vội vàng nuốt xuống.
Âu Dương Chấn Anh khom người, bàn tay vịn lên cạnh bàn, ánh mắt thất thần nhìn vào khoảng không vô định. Trong lòng dấy lên một nỗi bất an vô tận, nỗi bất an đã chôn giấu hơn mấy chục năm nay.
Quần quật suốt bảy tiếng đồng hồ, hồ thủy sinh rốt cuộc cũng được trang trí xong.
Vưu Kiện nhìn ngắm thành quả của mình, không khỏi cong môi cười một cái đầy hài lòng. Nhưng sau đó khi anh cúi đầu nhìn xuống chiếc áo sơmi trắng mới nhận ra đây là chuyện đau lòng nhất của ngày hôm nay.
Vốn dĩ áo trắng đã dễ dơ, vậy mà anh còn mặc nó rồi loay hoay cả buổi với cái hồ thủy sinh này. Bây giờ chiếc áo không còn trắng mấy, đã lấm tấm vài vết bẩn trên đó.
Thoạt đầu anh còn hơi khó chịu, nhưng lát sau liền phất tay, mặc kệ nó. Áo dơ rồi có thể giặt, giặt mà không sạch thì vứt đi làm giẻ lau, đi mua chiếc khác cũng không to tát gì.
Hồ thủy sinh dưới bầu trời càng trở nên lộng lẫy hoành tráng. Mặt nước trong veo, bên trong màu sắc chủ đạo là xanh lá cây cỏ, rong rêu và dương xỉ. Tất cả đều chìm ngập trong nước, lả lơi theo từng cú bơi lượn của mấy chú cá nhỏ xíu. Ngoài ra còn có thêm một số phụ kiện để làm cho hồ trở nên sinh động hơn.
Ánh đèn màu trắng chiếu xuống làm cho mặt hồ lấp lánh.
Vưu Kiện đứng nhìn nó một hồi mới ngoảnh đầu nhìn qua phía cánh cửa, bên dưới không có tiếng động gì. Giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ mới phát hiện đã gần năm giờ chiều.
Giờ này chắc là ông ấy sắp về rồi.
Vưu Kiện thu dọn đồ đạc bày bừa ở trên sân thượng rồi chuẩn bị đi xuống dưới. Lúc anh ghé mắt qua phòng bếp thì không thấy ai cả, trong lòng nghĩ chắc là Liêu Mịch vẫn còn ngủ trưa.
Đi vòng qua phía bếp, Vưu Kiện nheo mắt nhìn quanh bốn phía rồi đi đến tủ lạnh, mở ra tìm kiếm. Thấy trong đó có để một ít rau củ, còn có vài loại nấm.
Nấm à…
Vưu Kiện nghĩ ngợi giây lát rồi lấy nấm ra khỏi tủ lạnh, đặt lên bàn bếp. Sau đó anh gọi điện cho Vưu San.
Cũng may Vưu San đang ở nhà trông Vưu Viễn Vọng nên cô nhanh chóng bắt máy.
“Anh hai, qua đó thế nào rồi?” Giọng của cô có vẻ tò mò.
Vưu Kiện kẹp điện thoại giữ bả vai với đầu, cúi nhìn bịch nấm trên bàn bếp, nhíu mày hỏi: “Trong tủ lạnh chỉ có rau củ với nấm thôi, anh có thể nấu được món gì vậy?”
Vưu San đang ôm Vưu Viễn Vọng trong lòng, nghe hỏi thì cũng dứt ra khỏi cuốn truyện trong tay mình, nghiêm túc nói: “À anh có thể làm món xào đó, rau xào hoặc nấm xào, còn món mặn thì cá thịt gì đấy…”
Nhớ lại tủ lạnh không có thịt hay cá, anh dở khóc dở cười nói: “Không có món mặn, không lẽ chỉ ăn món xào thôi à? Có món nào dùng được nấm mà ăn cũng no không?”
Vưu Viễn Vọng không thấy Vưu San tiếp tục kể chuyện nữa bèn ngẩng đầu lên nhìn. Cô mím môi nghiền ngẫm giây lát thì nảy ra ý kiến: “Nấu cháo đi anh! Cháo nấm ý, cũng ngon mà bổ dưỡng nữa. Không phải bác gái bên đấy đang ốm à?”
Cháo nấm à…
Tuy không chắc mình có nấu được hay không nhưng anh vẫn liều mạng một phen. Sau khi cúp máy, Vưu Kiện lại bắt đầu lao vào làm món cháo nấm tuyết.
Thời gian hờ hững trôi đi, lúc Liêu Mịch thức dậy thì đã không nhìn thấy Vưu Kiện đâu nữa. Cơ thể bà bị lạnh nên phải khoác một chiếc áo len mỏng vào người.
Liêu Mịch đi xuống dưới nhà, nhìn quanh không thấy ai. Trên bếp lại có một cái nồi nấu gì đó, hình như còn bốc khói nghi ngút.
Bà đi đến gần nhìn thử, lúc mở nắp ra thì vô cùng kinh ngạc.
Một nồi cháo nấm tuyết trông rất ngon mắt.
Liêu Mịch nhíu mày nghĩ ngợi, không lẽ là cậu ta nấu sao? Làm sao mà biết nấu món ăn của con người được chứ?
Qua một hồi kinh ngạc, bà cầm một chiếc muỗng, múc một ít cháo lên ăn thử. Hạt gạo nở rất đều và mềm, nấm tuyết thì không quá khó để chế biến, vị của cháo cũng…
Bà khẽ nhăn mặt, hơi lạt một chút.
Cũng đúng thôi, làm sao cậu ta có thể dùng lưỡi nêm nếm được chứ?
Haiz…
Khi Liêu Mịch nêm nếm lại nồi cháo cho vừa miệng thì Âu Dương Chấn Anh cũng đã trở về. Ông bước vào nhà, thấy bà đang múc cháo ra một cái tô lớn giống như hồi sáng.
“Buổi chiều cũng ăn cháo tiếp à? Lại cháo ngũ cốc hửm?”
Liêu Mịch lắc đầu, khoan thai nói: “Cháo nấm tuyết.”
Âu Dương Chấn Anh có hơi bất ngờ, vì hiếm khi nào bà sẽ nấu loại cháo này. Nấm tuyết…cũng có thể nấu cháo sao? Vị thế nào nhỉ?
Đi làm về đã mệt nên Âu Dương Chấn Anh liền cảm thấy đói bụng. Ông bỏ cặp da xuống ghế rồi đi qua rửa tay sạch sẽ mới ngồi vào bàn ăn.
Liêu Mịch múc cho ông một chén, nhàn nhạt nói: “Anh ăn thử đi, cũng ngon đấy.”
Âu Dương Chấn Anh lau tay bằng khăn mùi soa, lúc nhìn cháo trắng mà nấm cũng trắng làm ông bật cười.
Lần đầu tiên thấy món này đấy.
Ông ăn thử mấy muỗng, thấy vị không tệ, càng ăn thì càng thích, cuối cùng là ăn được hẳn năm chén. Liêu Mịch vốn ăn không nhiều, chỉ tầm hai chén là ngừng rồi.
Khi ăn xong, Âu Dương Chấn Anh chợt hỏi: “Cơ mà khi nãy em vừa bảo cũng ngon đấy là ý gì? Chẳng lẽ không phải do em nấu à?”
Bóng lưng của bà vẫn thẳng tắp, chỉ có đôi vai là gầy nhỏ mềm yếu. Liêu Mịch đứng lặng người bên bồn rửa, bàn tay vịn trên thành bếp, im lặng mãi mới quay lại nhìn ông.
Hàng chân mày thanh tú khẽ chau lại, một lát sau thì dãn ra. Liêu Mịch rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Chấn Anh, có phải Kiều Vỹ rất giống em của ngày xưa không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...