Này Osin, Em Là Của Anh

1 tuần sau, An đã khỏe trở lại và có thể xuất viện. Yuki phải nói rất mừng, mừng vì An khỏe lại và được sống cùng An trong một ngôi nhà.
“kétt”
Chiếc xe dừng lại tại căn biệt thự sang trọng làm cô nàng An trố mắt nhìn. Đậy là chuyện rất bình thường trong cuộc sống. Nó lúc đầu cũng ngạc nhiên như vậy nhưng về sau lại quen. Đậy chỉ mới là bước khởi đầu thôi, mở cánh cổng ra, nó thấy những người giúp việc đang cố gắng quét sân. Nó vỗ tay một cái lập tức những người đó né tránh qua một bên. Quản gia như nó huấn luyện người làm kĩ thiệt. Bước vào bên trong, phòng khách phải nói là rộng mênh mông. An đứng đơ trong vài giây khi thấy ngôi nhà mình sắp ở to, lớn như thế này, huống chi nhà An chỉ bằng một nữa cái phòng khách thôi.
-phòng em sẻ ở trên lầu và kế phòng của anh, được chứ? –Yuki hỏi An.
-mày định lợi dụng người ta hả? –hắn cười châm chọc Yuki.
-hahaha, quá đúng, quá đỉnh, quá chính xác. –Haru cũng xen vô vài lời.
-đúng vậy, có gì đâu. –Yuki hồn nhiên nói.

Hai thằng kia câm luôn, biết chơi không lại thằng bạn mình nên thôi. Huy cầm robot chạy xuống lầu, vẻ mặt hồn nhiên vui sướng.
-anh hai về rồi.
-Huy của anh ở nhà có khỏe không? –hắn mừng rỡ chạy lại ôm nó.
Huy cũng chạy lại ôm, hai anh em đang từ từ tiến lại gần. Xa nhau có mấy tiếng mà tưởng như mấy thiên liên kỷ không bằng. Hắn vừa ôm được thì Huy né sang một bên làm hắn hun xuống đất và chạy lại ôm Ngọc.
-thằng em khốn nạn, gọi tên anh mà lại ôm chị Ngọc là sao. –hắn cười trừ nói.
Ngọc ôm Huy vào lòng, vẻ mặt cười tươi nhưng thoáng trong đó là một nổi buồn không thể tả được. Ngọc có thể lừa được người khác nhưng làm sao qua được mắt nó. Sống chung với Ngọc bao nhiêu năm, nó biết hết về tính cách của con bạn. lúc vui lúc buồn, nằm rõ trên cử chỉ, lời nói của Ngọc chứ không phải khuôn mặt. Sau khi tất cả về phòng của mình, nó mới chạy qua phòng Ngọc.
“cốc…..cốc…..cốc’
-Tớ vô được chứ? –nó nói từ bên ngoài cửa.
-được chứ, cậu vô đi. –Ngọc đáp trả lại câu nói đó.
Nó mở cửa ra thì thấy Ngọc đang ngồi đọc sách, nó bước lại ngồi lên giường, nó nhìn Ngọc nói:
-cậu có chuyện gì buồn sao?
-có đâu, tớ vẫn bình thường mà. –Ngọc biện hộ.

-cậu qua mắt được con bạn này sao?
Khuôn mặt Ngọc thoáng buồn xụ xuống, đúng là cô có chuyện buồn thiệt.
-cậu có chuyện gì nói cho tới nghe đi. –nó tiến xác Ngọc.
-tớ thích anh Tuấn rồi cậu ơi!
-vậy thì có gì đâu mà buồn, tốt quá rồi. Cậu tỏ tình với anh Tuấn đi, lở ảnh chấp nhận tình cảm của cậu thì sao. –nó vui mừng nói, ủng hộ con bạn mình nhưng Ngọc vẫn thấy buồn và không thể nào vui được.
-cậu không tỏ tình được sao, vậy tớ sẻ giúp cậu. –nó xiết tay thành nấm đấm.
-anh Tuấn không thích tớ đâu, tớ chắc chắn đấy.
-làm sao cậu biết. –nó hỏi bạn nó.

Ngọc hít một hơi thật sâu, kể lại toàn bộ diễn biến cho nó nghe.
*flashback:
Ba ngày trước, Ngọc đi bộ đến nhà sách mượn vài quyển về đọc. Ngọc phải nói là siêu đẳng, mượn hơn mười quyển sách dày cộp mà đọc có một tuần là hết. những cuốn sách như cuốn theo chiều gió, huyền thoại hy lạp, ba quyển sherlock holmes, mười quyển mật mã Tây Tạng, bốn quyển ma thổi đèn. Chưa hết, cô còn thống lĩnh cả truyện Eragon, Pendragon, thuyền trưởng ma cà rồng nữa. những bộ truyện của Nguyễn Nhật Ánh, một trong những sách được bán nhiều nhất ở nhà sách đều nằm trong đầu cô cả, đúng là mọt sách có khác.
Trên đường đi, Ngọc bất ngờ đi ngang qua công viên. Cô đứng sững lại khi thấy cảnh Haru đang khoát tay lên người cô gái khác nói chuyện. Họ nói với nhau rất tình tứ, y như là người yêu lâu năm vậy. Ngọc nhìn mà vẻ mặt buồn bả, đôi mắt đỏ ngầu lên. Cô không thể nào diễn tả cảm xúc của mình bây giờ. Nó khó lắm, nhìn họ thân thiết với nhau như vậy tự nhiên trong lòng mình thấy cô đơn. Haru còn cười nữa, nụ cười khi nói chuyện với cô gái đó khác với nụ cười khi nói chuyện với Ngọc. Ngay cả những cử chỉ, hành động cũng khác hẳn luôn. Ngọc lặng lẽ bước đi, biết mình không sánh bằng cô gái đó. tuy như vậy, Ngọc vẫn rất thích Haru, chỉ mong một ngày Haru có tình cảm với mình.
*end flashback


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui