*5 giờ pm:
Reng……reng…….reng
Tiếng chuông kết thúc tiết học cuối cùng, một ngày học mệt mỏi và vui vẻ của tụi nó và hắn. Vui là vì sao, vì hôm nay hắn nói sẻ đãi mọi người đi ăn nên ai cũng thấy vui hết. đứa nào cũng cà tưng, nhí nhảnh không chịu được, phải nói là y như con nít. Yuki thì vẫn đang rất muốn gặp lại An, cứ ở bên cạnh An là anh lại thấy tâm hồn mình được thanh thản.
-tới rồi, mọi người vào ăn nào. –hắn la lên.
Ááááá, Yuki! Mày làm tao hết hồn. –haru la toáng lên khi thấy yuki đeo khẩu trang đen, đội mắt kính đen y như mấy thằng ăn trộm mới vào nghề.
-sao hết hồn? –Yuki hỏi lại hết sức ngây thơ.
-đi vào nhà hàng chứ có phải ăn cướp đâu mà ăn mặc kì thế.
-mục đích của anh đến trái đất này để làm gì? –nó bĩu môi châm chọc anh.
-hiện giờ chưa thể xác định được –Yuki vào tưởng con đang nói với động chưa đi tiêm ngừa nữa thì khổ. –hắn cười anh nói.
Yuki vẫn không chịu tháo, anh móc điện thoại ra bấm bấm và gọi cho hắn, đúng là dai như đĩa.
-mày có bị khùng không, hôm nay tao thấy mày lạ lắm đấy. –hắn bực bội nói.
Rất đúng như vậy, Yuki cũng thấy mình hôm nay có hơi tửng một xíu. Anh không hiểu vì sao mình lại làm như vậy nữa. Tự nhiên anh lại thấy rất vui, anh muốn gặp An, một chút thôi cũng mãn nguyện lắm rồi. Không hiểu từ khi nào mà anh lại có những suy nghĩ kì lạ tới vậy. Yuki chỉ cần nghĩ ngày mai gặp được An là anh vui y như vừa mới trúng số độc đắc, đôi khi còn hơn như thế nữa.
-COI CHỪNG, YUKI. –haru la lên.cũng chơi lại.
-thôi bỏ ra giùm con đi ông tướng, người ta nhìn
Một người nào đó chạy thật nhanh qua và cướp cái điện thoại của yuki làm anh chưa kịp trở tay. Yuki định đuổi theo nhưng lại không kịp vì người đó nhanh như gió.
-mày bất cẩn quá đó, Iphone 5s chứ đâu phải bình thường. –hắn lắc đầu chán nản.
Yuki cởi mắc kính và khẩu trang ra dụi mồ hôi trên trán “phải tốn tiền mua cái mới rồi”.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chiều rồi tới tối, tối rồi tới sáng mai. Một ngày mệt mỏi của mọi người với những tình tiết vẫn diễn ra như thường ngày. Nó và hắn cứ cãi nhau hết chuyện này tới chuyện khác, Haru và Ngọc thì nói chuyện rất vui vẻ, hai người này phải nói là quá hợp nhau. Haru còn biểu diển cho Ngọc xem những tiết mục ảo thuật đặc sắc của mình. Huy thì khỏi nói, cứ khùng điên như mọi ngày. Riêng Yuki thì lại khác, anh cứ mãi ngóng chờ tới sáng mai, ngày anh sẻ được gặp An, người được anh cho là có duyên nhất với anh.
*8 giờ AM
-THẰNG ÔN DỊCH YUKI NÓ ĐI MẤT TĂM TỪ SÁNG RỒI HẢ? –Haru hét lớn vào mặt một cô giúp việc.
-tên đó đi đâu chứ?chắc là đi tán gái đây.
-mày đừng có suy bụng ta ra bụng người, Yuki không giống mày đâu. –hắn lên tiếng châm chọc.
-mày không nói có ai nói mày câm không hả.
-tao nói đúng quá mà, nói không lại thì đâm ra tự ái à. –hắn cứ chọc như vậy làm Haru tức điên không chịu được.
-mày nói đủ chưa đấy thằng mắc dịch. –Haru tức giận nói.
-tao vẫn cứ nói, miễn sao không xúc phạm tới dòng họ mày được rồi. –hắn khoanh tay trước ngực nói.
-cấm mày lôi dòng họ tao ra đấy, câm miệng trước khi tao chưa kịp làm gì. –sự tức giận dồn lên não.
-mày có ngon thì nói lại câu đó coi. –hắn cũng tức điên khi nghe Haru khiêu khích.
-nè, hai người có thể nhường nhau một câu được không? –Ngọc xen vào để giải tỏa căng thẳng.
“Đàn bà con gái biết gì mà nói chứ.” –cả hai đồng thanh.
“RẦM”
Nó đấm mạnh vào tường làm hai người im thin thít, Ngọc nhìn mà sởn gai ốc. Khuôn mặt yêu quái hung dữ, tàn ác, khác máu đang nhìn chăm chú vào hắn và Haru. Hai người chỉ đứng im mà nhìn chứ không dám đụng vào ổ kiến lửa.
-XIN LỖI NGỌC NHANH –nó quát.
-dạ……dạ, tụi anh xin lỗi em. –hắn và Haru đồng thanh.
-cho 2s để biến ra khỏi đây.
………………………………….mất dạng…………………………………….
Yuki đang đứng chờ An tới, nơi anh đứng là nơi An đã dẫn anh tới để đền ơn việc anh đã cứu cô. Anh đã chờ đợi rất lâu vì hồi hộp, đây là cảm giác mới bộc phát trong cơ thể anh và anh cũng không biết chúng có từ khi nào. Khuất xa xa, một cô gái xinh đẹp, đáng yêu diện trên người đồ bộ màu vàng trong rất thời trang và hợp với môi trường xung quanh. Yuki muốn đứng tim khi nhìn, An hôm nay dể thương quá, rất là khác xa với cô gái ăn trộm hôm qua và thay vào đó là một thiếu nữ yêu kiều, duyên dáng.
-cô……..cô hôm….nay……..sao……. –Yuki e dè nói, khuôn mặt anh đỏ như khỉ ăn ớt.
-tôi hôm nay sao? Đẹp quá chứ gì. Không ngờ một cô gái nhà nghèo như tôi mà lại được công tử nhà giàu để ý đến. –An cười nói.
Yuki im lặng không nói gì cả, biết mình đã bị nói trúng tim đen rồi. Từ trước tới giờ, anh không quan tâm đến cô gái nào cả, toàn là được những cô gái để ý thôi, nhưng bây giờ đã khác xa quá rồi, anh lại đỏ mặt trước một cô gái bình thường như vậy. Mọi thường Yuki mạnh mẻ lắm, nhưng sao đứng trước mặt An, anh lại run như vậy, mắc cỡ sao, bản tính thường ngày bay đi đâu mất rồi.
-anh đợi tôi có lâu không? –An hỏi làm Yuki giật mình.
-à…..à tôi cũng mới tới. –Yuki ngập ngùng nói. “Nói xạo cũng chuẩn đấy”
-tôi muốn khoe anh cái này, tôi mới vừa trộm hôm qua đấy. –An móc trong túi ra chiếc iphone 5s cực đẹp cho Yuki xem.
Yuki không hỏi bàng hoàng trước mắt khi nhìn vào chiếc điện thoại ấy. Nó là của anh mà, không lẽ hôm qua người trộm chiếc điện thoại của anh là An sao.
-có phải cô trộm của một người đeo mắc kính và khẩu trang đen đứng ngoài cửa hàng phải không? –Yuki hỏi, anh biết nhưng vẫn phải chắc chắn.
-đúng vậy, sao anh biết? –An ngạc nhiên hỏi lại.
-tôi đoán thôi, đâu có biết nó đúng đâu. Hahaha. –Yuki cười trừ nói.
-anh đoán rất đúng, mà anh không biết đâu. Cái tên bị tôi cướp được điện thoại trong rất hài, ban ngày ban mặt mà đeo kính với khẩu trang đen. Tôi nhìn mà tưởng hắn ta mới trốn viện tâm thần đấy. –An kể lại sự kiện diễn ra hồi sáng cho Yuki nghe mà không biết tên tâm thần đó là anh.
Yuki không dám nhìn mặt An nữa vì quê. Nếu biết đó là An thì anh đã không làm điên làm khùng như vậy. Quê quá, bây giờ anh muốn đào một cái hố mà chui xuống cho đỡ nhục.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...