Này Osin, Em Là Của Anh

nè, cô chết ở trên đó luôn rồi hả? xuống ăn sáng mau. –vọng nói của hắn phát ra từ trong nhà bếp.
Nó làm vscn lề mề, chậm chạp. bây giờ, người nào người nấy cũng đã định cư trên bàn ăn chỉ có mình nó là chưa thôi, đồ ăn thì đang nóng hổi trong rất ngon phải chờ nó xuống chắc húp nước lã quá.
-để em lên kêu nó xuống. –Ngọc đứng lên chuẩn bị đi gọi nó, hắn liền nắm tay Ngọc chặn lại. –để anh đi kêu cho, em ngồi ăn đi.
Nói rồi hắn bước lên lầu, Ngọc ở dưới chắp tay cầu nguyện “cầu trời cho hai người này đừng cãi nhau”. Hắn bước đến cửa phòng nó, tay vặn nắm cửa. hắn ngạc nhiên sao cửa nó không khóa, thường thường phòng con gái là phải khóa cửa mà. Hắn mở cửa ra thì một chuyện kinh thiên động địa đang ở ngay trước mắt hắn.
-ÁÁÁÁÁ…………TÊN BIẾN THÁI, SAO ANH VÔ PHÒNG TÔI MÀ KHÔNG GÕ CỬA.
-ơ……..tôi xin lỗi, tại cô không khóa cửa nên tôi cứ tưởng……..
Hắn bước vào thì thấy nó đang thay đồ nên theo phản xạ của con gái, nó lấy áo che phần đằng trước và hét to. Hắn thì nhắm mắt nói xin lỗi và đóng cửa ra ngoài. Ngọc thấy hắn đi xuống với cái lỗ mũi đang chảy máu thì lắc đầu chán nản, hể nó và hắn đụng nhau là có chuyện, lần này vác mặt xuống với cái lỗ mũi chảy máu thì chắc là bị nó đánh rồi. (suy nghĩ của Ngọc sai hết rồi, hihi)

Hắn ăn uống trong có vẻ không tự tin cho lắm, cứ ngập ngừng gắp từng miếng ăn bỏ vô miệng. Nó từ trên lầu bước xuống, hai gương mặt nhìn nhau bỗng chốc đỏ hoe như mới vừa ăn một rổ ớt vậy. Nó ngồi xuống bàn và ăn, trong đầu cứ suy nghĩ “không biết hắn đã thấy chưa nữa.” hắn thì cứ ngồi ăn một cách chậm chạp “lỡ thấy rồi giờ sao, công nhận da con nhỏ đó trắng thiệt, con ngực thì……..”
-Long, anh chảy máu mũi kìa. –Huy chỉ vào mũi đang chảy một dòng máu tươi của hắn.
Hắn liền lấy tay lau và ăn uống như không có gì trong khi nó đang nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ. “Ai biểu không đóng cửa lại chi để người ta vô và thấy hết, hại mắt quá đi” hắn tự nói trong lòng như bào chữa cho tội lỗi của mình nhưng thực ra hắn đang rất là sướng. (lúc đó, t/g chốn trong tủ theo giỏi mọi chuyện cũng rất là sướng)
Tính toong……..tính toong…..
Tiếng chuông ở ngoài vọng vào, mới sáng sớm mà ai tới gặp hắn không biết. Nếu không thì chắc là nó và Ngọc nhưng mà hai đứa này có nói cho ai biết là ở nhà hắn đâu. Trong chốc lát, hai dáng người từ từ bước vào. Tất cả đứng lên ra ngoài để xem là người nào. Vừa bước ra thì ba ánh mắt nhìn nhau, tất nhiên là không có nó rồi.
-xin chào thằng cô hồn, lâu quá không gặp. –hắn vui vẻ chào người bên trái. (nói bằng tiếng nhật)
-ừm, lâu quá không gặp thằng mắc dịch.
-lâu quá không gặp, Long. –người bên phải bước lên chào hỏi.
-cậu là yuki phải không, cậu khác xưa nhiều quá. –hắn đánh thật mạnh vào vai yuki (người bên phải)
Nó và Ngọc đơ toàn tập. nhà này chắc hạnh phúc lắm mới được người ngoài hành tinh đến thăm, mà không biết những người này nói tiếng của hành tinh nào nữa. bất ngờ, một người trong đó tiến tới chỗ Ngọc quỳ một gối xuống ra vẻ chào hỏi:
-xin chào người đẹp, anh tên Tuấn, em cứ gọi anh là Haru được rồi. –Tên đó nói, miệng nở nụ cười sát gái. Sau đó, hắn nắm tay Ngọc lên và hun làm cô đỏ mặt. Nó thì ngạc nhiên, tên đó nói được tiếng việt sao, mà cũng đúng, Tuấn là tên tiếng việt vậy tên đó là Việt Kiều rồi. đột nhiên, Haru xuất hiện trước mặt nó làm nó giật mình lùi ra đằng sau. Cũng cái kiểu chào đó, Haru nói:

-xin chào, anh tên là Tuấn.
-cái đó em biết. –Haru chưa kịp nói xong thì nó chen vào.
-cứ gọi anh là Haru được rồi.
“bốp”
Haru chưa kịp hun vào tay nó thì bị hắn xơi nguyên cú vào đầu nổi cục u to đùng. Haru đứng dậy lấy tay xoa đầu thầm chửi thằng bạn nguyền rủa của mình:
-Ê! thằng mắc dịch, mày không thể làm cái gì ngoài hành động sao.
-đối với mày phải dùng hành động mày mới chịu nghe. –hắn bĩu môi cãi lại.
-mà tao đã làm gì.

-mày dám hun osin của tao.
Ngọc đứng đơ ra nhìn tên đó. cậu ta hôn tay mình sao, chắc là kiểu chào của người nước ngoài. Nhưng mà phải công nhận là Haru đẹp thiệt. cậu mặc chiếc áo trắng và khoát thêm áo có nút bên ngoài trong rất sành điệu, quần dài đi kèm với giày converse ra vẻ phong độ, nam tính. Nó thì không quan tâm, chỉ để ý tới yuki người nãy giờ chỉ mở miệng nói một câu thôi. Anh ta có vẻ như rất ít nói, lạnh lùng. Nó không thích những người như vậy chút nào vì có nói họ cũng đâu có dòm ngó tới mình. Anh mặc một bộ áo vest đen cách điệu cũng đi kèm với quần dài đen, tóc thì để kiểu rất bình thường không cần vuốt keo hay nhộm màu nhưng cũng có thể làm cho bao cô gái mê man, chết đứng.
-hai đứa bây lên lầu tắm rửa thay đồ đi rồi xuống đây chơi. –hắn giơ tay ra hiệu ám chỉ phía cầu thang.
-hai em cho anh biết tên được không? –Haru đang đi thì chợt dừng lại, từ nãy giờ cậu quên không hỏi tên.
-em tên là Nguyễn Hoàng Tuyết Nhi, là quản gia của biệt thự này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui