"Mày đến đây làm gì? Cướp bồ tao xong còn dám vác mặt tới. Gan mày to đấy."
Mái tóc nhuộm xanh màu lục, cổ đeo choker đen, người phụ nữ tô son đỏ mận rút điếu thuốc lá ra khỏi miệng, nhả làn khói vào không trung, giọng trầm khàn.
"Tôi không cướp, là anh ta chủ động. Hơn nữa chẳng phải mấy người vì đua xe thua Thiện Vũ Linh nên mới bỏ anh ta sao."
Cô gái phong cách hoàn toàn trái ngược, nhẹ nhàng thướt tha trong bộ đầm hoa nhí bước qua làn khói, ngồi xuống chiếc sô pha trải da báo.
"Phải ha, nhờ con bạn thân của mày nên mày mới được yên bình đến bây giờ đấy. Rồi sao, hôm nay mày tới để khoe khoang với tao à?"
Người kia dập tắt điếu thuốc, khuôn mặt và giọng điệu có chút không kiên nhẫn.
"Không, tôi làm sao dám. Chỉ là muốn làm một cuộc giao dịch. Chỉ cần cô giúp tôi, anh ta sẽ trở về, tôi sẽ không dính dáng gì đến anh ta nữa."
"Ha, mày nghĩ hay nhỉ? Mày tưởng tao thèm khát một thằng đã quá hạn sử dụng sao?"
"Thì sao? Còn gì vui bằng việc hành hạ một người đã phản bội mình. Hơn nữa, cô không muốn rửa lại mặt mũi khi thua Thiện Vũ Linh sao?"
Người phụ nữ ngồi thẳng dậy, đôi mắt xếch nhìn chăm chăm người đối diện:
"Ý mày là sao?"
"Giúp tôi một chuyện, tôi trả anh ta cho cô, còn trả tiền cho cô nữa."
Tóc xanh cười muốn vỡ họng:
"Hahaha, mày nghĩ mày nhiều tiền hơn Thiện Vũ Linh sao?"
"Đúng, tôi thì không, nhưng người này chắc chắn nhiều tiền hơn cô ta."
Hà Tuyết Nhi giơ tấm ảnh cô ta thân mật với một doanh nhân tầm ngoài 40, là đối tác của bố mẹ cô ta, cũng chính là ba ruột của một trong ba kẻ đe doạ Mạn Khê. Hắn cưng cô ta như cưng trứng.
Tóc xanh nhìn thấy người kia thì sắc mặt trầm lại. Không ngờ cô ta lại quen biết ông chủ mình. Dù trong lòng mỉa mai cô ta là kẻ bẩn thỉu, tóc xanh vẫn đồng ý.
"Mày muốn thế nào?"
"Làm cho cô ta... ngừng thở."
"Mày muốn tao giết người?"
"Ai nói vậy? Chỉ là tai nạn thôi."
Hà Tuyết Nhi tỉnh bơ nói ra những câu đáng sợ, nụ cười vẫn đơn thuần ngây thơ như thể những lời độc địa vừa rồi không phải thoát ra từ miệng cô ta.
...----------------...
Hiện tại, Mạn Khê đã xoá bài đăng kia, đính chính rằng mình vì muốn hại Thiện Vũ Linh nên mới đăng tin đồn lung tung.
Những tin đồn kiểu này, muốn người ta không tin mới khó, cái người ta thích là câu chuyện càng cẩu huyết càng tốt. Dù có tin đính chính nhưng họ sẽ luôn nghi ngờ, ai mà biết câu chuyện đằng sau như thế nào.
Thiện Vũ Linh cũng không muốn tính toán với Mạn Khê nữa, dù sao cô ấy cũng là bị lừa, giờ đây cũng đã ăn năn rồi.
Còn Hà Tuyết Nhi kia, không biết nên đối phó thế nào. Cô muốn làm lơ cô ta, nhưng cô ta cứ cố tình gây sự.
Thiện Vũ Linh cố gắng nhớ lại cốt truyện, hình như sau khi nguyên chủ bị xử lý, cô ta về sau hãm hại nữ chính Minh Yên, rồi bị chính bà vợ của nhân tình đánh đập đến tàn phế, nhưng cô không thể nào nhớ rõ được chi tiết.
Đầu đau nhói, cô không muốn nghĩ nữa. Gần đây cứ mỗi lần nhớ đến thứ gì trong kiếp trước, cô lại thấy đầu óc choáng váng.
Là hệ quả của việc xuyên sách sao?
Diệp Vũ ngồi bên cạnh thấy cô nhăn mày liền lo lắng hỏi:
"Em sao thế?"
Cô lắc lắc đầu, định mở lời nói không sao thì đã bị anh chặn ngang:
"Đừng có mà nói không sao nữa. Nói thật."
Anh giữ tay cô đang day day trên thái dương, nhìn thẳng vào mắt cô mà ra lệnh.
"Tôi đau đầu." Cô khẽ đáp.
"Vậy thì đi khám." Không nói hai lời, anh dắt tay cô đứng lên.
"Tôi đang làm việc mà." Cô kéo tay anh lại, ánh mắt chần chừ nhìn thu ngân A Ninh.
A Ninh thấy cô mệt, cũng kêu cô đi khám đi, hôm nay vắng khách, cô ấy cáng đáng được. Vậy nên Thiện Vũ Linh mới yên tâm rời đi.
Bệnh viện.
"Không có gì bất thường. Bệnh nhân gần đây căng thẳng áp lực nhiều dẫn tới đau đầu. Cô nên giảm bớt công việc, nghỉ ngơi thư giãn nhiều hơn."
"Cảm ơn bác sĩ."
Diệp Vũ bước ra cùng cô, tay xách túi thuốc nhỏ. Anh xoa xoa đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng trêu chọc:
"Đừng nghĩ nhiều nữa, mọi việc cứ để tôi giải quyết. Cái đầu nhỏ này của em, chỉ cần chứa mình tôi là đủ rồi."
Cô đã thành thói quen, hơn nữa còn đang mệt, cứ mặc kệ anh xoa xoa đầu mình, ngược lại còn có cảm giác thoải mái dễ chịu, cơn đau đầu cũng dịu đi không ít.
"Bé con hôm nay ngoan ghê."
Thấy cô không phản kháng như mọi lần, anh được nước vò rối cả tóc cô, cười toét đến tận mang tai.
Diệp Vũ cứ như thế này, cô nghĩ cô sẽ chết mất.
Hai người dạo bước trên con đường, làn gió đầu tháng Một lạnh buốt khiến cô rụt cổ, gò má như đông cứng.
Diệp Vũ đột nhiên dừng lại kéo cô quay về phía mình, đứng ngược chiều chắn gió cho cô. Anh tháo găng tay, áp hai bàn tay to ấm lên má cô, cúi sát xuống thì thầm:
"Má em lạnh quá. Cho em ké chút hơi ấm này."
Dòng nhiệt ấm áp truyền vào từng tế bào làm cô hơi mơ màng. Một lúc, anh nói:
"Vũ Linh, tôi cũng lạnh rồi. Cho tôi xin một chút hơi ấm có được không?"
Cô tưởng anh cũng muốn cô hy sinh tháo găng tay áp lên mặt anh, liền mờ mịt nhẹ dạ cả tin gật đầu.
Bất ngờ, người đàn ông tóm lấy eo kéo cô sát lại, nghiêng đầu rồi một đường hôn xuống.
Bờ môi, hơi thở, bàn tay, mọi thứ của anh đều ấm nóng, hun đến đỏ lựng đôi má người con gái.
Anh quấn lấy môi cô, nhẹ nhàng day dứt, từng đợt từng đợt như sóng xô bờ cát, như mây hôn vào trăng.
Khi cảm nhận được sự trơn ướt trên bờ môi mọng, đầu lưỡi anh nhẹ nhàng quét lên, liếm lấy bờ môi khẽ run rẩy.
Cô rùng mình, cả cơ thể run lên khe khẽ. Cái cảm giác tê tê mê dại này khiến cô sợ hãi, vô thức đẩy anh ra xa.
Nhưng nào có dễ như thế, một tay ôm eo, một tay anh đưa lên đan vào tóc cô, giữ môi hai người càng tiến vào sâu hơn.
Đầu lưỡi ấy nhẹ quét qua chân răng, khiến thân thể cô run lên rồi mềm nhũn, chỉ có thể nương tựa vào anh. Nhất thời buông lỏng cảnh giác, hai hàm răng khẽ mở, thứ trơn ướt kia cứ thế thuận lợi len vào, giao hoà quấn quít với đầu lưỡi đỏ hồng của cô.
Anh rất dịu dàng, lại rất mãnh liệt. Bên ngoài, đôi môi ấm nóng dây dưa trên môi cô, nút lấy thật chặt. Bên trong, chiếc lưỡi quấn lên cô, quét đến từng ngóc ngách, nhẹ nhàng lấy đi từng lớp chất lỏng ngọt ngào.
Cảm giác này chính là mê đắm, cô không thể lừa dối bản thân được nữa.
Là cô đã rung động rồi.
Bỗng, một tiếng động xé gió từ trên cao, Diệp Vũ ngay lập tức đẩy Thiện Vũ Linh thật mạnh.
Rầm.
Thiện Vũ Linh ngã ngồi trên mặt đất, hai lòng bàn tay chà sát đều đã xước đến bật máu.
Nhưng cô không thấy đau, chỉ nghe tiếng tim như vụn vỡ trong lồng ngực, mắt nhìn trân trân người đàn ông vừa hôn cô say đắm giây trước, giây sau đã nằm trên vũng máu.
"Diệp Vũ"
Cô hét lên, đôi chân nhũn ra không thể đứng dậy, chỉ có thể bò lê đến nơi anh.
"Diệp Vũ, aaa"
Cô run rẩy ôm lấy bàn tay anh mà khóc, những nơi khác đều không dám động, sợ làm anh bị thương nặng hơn.
Người xung quanh nhanh chóng chạy đến xem, có người đã gọi xe cấp cứu, có người hỏi han cô, một cảnh tán loạn.
Chữ phía bên trên toà nhà nặng cả chục kg đột ngột rơi xuống, đúng là một tai nạn hi hữu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...