Này Nhỏ Yêu Anh Nhé
Đi dưới mưa làm Hân nhớ lại…nhớ lại nhiều chuyện lắm…Nhớ lúc anh và nó cùng nắm tay nhau chạy kiếm chỗ trú mưa. Anh cởi áo khoác khoác lên cho nó đỡ lạnh , rồi 2 tay ôm chặt lấy nó …Cảm giác ôi sao hạnh phúc quá…
Nó bắt đầu khóc…Mỗi lần thấy mưa nó lại khóc …khóc nhiều lắm. Giống như là chưa từng được khóc…Mỗi lần nó khóc như vậy chẳng ai biết cả…Từ khi anh đi nó sống nội tâm lắm. Nó không muốn bất cứ ai phải lo lắng vì nó .
Bất chợt …Ào ào 1 chiếc xe nào đó cố tình chạy vào vũng nước to và làm ướt cả áo nó…Chiếc xe ô tô ấy là của Long người cầm lái là Long…Nó không màng đến , nó vẫn bước đi như chưa hề có chuyện gì…
Nó bước đi và chiếc xe ấy vẫn lăn bánh theo sau bước chân của nó…Chợt nó ngồi phịch xuống góc đường. Đôi vai run lên bần bậc vì lạnh. Đôi chân mệt mỏi nó muốn dừng…
1 đôi chân bước gần lại nó. Rồi ngồi cạnh nó , tỏ vẻ khó hiểu…Lúc này Long thấy thương nó lắm. Muốn ôm nó vào lòng mà vuốt ve an ủi . Nhưng cái tôi trong anh quá lớn so với những gì nó đối sử với anh. Nhưng nhìn nó khóc anh không nỡ bước đi.
- Này con khùng cô sao thế. Ngồi đây lạnh đấy – Long nói rồi ngồi xuống cạnh nó
- […]- Hân không nói gì chỉ ngồi im lặng
- Này cô sao thế, buồn à- Long hơi bực 1 tí vì nó không trả lời
- […]- nó im lặng và chỉ khẽ gật đầu rồi ngước nhìn Long
- Vậy cô khóc nhé …Nhưng lấy lưng cô đối diện lưng tôi nhé…Tôi không thích thấy con gái khóc – Long vuốt mái tóc của Hân nhè nhẹ , rồi cởi áo khoác ra khoác lên người Hân.
- Ấm áp lắm nhưng nếu như đây là anh thì tốt biết mấy… – Suy nghĩ của Hân trong phút chốc rồi vụt tắt .Vì nó không muốn nhớ đến anh . Không muốn nhắc đến tên anh thêm lần nào nữa
- Hức…huh…huhu- Hân quay lưng lại làm theo lời Long nói. Mỗi lúc cô khóc càng lớn…Rồi từ lúc nào Hân ngủ thiếp đi cũng không biết
- Này …này – Long thấy im quá nên gọi thử
- Này này cô sao thế - Long quay người lại và thấy Hân đang ngủ .Và người Hân lạnh ngắt . Môi tím lại,mặt trắng đi không 1 chút máu. Có lẽ vì mưa thấm vào người lâu quá.
Long bế Hân lên xe và đưa Hân đến bệnh viện…
===Phòng bệnh
- Cô tỉnh rồi à – Long nhìn Hân
- ừ - Hân lạnh lùng trả lời
- Có đói không hả - Long
- ừ không . Sao tôi lại ở bệnh viện nhỉ - Hân đảo nhìn xung quanh
- Cô khóc rồi ngất đi vì do thấm nước mưa lâu quá. Tôi đưa cô đến đây – Long
- Ừ cám ơn anh nhé – Hân . Bất giác 1 nụ cười trên môi . Nụ cười không một chút gượng gạo
- Cô cười đẹp lắm sao lại không cười – Long nhìn mà muốn chết vì mê
- Anh đưa tôi đi ra bờ hồ nhé – Hân
- ừ - Long
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...