Này Nhé ! Cậy Đẹp Trai Mà Thái Độ À ?

Kể từ giây phút biết được những gì đang xảy ra Mai có chút bất an. Lòng nóng như lửa đốt, suốt hai tiết học đầu trong đầu cô chỉ có duy nhất một hình bóng. Đôi tai cô chỉ nghe thấy duy nhất một giọng nói [ của ông anh già ngứa mắt]
Tái hiện lại chút
" chúng ta nói chuyện
..
.....
... . .......tôi muốn cô xin lỗi tôi trước toàn trường....................cô biết tôi là ai chứ?????????.....cô phải xin lỗi tôi TRƯỚC TOÀN TRƯỜNG
Rồi cả của con mụ V Anh đáng ghét nữa

" ko phải V Anh ko nhắc Mai..........là Hà Đình Phong ............gia đình có quyền thế, chú ruột là hiệu trưởng của trường đó "
#############
Kí ức ùa về dữ dội khiến Mai bất chợt hét to
" HAIZZZZA!!!!!" Tại sao lại bất công như vậy?????? chẳc con chớt quá "
" Lớp trưởng em làm gì vậy?" tiếng thầy Cường dạy toán quát.
" Dạ...... ak..... ko có gì!!! Chỉ là sáng nay em chưa uống thuốc thôi mà!!!!!hì hì"
Mai lăn lộn, vò đầu bứt tóc. Cười ngớ ngẩn vs giáo viên, giải thích lung tung rồi vùi đầu xuống bàn.
" Vậy thì em đi về đi ngủ đi" câu nói quen thuộc của thầy khiến Mai suýt ngất. Rồi sau đó cố gắng lắm mới ngồi yên nghe thầy nói.
"Reng....reng....reng"
Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng chuông báo hết giờ. Cô chạy vội xuống bảng tin của trường nhanh tay xé tờ tin vớ vẩn và hình ảnh nhố nhang đó xuống. Chợt đằng sau vang lại có tiếng của ai đó " nghĩ mình chưa đủ nổi tiếng nên dùng cách này sao? Thật ko ngờ, cậu qủa là đáng khinh bỉ, ko phải là đáng thương mới đúng"
Tuy ngữ khí có vẻ ko tốt đẹp gì nhưng giọng nói này lại mang lại cảm giác ấm áp lạ thường. Mai giật bắn mình quay lại và đứng tim hơn khi nhận ra người đó là Long, cậu ta đứng dưới gốc cây bàng cách Mai ko xa. Tiết trời mùa thu trong trẻo, se lạnh nhưng cũng ko thể thiếu đi thứ ánh sáng vàng nhạt, ấm áp của mặt trời. Những ánh nắng xuyên qua lá bàng tạo thành những hột nắng nhỏ lấp lánh ẩn hiện trên màu áo đồng phục trắng khiến Long vốn đã nổi trội càng thêm chói lóa như ánh sáng tỏa ra từ ngàn vạn viên kim cương. Bất chợt khiến Mai tê cứng. Môi cô mấp máy muốn nói gì đó nhưng hình như cổ họng bị cứng lại. Trong đầu lúc này chỉ có một suy nghĩ là tại sao Long lại xuất hiện ở đây????? Hình như hai tiết vừa rồi cậu ta ko lên lớp.
Dù là công tử nhà giàu nhưng Long là một người coi trọng kỉ cương, ko nghỉ giờ chốn tiết, hay thậm chí là ko đi học muộn đến một lần. Nhưng hình như tâm trạng cậu ta hôm nay ko tốt, ánh mắt lãnh đạm, lười nhác. Gương mặt mệt mỏi chất chứa nhiều muộn phiền. Đã thế còn nói mấy câu khó nghe nữa.

" Cậu định dùng ánh mắt giết tôi sao? Hay bị nói trúng tim đen, cậu sợ qúa nên ko nói được gì sao?"
Nghe tiếng gọi của Long, Mai mới như bừng tỉnh giọng nói có hơi run nhưng vẻ mặt vẫn bình thản đáp lại
" Thì sao nào!? Việc vốn đâu liên quan đến cậu"
Nói xong cô quay lưng bỏ đi. Trong lòng tự nhiên có cảm giác trống trải lạ thường, hình như bên phía ngực trái có gì đó đang nhói đau.tự nhiên Mai muốn khóc, khóc thật to. nhưng lý trí ko cho phép cô làm vậy. Mai thấy thật nực cười, cô chạy thật nhanh, cứ cắm đầu cắm cổ vào chạy rồi trong vô thức Mai đứng đúng chỗ mà sáng ngày Hà Đình Phong nói muốn nghe câu trả lời.
Thì ra anh ta đã đứng đợi từ lâu thấy Mai đang tiến lại gần anh ta cũng rảo bước tiến về phía cô.
" cô đến rồi sao? Cô biết mình phải làm gì rồi đúng ko? Vậy thì lên sân thượng của trường đi"
Ánh mắt anh ta vừa lạnh lẽo vừa gian xảo. Khóe môi vẫn là nụ cười đểu đó. Gương mặt lộ rõ sự kiêu hãnh của kẻ chiến thắng.
" Anh nghĩ mình là ai. Gia đình có điều kiện, học giỏi, đẹp trai, chú làm hiệu trưởng chỉ thế thôi sao! [ chắc vẫn còn nhưng kể tạm thế đã] vì vậy Tôi đến đây ko phải để xin lỗi mà là cho anh biết tôi đến để cứu vãn cuộc đời thiên tài của anh. Sẽ ko bao giờ có chuyện tôi xin lỗi anh nên đừng tự mình vào rừng mơ bắt con tưởng bở rồi thất vọng phải nhảy lầu haha."

Nghe những lời vừa rồi Phong đại thần choáng nặng, gương mặt gần như biến sắc. Hai mắt giận giữ lại còn hung hung đỏ trông rất gớm, anh lao đến áp sát người Mai, bàn tay to với những ngón tay thon dài của anh bóp chặt cằm Mai
" cô được lắm ko hổ danh là lớp trưởng 11A2. Biết tôi là ai mà vẫn dám nói vậy. Vậy thì cô chuẩn bị đi tôi sẽ cho cô chết ko toàn thây hưw.....hahahaha...!!!"
Mai đau đớn ko nói được gì, chân tay đập đá loạn xạ mà ko hiểu sao lại đá vào cái chỗ hiểm ấy của ông anh kia. "A" lên một tiếng
Bất chợt cô bị ném văng ra xa. Còn ông anh đẹp zai thì thôi rồi khỏi cần bàn mặt mày tối sầm lại. Thấy vậy Mai quăng ra một câu rồi chạy mất
" tôi ko phải dạng vừa cứ thử chờ mà xem haha tạm biệt"
" Cô......cô...đứng...lại" Phong như bò trên mặt đất vì đau đớn đuổi theo Mai nhưng ko kịp nên đành nén "đau thương" quay về lớp


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui