Này, Nam Chính Tránh Xa Tôi Ra

thì con ba tháng lận...

Hôm nay, Băng Tuyết Linh nổi hứng đi mua sắm nên đương nhiên hai anh kia phải làm người cầm đồ cũng vệ sĩ... Ai nha ~ Nếu người của Đông Phương gia hoặc Đàm gia mà thấy cái cảnh thiếu chủ cao cao tại thượng của bọn họ làm chân sai vặt chắc hộc máu mà ngất.

Lượn bên này sang bên kia, chọn đi chọn lại cũng thấy một cái áo váy ưng ý tặng cho Nam Cung Nguyệt. Định lấy thì giọng nói sến súa buồn nôn khiến cho người ta phải nổi gia gà vang lên

" Chị hai. Gặp chị ở đây em mừng quá... "

Quay lại thì đập vào mắt cô chính là nữ chủ đại nhân. Cho xin đi!!! Sao khi nào cô đi mua sắm là cứ đụng mặt con bánh bèo này hoài vậy??? Mệt mỏi ghê gớm, còn nữa nghe cái giọng điệu của cô ta kìa... Cô chưa nôn những gì lúc sáng vừa ăn đã may rồi. Còn nữa còn nữa!!! Ai kia ta chẳng phải là " cựu " hôn phu Mạc Tử Vỹ và Liễu Phi đỉnh đỉnh đại danh một trong số các nam chủ sao. Chà chà ~ Một lúc đi cùng hai nam chủ, Vương Nhã Yên đang định khoe khoang nam nhân của mình sao???


" Ô! Vương đại tiểu thư đây mà. Còn đó chẳng phải là Mạc thiếu gia và Liễu tổng hay sao??? Trùng hợp thật đấy... "

" Chị hai. Hai người đi cùng chị là ai vậy??? " Vương Nhã Yên đỏ mặt nói nhưng trong lòng không khỏi chửi thầm Băng Tuyết Linh. Cô ta được cái sức đẹp thôi sao, thế nào lại có hai anh soái như vậy đi theo chứ, Hừ! Công nhận hai người đi cùng cô ta đẹp thật đấy... Đẹp hơn cả đám nam nhân của mình. Băng Tuyết Linh... sao cô ta lại cô vận khí tốt như vậy chứ... Tôi quyết định rồi... Hai người con trai kia phải là của tôi.

Đông Phương Kì với Đàm Thế Nam thấy như thế không khỏi khinh thường Vương Nhã Yên. Hứ! Giả tạo nhìn mà buồn nôn chẳng bù cho Băng Tuyết Linh... Khoan! Bọn anh bị gì thế này sao lại nói đến nhỏ bà chằn đó chứ...

Còn Băng Tuyết Linh thì trong lòng khinh bỉ Vương Nhã Yên một nghìn lần. Đám nam nhân bên cạnh cô ta còn chưa đủ sao mà còn định câu dẫn Đàm Thế Nam và Đông Phương Kì.

" Họ là ai thì liên quan gì đến cô. Với lại đừng gọi tôi là chị hai nữa được không!? Ai là chị em với cô??? Tôi chẳng có quan hệ gì với nhà họ Vương mấy người cả... "

" Vương Tuyết Linh! Cô nói cái quái gì vậy hả? Yên nhi coi cô là chị thì cô nên biết ơn đi, nói thẳng ra loại người như cô không đáng để Yên nhi gọi là chị " Liễu Phi lên tiếng

" Liễu tổng! Hình như anh nói sai rồi thì phải... Tôi họ Băng chứ không phải họ Vương... mà anh nói loại người như tôi thì như thế nào??? "

" Hứ! Loại người không mẹ vô giáo dục như cô đúng là...

" Liễu Phi chưa nói xong thì đã bị cắt ngang


" Là gì!? Anh là Liễu tổng đúng không!? Tôi không ngờ Liễu tổng lại nói ra những lời không bằng kẻ vô học như thế đấy " Đàm Thế Nam lên tiếng anh không hiểu tại sao thấy Băng Tuyết Linh kìm nén tức giận hai vai run run thì anh lại thấy đau lòng.

" Cô ấy như thế nào cũng không cần loại người như anh phải phê bình đâu Liễu tổng " Đông Phương Kì cũng có cảm giác không khác gì Đàm Thế Nam, sau khi Đàm Thế Nam nói xong anh lập tức lên tiếng tay con đặt lên vai Băng Tuyết Linh như an ủi. Hóa ra cô cũng giống anh là không có mẹ...

" Hứ! Băng Tuyết Linh cô cũng giỏi thật đấy. Mới mấy ngày không gặp đã tìm ra đc mấy cái thằng đầu đường xó chợ rồi " Mạc Tử Vỹ im lặng nãy giờ cũng lên tiếng. Khinh thường nói Băng Tuyết Linh nhưng cô chưa kịp nói gì thì Đàm Thế Nam và Đông Phương Kì đã nói

" Đầu đường xó chợ!? Còn hơn đám lưu manh giả tri thức hai anh. Nói người thì hãy coi lại bản thân mình như thế nào... Còn nữa! Cái con nhỏ Yên nhi gì gì đó của mấy người á... tôi thấy thật giả tạo, nhìn cái điệu bộ giả nai khi nãy của cô ta mà tôi muốn nôn rồi " Đông phương Kì nói. Trong lòng Băng Tuyết Linh vỗ tay liên hồi... Chửi quá hay nha. Không hổ là người hầu của cô, chửi quá tuyệt.

" Hứ! Tôi nói này... Chó ngoan đừng có sủa lung tung, tốt nhất nên câm lặng đi nếu không sẽ bị người đánh đó. Đúng là xui xẻo, ra đường mà đụng ngay phải chó dại " Đàm Thế Nam cũng không kém cạnh nói bóng nói gió ám chỉ ba người Vương Nhã Yên là chó. Miệng lưỡi quá độc, nếu không có người ở đây chắc chắn cô sẽ vỗ tay hoan hô ngay lập tức.

" Đúng đó. Chó dại sủa lung tung rồi còn cắn người bậy bạ... Chậc chậc " Đông Phương Kì cũng phối hợp với Đàm Thế Nam...


" Mấy người nói ai là chó dại " Liễu Phi cùng Mạc Tử Vỹ đồng thanh nói Vương Nhã Yên ở đằng sau nghiến răng nghiến lợi, tay nắm chặt thành nắm đấm, móng tay cắm chặt vào da thịt.

" Tụi tôi nói mây nói gió nói c-hó gì mấy người " Đông Phương Kì

" Sao! Có tật giật mình à!? Tự nhận mình là chó sao? " Đàm Thế Nam

Băng Tuyết Linh trong lòng không khỏi cảm thán hai người. Hai người này không làm ăn gì được vs nhau trong mọi mà riêng chửi người thì " hợp " ghê gớm... chậc chậc. Cái này gọi là giết người không còn dao, miệng lưỡi sắc bén đây mà.

" Được rồi! Chúng ta đi thôi không thì lại bị chó dại cắn nữa đấy " Cô lên tiếng phá vỡ bầu không khí rồi xoay người bước đi, Đông Phương Kì và Đàm Thế Nam cũng đi theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui