Linh đứng chết trân nhìn hai mẹ con xấu số nọ.
Hai cặp mắt một sợ hãi, một ngây thơ trong trẻo nhìn Linh. Mắt đối mắt, linh hồn đối linh hồn. một tia bối rối lóe lên trong đầu Linh.
- Ngươi đã nghĩ ra cách trừng phạt chưa? Báo lạnh lùng nói.
- Thưa ngài, theo tôi nên một phát súng và giết chết chúng. Giọng nói của Báo đã đưa Linh ra khỏi bối rối. cô trả lời bình thản, ánh mắt không nhìn về phía hai mẹ con nhà kia mà nhìn vào một khoảng không trống vắng.
- Nhẹ nhàng vậy sao? Phản lại BLACK DEVIL là một tội không thể dung thứ được. ngươi biết chứ? Không kẻ nào phản lại tổ chức mà lại có cái kết cục nhân từ đó được. ngươi hiền từ quá đấy. định làm thiên sứ trong địa ngục à? Ánh mắt Báo xoáy sâu vào mắt Linh dò xét, từng câu nói phát ra như ngàn vạn mũi dao sắc bén đâm thẳng vào tâm hồn đang dao động của linh.
- Tôi không có ý đó thưa ngài.
- Thôi, không cần giải thích. Như đã nói trước, ta cho ngươi quyền quyết định mạng sống của bọn chúng. Xử lí đi. Báo nói và quay lưng bước đi ra phía cửa.
Không chần chừ, Linh lấy khẩu súng và hướng về phía hai mẹ con tù binh. Nhưng… Linh chưa kịp nổ súng thì người mẹ đã chạy đến ôm lấy chân Linh mà than khóc:
- Xin cô,. Tôi xin cô hãy tha cho con tôi. Nó không có tội tình gì. Mọi việc là do tôi gây ra, nếu muốn chém muốn giết thì hãy chém giết tôi chứ đừng giết nó. Tôi… tôi… xin cô. ắt hẳn sau này cô cũng là một người mẹ, mong cô hãy hiểu cho nỗi lòng của người mẹ này mà tha cho con tôi. Tôi nguyện làm thân trâu ngựa phục vụ cô cả đời, tôi… xin cô.
Hình ảnh người phụ nữ tiều tụy này làm Linh nhớ đến một người, không ai khác chính là cô mấy thàng trước đây. Lúc ấy cô cũng than khóc, cầu xin như thế này nhưng không có ai nghe, không ai để ý. Cuối cùng thì cô đã mất Vũ. Cánh tay cầm súng của cô chững lại trong không trung, trái tim quặn đau, cô không nỡ giết hai mẹ con nhà này. Nhưng… cô lại nhớ đến những lời của Báo, những gì cô phải gánh chịu. thử hỏi bây giờ cô nhân từvới hai người này thì ai sẽ nhân từ với cô. Ánh mắt Linh lóe lên một tia tàn sát, bàn tay nắm chặt khẩu súng. Và…
Đoàng đoàng đoàng.
Ba tiếng súng vang vọng trong không gian.
Linh giật mình quay lại tìm kiếm nơi phát ra tiếng súng. Là Báo,lại là Báo.
Trong lúc Linh chuẩn bị bắn thì Báo đã nhanh tay hơn,. Ba tiếng súng vang lên, ba vỏ đạn rơi xuống và ba con người sắp từ biệt trần gian.
Ba con người ấy là người mẹ và hai tù nhân khác. Đôi mắt Linh trợn tròn nhìn cảnh tượng trước mặt mình.
Người mẹ tay vẫn nắm chặt lấy chân Linh, đôi mắt mờ đục chăm chăm nhìn Linh, trong đôi mắt ấy là sự cầu xin, là sự oán hận,là sự yêu thương. Ba cảm xúc hòa quyện, hai tâm hồn đồng cảm, Linh chỉ muốn cúi xuống và đưa người mẹ ấy vào bệnh viện.
Oa oa oa .
Dường như đưa bẽ bây giờ đã ý thức được tất cả, nó biết mẹ mình sắp chết, nó biết người ta sắp giết mình. Một tiếng khóc bật ra giữa không gian im lặng. một tiếng khóc thảm thương đến xé lòng. từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống, khuôn mặt trẻ thơ bị nước mắt bao phủ, nó gào lên và nhoài ra chỗ mẹ nó.
- Mẹ ơi, mẹ sao vậy? mẹ… đừng làm…đừng làm con sợ. hu hu.
Người mẹ đưa một cánh tay ôm lất người con bẽ bỏng của mình, ánh mắt âu yếm, bà mở miệng định nói gì đó nhưng không thành lời. sức đã quá yếu, người mẹ nhẹ vuốt những giọt nước mắt trên mặt đứa con ý bảo “ con đừng khóc, mẹ sẽ không sao đâu”. Nhìn cảnh tượng này Linh thấy mình thật độc ác. Tuy không tận tay giết họ nhưng cô đã định cái chết cho họ. không trực tiếp nhưng là gián tiếp. tay cô run lên, ánh mắt nhìn Báo van nài. Nhưng… giây phút Linh quay sanbg nhìn Báo cũng là giây phút Báo chĩa súng thêm một lần nữa. lần này là hướng vào đưa bé. Nhanh như chớp. Linh chạy lại và gạt tay Báo ra.
Đoàng.
Một tiếng súng chói tai nữa lại vang lên, tiengs súng ấy lại phát ra từ Báo. Viên đạn bay sượt qua tay Linh và găm vào tường.
Bốp.
Báo giáng một tát như trời đánh vào mặt Linh, ánh mắt Báo long sòng sọc và hét lên:
- NGƯƠI ĐANG LÀM GÌ VẬY HẢ?
- Tôi chỉ không muốn ngài giết con bé, nó không có tội. Linh lạng lùng đáp lại mặc ột bên má sưng lên đau rát.
- HỪ! KHÔNG CÓ TỘI. CÁCH ĐÂY CHƯA ĐẦY NỬA TIẾNG ĐỒNG HỒ NGƯƠI CÒN THẮC MẮC TẠI SAO LẠI XỬ LÍ NHÀ HỌ TẠ QUÁ HIỀN TỪ NHƯNG BÂY GIỜ LẠI LỚN MIỆNG NÓI CON NHỎ ĐÓ KHÔNG CÓ TỘI. NGƯƠI KHÔNG THẤY HAI LỜI NÓI CỦA MÌNH TRÁI NGƯỢC NHAU À. NGƯƠI THƯƠNG XÓT CHO CHÚNG SAO??? MỘT THỨ TÌNH CẢM VÔ SỈ. NẾU HÔM NAY TA KHÔNG GIẾT NÓ THÌ SAU NÀY NÓ SẼ PHẢN LẠI TA. THÀ GIẾT NHẦM CÒN HƠN BỎ SÓT, TA KHÔNG CHO PHÉP BẤT CỨ MỐI NGUY HIỂM NÀO TỒN TẠI XUNG QUANH MÌNH. Báo hua hua khẩu súng và hét vào mặt Linh. Ánh mắt đảo khắp căn phòng làm những người có mặt trong đó nép sâu vào sự sợ hãi.
- Nhưng thưa ngài, nó còn quá nhỏ, mọi tội lỗi là do mẹ nó gây ra…
- IM MỒM, TRONG TỔ CHỨC KHÔNG THỂ NÀO CHÁP NHẬN NHỮNG KẺ CÓ TRÁI TIM. NGƯƠI KHÔNG NGHE LỜI TA NÓI SAO??? NGƯƠI CÀNG NGÀY CÀNG KHÔNG COI TA RA GÌ ĐẤY. ĐÃ THẾ THÌ TA CHO NGƯƠI THẤY NHỮNG GÌ NGƯƠI KHÔNG MUỐN THẤY ĐỂ CHO CÁI LƯƠNG TÂM CHÓ THA CỦA NGƯƠI SẼ PHẢI CẮN RỨT PHẢI ÂN HẬN SUỐT ĐỜI.
ĐOÀNG… ĐOÀNG…. ĐOÀNG…. ĐOÀNG…..
Báo như chìm trong cơn say máu. Hắn đưa khẩu súng lia khắp một vòng trong căn phòng. Nòng súng đi đến đâu là người ngã xuống đến đó. Trong căn phòng tăm tối, dòng máu đỏ đang chảy dài và lan rộng. màu đỏ cuae sự chết chóc, màu đỏ của oán hận, của yêu thương.
- Hãy sắp xếp lại mình đi. Nếu không thay đổi thì số phận của ngươi cũng sẽ giống chúng mà thôi. Báo quay mặt đi ra khỏi căn phòng, từng bước lạnh lùng kiên định. Với hắn, việc lấy đi tính mạng của đồng loại là một viêc rất bình thường và cũng có thể coi như một thú vui tiêu khiển.
Báo đi rồi, Linh ngồi sụp xuống sợ hãi. Chưa bao giờ cô hối hận vì gia nhập tổ chức này như bây giờ. Nhìn những xác người ngổn ngang những máu là máu, cô thấy tâm hồn mình đầy tội lỗi. cô phải làm sao cho tốt?? cô phải làm sao cho lương tâm khỏi cắn rứt đây? Báo đi rồi, Linh ngồi sụp xuống sợ hãi. Chưa bao giờ cô hối hận vì gia nhập tổ chức này như bây giờ. Nhìn những xác người ngổn ngang những máu là máu, cô thấy tâm hồn mình đầy tội lỗi. cô phải làm sao cho tốt?? cô phải làm sao cho lương tâm khỏi cắn rứt đây?
Mắt Linh bỗng nhiên dừng lại ở xác người mẹ lúc nãy, cô không thấy người con đâu cả. nhưng… xác người mẹ ấy đang nhấp nhô những nhịp thở, Linh liền tiến đến và gỡ cánh tay người mẹ ra.
Thêm một lần ngạc nhiên, người mẹ ấy đã dùng hết sức của mình để che chở cho người con. Đứa bé ấy thật hạnh phúc.
Một tính mạng hi sinh để một sinh linh được tồn tại. người mẹ một lần nữa hi sinh để người con được sống sót.
Trong căn phòng chỉ còn duy nhất Linh và đứa bé. Không gia lặng im không tiếng động. cả hai lặng nhìn nhau không nói một lời và cả hai đều cảm thấy: sợ và hoang mang.
Trong khi đó, tại một cưn phòng khác và… ở một nơi khác.
Ánh đèn vàng vọt khẽ chớp cho thấy sự già nua trong tuổi tác. Nó đã quá cũ và được xài quá lâu. Những tia sáng tỏa ra không còn nhiều, từng luồng từng luồng như mắc nghẹn tuôn ra chiếu lên một góc của căn phòng làm căn phòng thêm ma quái.
Lại một căn phòng rêu phong bám đầy và sặc sụa mùi máu.
Ngay dưới bóng đèn có một người đang ngồi gục đầu. có vẻ như người ấy đã ngồi như thế lâu lắm và đang ngủ thiếp đi. Trên bộ trang phục vốn dĩ rất đẹp đẽ đã xuất hiện vô số vết rách do dao cứa, do roi quất và do bị đánh đập. từ những vết thương, máu đang chảy ra không ngừng. có vẻ như người này vì bị thương quá nặng mà thiếp đi.
Roẹt… roẹt.
Cái bóng đèn cũ lại biểu tình. Lần này dữ dội hơn, nó chớp chớp và phát ra những tiếng ‘roẹt.. roẹt’ nghe rất chói tai. Nhưng tiếng ấy làm con người kia bừng tỉnh như giật phải điện. một con chuột trong góc phòng khẽ kêu ‘chít chít’ và bỏ chạy. căn phòng lại trở nên rất im lặng.
Nếu tiến lại gần hơn ta có thể thấy con người ấy đã bị đánh đập rất dã man. Khuôn mặt ban đầu đã không còn nhận ra nữa.
Con người đó đưa đôi mắt lờ mờ vì đau nhìn khắp căn phòng. Không có ai trong phòng cả. xung quanh toàn là dụng cụ để tra tấn. dường như cơn đau đang hành hạ, người đó hít thở một cách rất khó nhọc.
Bỗng,,,
Kéttttttttttttttttt
Cánh cửa sắt nặng nề được mở ra, một con người bước vào. Ngay trong phong thái đã hiện ra sự tàn nhẫn. theo sau người đó là một con người khác, thanh tú và lạnh lùng không kém.
con người đầu tiên sải những bước dài đến bên cạnh người đang ngồi trên ghế ánh mắt lóe lên tia nhìn kinh dị.
Người ngồi trên ghế khi thấy con người đi bước lại gần thì rất sợ hãi. Cả cơ thể lún sâu vào cái ghế làm cho tư thế kì dị của mình ngày càng kì dị hơn. Con- người-này-đang-rất-sợ-hãi. Ánh mắt con người này nhìn kẻ trước mặt vô cùng vô cùng sợ hãi và cảnh giác.
Một giọng nói cất lên không quá lớn nhưng mang đầy sát khí.
- Sao? Giờ ngươi đã chịu khai chưa? Muốn nếm thử món đòn tra tấn mới chứ? Con người đó không ai khác là Tạ Hoàng. Bàn tay cậu đang mân mê một thứ gì đó như là kìm bấm với vẻ mặt rất thích thú. Điều đó đã làm người đối diện vô cùng sợ hãi.
- Sao không nói? Bị đánh nhiều quá nên quên mất ngôn ngữ loài người rồi à? Hoàng đã thay cái kìm bấm bởi một cái roi da rất dài ánh mắt sắc khẽ liếc tên tù nhân xấu số.
Con người kia vì quá sợ nên cung không nói được câu gì. Bờ môi giập nát khẽ mấp máy những điều gì không rõ.
Vút…
- Chết tiệt!!! nhà ngươi định chơi ta sao? Nói như thế ai mà nghe được. Hoàng giơ cao chiếc roi vụt xuống không thương tiếc. cơ thể người tù nhân oằn lên đau đớn rồi rớt lại trên ghế. Hơi thở trở nên gấp gáp hơn. Miệng người đó lại mấp máy, lần này có nói to hơn:
- Tôi…xin…khai.
- Tốt. khóe miệng Hoàng nhếch lên thành một đường cong hoàn mĩ.- biết điều như thế từ đầu có phải tốt hơn không. Bây giờ nhà ngươi hãy trả lời những câu hỏi của ta. Đầu tiên, thủ lĩnh của các ngươi là ai?
- Tôi…không…biết.
- Chết tiệt!!! mày định lừa tao à? Hoàng tức giận vung roi lên định đánh thì tên tù nhân đã nói tiếp:
- Thật sự… trong… tổ… chức… không… ai ...biết… mặt… của…thủ…lĩnh…cả. họ…luôn…đeo….mặt nạ.
- Hừ, cứ cho là ngươi nói đúng đi, vậy hãy trả lời câu tiếp theo: hai người mới gia nhập tổ chức là những ai?
- Cái…này…tôi…cũng …không …biết. thông…tin về…họ…luôn…được bảo mật. tôi,,,
- Thế rốt cuộc ngươi biết cái gì? Hoàng tức giận nhìn vào con người trước mặt. một ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. con người ấy khẽ thấy xương sống buốt lạnh dù người đang đau ê ẩm.
- Tôi…chỉ…biết…một chút…về…về…kế…hoạch …lớn.
- Kế hoạch lớn??? mau nói cho ta nghe.
- Ngài Báo ra lệnh cho chúng tôi đi mua cổ phần của tập đoàn MKB để phục vụ cho kế hoạch mới, một kế hoạch mang tính lịch sử có thể lật đổ toàn bộ nền móng của nhà họ Tạ.
- Kế hoạch cụ thể là gì??? Hoàng bắt đầu hỏi dồn.
- Tôi…không…rõ lắm. chỉ …biết rằng nhiệm vụ quan trọng nhất giao cho hai thành viên mới…trong…tổ….chức. họ sẽ làm gì đó nhà kho trung tâm của các ngài. Sau khi thành công sẽ…chính….thức…châm..ngòi….cho…chiến…tranh.
Hoàng trầm ngâm không nói gì khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc. Ánh mắt cơ hồ trở nên xa xăm. Cánh tay vô thức cầm lấy khẩu súng. Hành động đó không thoát khỏi ánh mắt của tên tù binh kia. Hắn hốt hoảng định nói câu gì đó nhưng… Đoàng…
Một tiếng súng như tiếng búa đập vào kim loại vang lên chát chúa.
Vèo… tiếng xé gió của viện đạn kim loại trong không gian. Và….
Phập…
Hự…
Viện đạn ghim trúng trái tim của kẻ xấu số. trước khi chết, người đó chỉ kịp nói ba chữ:
- Ngươi… đã…hứa… rồi gục mặt lên ngực mà chết.
- Ngu xuẩn, ai lại tin vào lời nói của kẻ địch cơ chứ. Chú cử người canh gác nhà kho trung tâm thật tốt, tăng bảo vệ gấp ba lần. không được để xảy ra bất cứ sai sót nào. Chúng ta không thể thua chúng được. Hoàng nói và bước đi ra khỏi căn phòng.
- Vâng. Tuấn sau khi nhìn tên tù nhân xấu số kia lần cuối thì quay lưng bước đi và đóng cánh cửa lại không thương tiếc.
Cạch…
Cánh cửa đã được đóng lại, ánh đèn mờ cũng chớp chớp vài cái rồi tắt hẳn. căn phòng chìn trong màu đen tĩnh mịch. Màu đen nhanh chóng vươn đến ôm gọn cơ thể của người tù nhân. Cô độc và lạnh lẽo. từ đó, Có thể thấy, tin tưởng vào kẻ thù đôi lúc mang lại hậu quả khôn lường.
Một kế hoạch, hai phe đối địch, kế hoạch lớn đã bị hé lộ. liệu ai là người chiến thắng???
Hôm nay Linh thức dậy với bộ mặt không thể nào bơ phờ hơn. Sự việc hôm qua thật sự ám ảnh cô rất nhiều.
Hôm nay cũng là ngày cô phải thực hiện nhiệm vụ mới, một nhiệm vụ khá là khó khăn nhưng sau khi hoàn thành nhiệm vụ này thì cô có thể nghỉ ngơi và tách xa khỏi cái tổ chức tàn ác này.
Sau khi làm vệ sinh cá nhân và ăn sáng, Linh cùng Mạnh đi đến tổ chức.
Tại tổ chức BLACK DEVIL kho vũ khí.
Đã đến đây hai lần nhưng Linh không thể nào ngăn mình ngạc nhiên bởi số lượng vũ khí chứa trong này. Thật sự là rất nhiều và toàn là loại vũ khí hiện đại nhất, tối tân nhất.
Nhiệm vụ lần này quan trọng và nguy hiểm hơn lần trước nên ngoài súng Linh và Mạnh còn được phát một bộ phi tiêu đặc hiệu có chức năng làm tê liệt hệ thần kinh ngay khi mới chạm vào da, một móc khóa đa dụng dưới dạng thắt lưng, một bộ liên lạc cực nhạy, đồng hồ đa chức năng, giày nhún, găng tay đa tiện ích và quan trọng nhất là 5 quả bom.
Sau nhiệm vụ này có thể một đi không trở lại nhưng Linh và Mạnh đều mang trong mình một niềm tin tất thắng, chỉ được phép thành công không được phép thất bại.
9h15p, Linh và Mạnh rời tổ chức chuẩn bị kế hoạch đột nhập.
Theo thông tin mới nhất của tổ chức, hiện nay tại nhà kho chính có khoảng 700 lính canh, nhiều hơn số lượng lính ban đầu rất nhiều. có vẻ như bên phía Tạ Hoàng đã đánh hơi được hoạt động của tổ chức nên đã có sự phòng bị rất cẩn thận. xem ra cơ hội để đột nhập vào là rất mong manh.
Linh và Mạnh vẫn đang nghĩ cách.
15h30.
Đã phục sắn ở nhà kho trung tâm nhiều tiếng đồng hồ nhưng Linh và Mạnh vẫn chưa tìm được cách nào thỏa đáng và khả thi nhất. trong cái nắng chói chang, Linh cảm tưởng mấy quả bom đeo trên người như được chắp thêm sức nặng. đêo chúng và ngồi một chỗ thật sự rất mệt.
Rích rích rích.
Trời bây giờ đã tối, núp trong bụi cỏ lau Linh không khỏi nóng ruột. tiếng dế kêu từ phía xa vọng lại cũng làm cô bực mình. Ánh mắt quét qua một lượt, Linh nhìn thấy một khe hở trong hàng rào an ninh.
Huých nhẹ cùi trỏ vào người Mạnh, Linh nói:
- Chỗ kia canh gác có vấn đề, nếu nhẹ nhàng tiến đến gần có thể vô hiệu hóa được hai tên trong góc từ đó đột nhập vào trong.
Mạnh nhìn ra chỗ Linh vừa chỉ, rất dễ dàng để nhận ra hai tên bảo vệ đang mất tập trung. Khẽ gật đầu, Mạnh và Linh vạch ra một kế hoạch cụ thể. Sau khi bàn kế hoạch xong, hai người chia làm hai nhóm tiến lại gần hai tên bảo vệ.
Khoảng cách dần được rút ngắn.
100m
50m
20m
5m
1m
Khi đã đứng hai bên của hai tên bảo vệ xấu số. khẽ gật đầu ra hiệu, Linh và Mạnh cùng tiến tới bịt miệng và bẻ cổ hai tên bảo vệ.
Trong không gian im ắng chỉ phát ra hai tiếng ‘rắc’ nhỏ. Như người không có xương, hai tên bảo vệ ngã xuống. rất nhanh chóng, Linh và MẠNH kéo chúng vào một bụi rậm và xử lí.
15p sau.
Trong đại sảnh của nhà kho chính xuất hiện hai tên bảo vệ một nam một nữ đang tiến sâu vào trong. Khi gặp những người đồng nghiệp, họ không hề nói chuyện mà chỉ lặng lẽ gật đầu. thái độ làm việc khá nghiêm túc. Đi đến một ngã rẽ, không hẹn mà cùng lúc hai người rẽ theo hai hướng khác nhau. Hai người đó không ai khác chính là Linh và Mạnh.
Tới hết ngõ cua đầu tiên, Linh vội núp hai tên bảo vệ đang tiến đến gần để tránh bị lộ. trong góc tối, Linh lấy đống hồ da chức năng ra và kiểm tra hệ thống an ninh, sau khi chắc chắn rằng mình không bị phát hiện, Linh liền vô hiệu hóa camera. Công việc này sẽ tiến triển thuận lợi nếu không có một tình huống ngoài dự kiến xảy ra.
Trong lúc Linh đang hí hoáy vô hiệu hóa camera đã không biết có một tên bảo vệ đang tiến đến gần. cô chỉ hay biết khi hắn lên tiếng:
- Ai? Trốn ở đó nhằm mục đích gì.? Tên bảo vệ kia nói và chĩa súng vào người Linh.
Nhanh như cắt, Linh lấy một chiếc phi tiêu và phóng nhanh vào tay người bảo vệ trước khi hắn kịp thông báo cho ban chỉ huy.
Phập..
Chiếc phi tiêu cắm ngập vào cánh tay, tên bảo vệ tê liệt nằm xuống, Linh nhanh chóng kép hắn vào chỗ tối và rời đi không quên nhấn nút kết thúc quá trình vô hiệu hóa camera. Chiếc phi tiêu cắm ngập vào cánh tay, tên bảo vệ tê liệt nằm xuống, Linh nhanh chóng kéo hắn vào chỗ tối và rời đi không quên nhấn nút kết thúc quá trình vô hiệu hóa camera.
Camera đã được vô hiệu hóa, Linh nhanh chóng rời khỏi chỗ nấp. lần này cẩn thận hơn lần trước rất nhiều.
Nhà kho này so với nhà kho lần trước Linh đột nhập thì khác rất nhiều. cái nhà kho này to lớn và hiện đại hơn rất nhiều. quét mắt một vòng, Linh nhận thấy một toán bảo vệ đang tiến đến gần. lần này thì khó khăn rồi, bên cạnh không có bất cứ một chỗ nấp nào.
Cộp cộp cộp.
Nhóm bảo vệ tiến lại gần, khoảng cách được rút ngắn, Linh bối rối không biết phải làm sao. Và… một ý tưởng lóe ra trong đầu.
Pặc…
Tít tít.
Vút………
- ‘Này, tôi thấy cái kế hoạch tăng ca với thêm bảo vệ này của cậu chủ chẳng thích hợp gì cả, vốn dĩ tôi định nhân mấy ngày này đi nghỉ mát cùng bà xã nhưng vì kế hoạch này mà phải hoãn chuyến đi rồi. bà xã tôi la ghê lắm nhưng vì nhiệm vụ phải chịu thôi’. Một tên bảo vệ vừa đi vừa nói với tên đi bên cạnh.
- ‘Suỵt, để cậu chủ nghe được thì không tốt đâu. Nhẹ thì bị trừ lương còn nặng thì bị sa thải đấy. cẩn thận cái mồm cậu. nghe đâu có kẻ muốn đột nhập phá hoại gì đó thì phải’. tên bên cạnh cẩn thận nhắc nhở tên kia.
- ‘Thế sao? Nhà kho của chúng ta hiện đại thế này thì làm sao có kẻ nào đột nhâp được chứ. Cậu chủ chỉ được cái lo xa’. Tên bảo vệ thứ ba xen vào.
- Được cậu nữa, cậu mà….
Cộp cộp cộp.
Tiếng bước chân xa dần, Linh vẫn đang chìm trong suy nghĩ.
‘ không lẽ kế hoạch của tổ chức đã bị bại lộ? hèn gì thấy chúng tăng cường bảo vệ. nhưng… ai mới được cơ chứ? Phản lại tổ chức phải lãnh hậu quả to lớn như vậy, mình không nghĩ có người dám tiết lộ’. khuôn mặt lộ vẻ đăm chiêu nhưng Linh vẫn dõi mắt theo dõi mọi cử chỉ của nhóm người đằng trước.
Chờ ấy tên bảo vệ khuất xa sau lối hành lang, Linh nhẹ nhàng thả mình xuống. chẳng là trong lúc ngàn cân treo sợi tóc Linh đã nhớ tới chiếc thắt lưng mà tổ chức cung cấp. chiếc thắt lưng này bề ngoài trông không khác gì một chiếc thắt lưng bình thường nhưng nó được chế tác rất tinh vi. ẩn giấu bên trong là một chiếc móc có khả năng xuyên thủng mọi chất liệu. rất bền chắc. khi bấm chiếc nút khởi động, mặt trên của chiếc thắt lưng mở ra, chiếc móc nhanh chóng phóng về phía trần nhà và kéo Linh lên phía trên. Khi chạm tường, đôi guốc Linh mang ngay lập tức phát huy tác dụng bám dính. Được cấu tạo theo nguyên tắc bám dính của chân thạch sùng, đế dày có thể bám dính với mọi chết liệu từ gỗ cho tới thủy tinh. Không khó khăn để Linh có thể trụ vững trên tường để nhóm bảo vệ không nhìn thấy.
Phù…
Nguy hiểm đã trôi qua, Linh khẽ thở phào. Đi đến một khúc ngoặt vắng người canh và khó phát hiện. Linh nhanh chóng nép vào góc và đặt quả bom đầu tiên.
Không quá khó khăn.
Sau khi đặt thành công quả bom, Linh nhanh chóng dời đi mà không ai biết.
Hai quả bom còn lại cũng được Linh để ở chỗ vô cùng kín đáo.
Bên phía khác của nhà kho, Mạnh cũng thực hiện trót lọt mà không có sơ sót gì.
Mở máy liên lạc, Linh nói nhỏ:
- Xong chưa?
- Rồi.- giọng Mạnh nhẹ phát ra từ phía bên kia.
- Có thấy điều gì khả nghi không?
- Không. Còn cô?
- Không.- Linh đáp gọn.
- Vậy gặp nhau ở chỗ để xe nhé.
- Được. Linh nói và tắt máy liên lạc. vẫn khoác trên mình bộ đồ của tên bảo vệ xấu số, Linh cố gắng đi sao cho thật thoải mái để không bị tóm gọn.
Cộp cộp cộp.
Gót giày của Linh tại lên những tiếng động khi đi qua.
Đã gần đến cửa, Linh bước nhanh hơn.
10 bước.
9 bước.
….
3 bước. Cánh cửa ra vào đã gần kề, Linh thấy mọi áp lực được cởi bỏ. cô khoan khoái bước tiếp nhưng…
- Đứng lại!!!! một giọng con trai vang lên, Linh thấy tim mình đập loạn. không lẽ bị phát hiện rồi??? gỉa vờ như không nghe thấy, Linh bước tiếp nhưng một lần nữa cái giọng ấy lại vang lên. Lần này ở khoảng cách gần hơn.
- ‘Ta nói ngươi đứng lại đấy. ngươi ở bộ phận nào và đang đi đâu?’ là giọng của Hoàng, sống lưng Linh đột nhiên căng cứng. tiêu rồi!!! không khéo sẽ bị Hoàng phát hiện mất. hít một hơi thật sâu, Linh quay lại và cố gắng cúi đầu thật thấp, giọng nói phát ra nhỏ như con muỗi vo ve:
- ‘Dạ… dạ tôi thấy bên ngoài có điều khác lạ nên định ra xem thử ạ’. Linh nói mà trong lòng nơm nớp lo lắng, chỉ sai sót một chút thôi là kế hoạch đi tong, bao nhiêu công sức như đổ sông đổ biển hết.
- ‘Vậy thì thôi ngươi đi đi. Làm việc cho tốt vào.’ Hoàng thấy Linh nói vậy thì không làm khó dễ nữa mà khoát tay cho đi.
Linh vui mừng đến mức muốn nhảy lên nhưng nghĩ đến tình huống trước mặt nên khẽ nói:
- Vâng!. Và Linh quay người bước đi. Ngay khi ra khỏi cửa, cô lập tức chạy đến chỗ cái xe phân khối lớn và cởi áo bộ đồ của tên bảo vệ ra.
Bên trong nhà kho, Hoàng đang đi thì đứng sững lại, trong đầu cậu xuất hiện vài mối nghi ngờ. quay sang người quản lí bên cạnh, Hoàng nói:
- Ngươi có biết người vừa rồi không?
- Dạ không ạ.- người quản lí cung kính nói.
- Từ khi nào nhà kho của chúng ta tuyển bảo vệ là nữ vậy?- Hoàng nói, nỗi bất an và nghi ngờ trong lòng ngày càng dâng cao.
- Dạ, theo tôi biết thì nhà kho chúng ta chỉ tuyển duy nhất một bảo vệ nữ vì cô ta rất xuất sắc tuy nhiên, nhìn cô này không giống lúc xét tuyển cho lắm.- trưởng phòng nhân sự lên tiếng.
Thế là mối nghi ngờ trong lòng đã được giải đáp. Hoàng hét lớn:
- CHẾT TIỆT!!! NÓ LÀ GIÁN ĐIỆP. MAU BẮT NÓ LẠI.
Khi nghe thấy lời Hoàng, toàn bộ nhân viên nhanh chóng chạy theo hướng mà Linh vừa đi ra chưa được hai phút. Khi họ ra khỏi cửa chỉ thấy hai bóng người mờ mờ đang chuẩn bị leo lên hai chiếc xe máy ở đằng xa. Rất nhanh chóng, Hoàng leo lên chiếc xe máy phân khối lớn gần nhất và phóng đi.
Những tưởng đã thoát trong an toàn nhưng khi quay lại Linh thấy một đoàn người đang chạy xe đuổi theo mà dẫn đầu là một chiếc xe phân khối lớn đang ngày càng tăng tốc. không suy nghĩ gì nhiều, Linh hét to để Mạnh nghe rõ:
- TÔI VÀ ANH CHIA RA HAI HƯỚNG. GẶP NHAU Ở NGÃ BA GẦN NHÀ TÔI ĐƯỢC CHỨ?
Tiếng gió ù ù bên tai làm Mạnh không nghe rõ Linh nói gì, chỉ nghe được vài chữ “chia ra” và “ gặp nhau”. Mạnh đang định hỏi lại thì Linh đã bẻ tay lái, chiếc xe của Linh lao vun vút sang phía bên phải. như hiểu ý, Mạnh bẻ tay lái sang bên phải và tăng tốc.
Hoàng đang ra sức đuổi theo thì thấy Linh và Mạnh hai người chia ra hai hướng. tức giận, Hoàng buông ra một câu **** tục rồi bẻ tay lái chạy theo Linh.
Toán xe đằng sau khi thấy Hoàng rẽ phải cũng đồng loạt chia làm hai hướng và đuổi theo. Tình thế vô cùng căng thẳng.
Linh đang phóng như bay trên con đường dẫn thẳng vào trung tâm thành phố. Vì đi vội nên cô không đội mũ bảo hiểm, gió đêm táp vào mặt từng đợt lạnh buốt, trong đầu cô chỉ tồn tại một mong muốn duy nhất là “chạy trốn”.
ở đằng sau, Hoàng kéo mạnh ga, chiếc xe như một con chiến mã gầm lên một chuỗi âm thanh rùng rợn rồi tăng tốc. khoảng cách được rút ngắn dần, ước tính chỉ còn khoảng 200m.
ngoái đầu lại, Linh thấy người lái chiếc xe phan khối lớn đã gần đuổi đến nơi. Cô lại kéo mạnh tay ga, chiếc xe lấy đà rồi lao thẳng về phía trước như tên bắn, khoảng cách đã được kéo dãn. Như nhận thấy việc rượt đuổi thế này không có lợi ình, Linh đưa mắt nhìn sang xung quanh nhằm kiếm một con đường khác có thể cắt đuôi Hoàng.
Quét mắt một lượt, Linh nhận thấy có một con đường nhỏ cách đó không xa, nếu như cô nhớ không nhầm thì con đường ấy dẫn thẳng ra bờ sông.
Không do dự gì nhiều, Linh quyết định chọn con đường ấy. đầu tiên, cho cho xe chạy chậm lại một chút, khi thấy thích hợp, Linh đưa chân xuống đất làm trụ và làm động tác quay xe rất điệu nghệ. Tiếng bánh xe chà xát với mặt đường vang lên như đánh động, hàng loạt chú chim giật mình tỉnh giấc và bay lên nháo nhác.
Kíttttttttttttttttttt…
Có thể nói, khả năng dự đoán của Linh khá là chuẩn xác, lúc này chiếc xe đang hướng về con đường nhỏ. Kéo mạnh tay ga, Linh vọt đi khi Hoàng vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cú xoay đầu xe của Linh đã làm Hoàng rất ngạc nhiên. Ngạc nhiên đến mức, nếu Linh không phải một tên thám thính thì Hoàng nhất định sẽ kết nghĩa bạn bè. Nhưng… tiếng rú ga của Linh đã làm Hoàng sực tỉnh, Hoàng nhận ra đây không phải là một cuộc đua mà là một cuộc truy đuổi, việc của Hoàng không phải nhìn người dừng trước với ánh mắt ngưỡng mộ mà rượt đuổi và bắt gọn. rất nhanh chóng,Hoàng quay xe và đuổi theo bóng xe đã gần khuất nơi cuối con đường.
Brừm…….
Hai chiếc xe rượt đuổi nhau khi khoảng cách ngày càng rút ngắn. Linh cứ chạy, chạy mãi mà không nhận ra mình đã chạy đến bờ sông.
Kíttttttttttttt……….
Chiếc xe phanh gấp bên cạnh bờ sông, Linh quay lại và nhìn Hoàng bằng con mắt rực lửa. cô biết, giờ này, chạy không phải là thượng sách mà phải đối đầu và tìm tra con đường chạy thoát.
Hoàng đã đuổi đến nơi, cậu bước xuống xe và nói:
- ‘Lại là cô sao? Rất vui khi gặp lại đấy.’ khóe miệng Hoàng nhếch lên tạo thành hình bán nguyệt. trong ánh sáng lờ mờ của buổi sớm tỏa ra một thứ ma mị dị thường.
Linh không trả lời, ánh mắt nhìn Hoàng càng thêm bộ phần rực lửa. điều này làm Hoàng thấy hứng thú, cậu tiến lại gần và nói:
- Sao? Không muốn nói chuyện với ta sao? Ta thật rất muốn nhìn khuôn mặt thật của ngươi đó.
Nói rồi Hoàng đột ngột phi đến đánh Linh tới tấp. mỗi cú đánh đều ẩn chứa sức mạnh khôn lường nhưng mục tiêu duy nhất là chiếc mặt nạ mà Linh đang đeo.
Nhanh nhẹn và dẻo dai như một con Báo, Linh nhẹ nhàng đáp trả và tuyệt nhiên, Hoàng không thể nào đụng vào mặt nạ của Linh.
Nỗ lực lấy mặt nạ của Linh thất bại, Hoàng chẳng còn hứng thú mà cười nữa. đôi mắt quắc lên phóng ra tia nhìn đáng sợ, Hoàng nói mà như gầm gừ:
- Đùa thế là đủ rồi, ta nhất định không để ngươi về toàn thây.
Vút… Tiếng chân xé gió trong không trung, Hoàng tung về phía Linh một cước. nhẹ nhàng ngả mình về sau, Linh tránh được đồng thời tung một cước đáp trả hướng vào cằm của Hoàng.
Hoàng tránh kịp đồng thời lấy đà phóng lên cao tung về phía Linh tam hoàn cước.
Phập…phập…phập.
Linh dùng tay đỡ. Không bị thương ở mặt nhưng cánh tay Linh đau rát, chân cũng đứng không vững vì lực chân mà Hoàng dùng rất lớn. biết là lợi thế không thuộc về mình nên Linh nghĩ đến mũi tên tẩm thuốc mê trong chiếc đồng hồ.
Nở một nụ cười trên môi, Linh làm Hoàng đứng sững mất một giây. Cô nói:
- Ngươi sẽ không bao giờ biết ta là ai!.
Và…
Phập…
Mũi tên thuốc mê cắm vào tay Hoàng đúng lúc Hoàng giật bay mặt nạ của Linh.
Không gian xung quanh trở nên mờ nhạt, Hoàng thấy mình không được tỉnh táo. Mí mắt nặng như đeo chì nhưng Hoàng vẫn cố nhìn thật kĩ con người đang lúng túng trước mặt.
Và,,,
Cậu nhận ra đó là ai. Trước khi ngất đi cậu chỉ kịp nói hai chữ:
- Là…. Cô….
Và Hoàng đi vào giấc ngủ trong tay vẫn cầm chặt cái mặt nạ của Linh.
Thấy Hoàng đã không còn ý thức nữa, Linh lên xe và đến chỗ hẹn với Mạnh.
Gió mang theo những hạt sương lạnh buốt tạt vào mặt Linh, cô thắc mắc “liệu hắn có nhận ra mình là ai?”.
Nỗi thắc mắc đó cứ bám theo Linh đến tận chỗ hẹn, liếc qua một lượt, Linh không hề thấy Mạnh đâu cả. lấy thiết bị liên lạc ra, Linh bắt đầu kết nối.
Không lâu sau, bên kia có tiếng trả lời:
-‘ Cô đang ở đâu vậy?’ trong giọng Mạnh có thể nhận rõ ra sự mệt mỏi.
- Ngã ba gần nhà tôi. Anh đang ở đâu?
- Mới cắt đuôi được bọn lính của Hoàng. Bây giờ tôi sẽ đến chỗ cô ngay.
- Được. – Linh trả lời gọn rồi tắt liên lạc.
Cô lặng lẽ ngắm cảnh con phố trong buổi sớm. có lẽ, đã lâu lắm rồi cô không có thời gian để ngắm nhìn mọi vật. nhẹ đưa tay ra hứng những hạt sương trong không khí, Linh khẽ mỉm cười thích thú. Đúng lúc đó thì Linh nghe thấy tiếng xe ở phía xa. Thu lại nụ cười trên môi và gắn vào cái mặt lạnh cố hữu, Linh nhìn về cái chấm đen đang đi lại gần.
Kítttttttttttttt……….
Mạnh dừng xe, ánh mắt Mạnh nhìn Linh mệt mỏi mái tóc cậu rối bù, có vẻ như cậu cũng chẳng khá hơn cô. Mạnh nói với Linh bằng một giọng khàn khàn:
- Bây giờ về nhà chứ?
- Cậu cứ về trước. tôi đến tổ chức một lát.
Mạnh nhìn Linh bằng ánh mắt ngạc nhiên, cậu nói:
- Gửi số liệu đi là được rồi, đi đến là không cần thiết.
- Tôi muốn đến trực tiếp. có một số điều cần trao đổi.
- Thôi được.vậy thì tôi đi với cô.
- Anh có vẻ mệt, về nhà nghỉ đi.
- Đi thôi!!!
Không quan tâm đến lời nói của Linh, Mạnh phóng xe đi thẳng. Linh chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm nhìn Mạnh rồi đuổi theo. Cậu toàn nói cô cứng đầu nhưng thật ra cậu còn cứng đầu gấp nhiều lần. haiz.
Không lâu sau, Mạnh và Linh đã đứng trước cổng trụ sở chính của ANGEL HEART. Không do dự, Linh và Mạnh bước vào, chẳng chút khó khăn, hai người đã vào khu vực của BLACK DEVIL nhưng lần này thì khác, không ai dẫn đường mà họ tự đi.
Vì hầu như ngày nào cũng tới đây nên Linh và Mạnh nắm lối đi dẫn tới căn phòng của hai Sếp trong lòng bàn tay.
Bước đến gần định đẩy cửa bước vào, Linh tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của hai sếp. và tình cờ hơn, cuộc nói chuyện ấy nói về Linh và Mạnh. Nép sát vào cánh cửa, Linh chăm chú lắng nghe.
- Không ngờ bọn chúng lại có ích như thế. Không uổng công chúng ta giăng bẫy và giết hại hai đứa mà chúng yêu thương nhất.
Rầm… một bức tường trong lòng Linh sụp đổ, khuôn mặt Linh tái mét nhìn Mạnh, hai người trao nhau một ánh mắt sửng sốt rồi tiếp tục lắng nghe câu chuyện.
- Ban đầu cứ tưởng lợi dụng được một chút nhưng không ngờ lòng thù hận trong chúng lại lớn như vậy, xem ra sau này chúng ta phải lợi dụng A.LT và HTS nhiều hơn. Coi như công chúng ta huấn luyện bọn chúng không hề uổng phí.- một giọng nói khác vang lên, Linh nghe thấy rất quen nhưng trong đầu quá rối trí không thể nghĩ ra là ai.
- Hahaha kế hoạch lớn thành công rồi, xem ra mối thù của chúng ta sắp được trả…..
Những câu đằng sau Linh không hề nghe lọt chữ nào vì trong đầu cô đang rối rắm lắm. sự thật đã được phơi bày ngày trước mắt, thì ra cô chỉ là công cụ để BLACK DEVIL lợi dụng, cô cứ tưởng Hoàng là người đã giết Vũ nhưng thực ra Vũ là do BLACK DEVIL giết. Linh cứ chìm trong lòng hận thù hết lần này đến lần khác, hết lần này lần khác bị thương vì tổ chức vì một mối hận nhầm chủ. Cô thấy mình thật ngốc. cô oán hận, oán hận cái tổ chức đen tối này, oàn hận hai kẻ đang hả hê trong kia và… oán hận cả Hoàng- người không chịu giải thích rõ để cô mải lầm lũi trong góc tối của hận thù, hằng ngày tắm bằng những nỗi cay đắng. mỗi khi mở mắt và nhắm mắt đều bị ám ảnh.
Hận thù thì cô lại muốn trả thù, trả thù thì cô phải trả thù hai con người vô nhân tính trong kia. Nghĩ vậy, Linh đặt tay lên cánh cửa, tay còn lại rút súng trong bao ra và định tiến vào xả súng giết chết hai kẻ vô nhân tính kia nhưng bị Mạnh ngăn lại. cô ngước đôi mắt đầy hận thù lên nhìn Mạnh và nói nhỏ: - Thả tôi ra! Tôi phải giết chúng.
- Không được. chúng ta phải tìm cách khắc phục những gì chúng ta gây ra. Bây giờ vào đó thì cô chỉ giết hai bọn họ hay tệ hơn là chỉ một nhưng ngày mai, nhà Hoàng vẫn bị tổ chức *** hại, thế chẳng phải chúng ta hi sinh vô ích sao.- Mạnh nắm chặt tay Linh và nói. Đôi mắt cậu nhìn Linh đầy thông cảm. vì… dù sao, ngoài Linh, cậu cũng là người bị tổ chức lợi dụng.
- Khắc phục? bây giờ chúng ta làm được gì khi bom đã đặt, kế hoạch đã hoàn thành?- Linh nói trong run rẩy, giọng cô gần như vỡ òa, ẩn sâu trong ấy là sự tổn thương, sự hối hận muộn màng.
- Sẽ có cách. Cô tin tôi đi. Bây giờ chúng ta đi về và nghĩ cách thôi. Nhất định phải ngăn hành động ngày mai lại.
- Nhưng…
- Tin tôi!!! Đi nào!- Mạnh nắm tay Linh chặt hơn. Linh dù hơi ngập ngừng nhưng cũng nối gót theo Mạnh. BLACK DEVIL khuất dần sau lưng.
Hai con người, hai số phận, hai tâm hồn khác nhau. họ sẽ làm gì để chuộc lại lỗi lầm???
=========
cuối cùng thì sự thật cũng được phơi bày trước anh sáng. Linh và Mạnh sẽ làm gì để bảo vệ Hoàng và những người họ thân yêu???
mời mn đón đọc chap cuối mang tên: MÁU VÀ NƯỚC MẮT. sẽ được Sun post vào một ngày không xa.(tại chưa viết T.T)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...