Hôm nay là một ngày rất quan trọng đối với Thiên Giai, nhưng hình như cô không hề nhớ đến. Riêng Tĩnh Phong, anh đã có kế hoạch cho ngày này- ngày 28/2. Tĩnh Phong dậy sớm, nhưng anh vẫn cố nằm lì trên giường, và quả đúng như dự đoán của anh, Thiên Giai đang đứng trước cửa phòng gõ cửa”
- Phong, Phong. Anh dậy chưa? Biết mấy giờ rồi không? Bộ anh tính nghỉ học hả?
-…..- Không trả lời
- Anh không đi thì em với Ngọc đi trước đấy.
- …..- Vẫn không trả lời
- Này, anh có sao không? – Thiên Giai lo lắng, chưa bao giờ anh trễ học như hôm nay. Cô vội đẩy cửa vào, cửa không khóa. Cô đi đến bên giường Tĩnh Phong, lay người anh. – Này, anh mau dậy đi học đi.
- Không, anh muốn ngủ – Tĩnh Phong ngái ngủ, trùm mền lên đầu
- Sao bữa nay anh bê bối thế hả? Dậy đi học đi – Thiên Giai kéo mền ra khỏi người Tĩnh Phong. Nhưng không may, cô bị Tĩnh Phong giật chiếc mền lại, kéo cô ngã xuống giường.
- Thì ra là em thích ngủ với anh? – Tĩnh Phong cười nham hiểm. Bên ngoài lại có tiếng gõ cửa
- Anh ba, dậy đi học chưa? Người gì mà thất thường thế hả? – Tích Ngọc
- Buông em ra đi Tĩnh Phong, Ngọc sẽ vào phòng đấy – Thiên Giai khổ sở, cô chưa gặp phải tình huống này bao giờ.
- Thì kệ nó đi. – Tĩnh Phong dửng dưng
Đúng như Thiên Giai nói, Tích Ngọc đã mở cửa đi vào. Thấy cảnh này, cô nhóc bụm miệng cười , nói:
- À, thì ra là đang ngủ với chị nên không muốn đi học.
- Ngọc, Ngọc, em hiểu lầm rồi, chị không… – Thiên Giai lúng túng
- Em có nói gì đâu nào, hai người cứ ngủ tiếp đi. Em nhờ anh Vũ chở đi học.
- Ừ, trưa về không? – Tĩnh Phong hỏi.
- Chắc không, nay học hai buổi mà. Bye anh chị. Em đi học đây – Tích Ngọc bước ra ngoài đóng cửa. Cô suýt cười đến chết vì cái kế hoạch quái quỷ của ông anh. Nhưng cảnh vừa rồi cô cũng không lường trước được.
-Bỏ em ra coi, chán anh ghê – Thien Giai bực mình chống tay đứng dậy- Không hiểu anh đang nghĩ cái gì nữa. Anh không đi học thì em đi.
- Ở nhà với anh một ngày đi mà – Tĩnh Phong vẫn trùm mền kín mặt
Thấy vậy, Thiên Giai không khỏi bật cười, nhưng cô không dám cười thành tiếng, hỏi lại
- Ơ hay nhỉ, anh mà cũng làm nũng nữa à? Em có phải mẹ anh đâu?
- Nghỉ đi, hôm nay là ngày quan trọng mà.
- Quan trọng? Ngày gì mà quan trọng?
- Sinh nhật em đó. Đi đi, về phòng thay đồ đi rồi đi với anh – Tĩnh Phong bật dậy đẩy Thiên Giai ra khỏi phòng.
- Này này..sao anh- Thiên Giai chưa nói hết câu đã bị Tĩnh Phong đẩy vào phòng, với theo lời dặn dò:
- Nhanh lên đấy, anh không chờ đâu.
Cả ngày hôm ấy, Thiên Giai nhận được nhiều cuộc điện thoại chúc mừng từ bạn bè, và đương nhiên là không thể thiếu người ba yêu quý của cô.
___________________________________
Một tuần sau, tại công viên thành phố
- Ngày mai là anh đi rồi, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé – Thiên Giai nhắc nhở Dũng Nhân. Ngày mai, anh sẽ bay sang Anh tiếp tục việc học hành.
- Ừ, em cũng vậy. Đừng cố gắng chuyện gì quá khả năng – Dũng Nhân nắm lấy tay cô.
- Ngày mai em không ra sân bay tiễn anh đâu. Vì như vậy em sẽ buồn mất – Thiên Giai nhìn xuống đám cỏ dưới chân.
- Không sao, em chỉ cần ở bên anh buổi chiều này là được rồi. Không phải tiễn anh đâu. – Dũng Nhân nói. Đây chính là điểm ở cô mà Dũng Nhân thích, cô luôn nói thẳng mọi việc với anh. Anh sợ, nếu ngày mai cô tiễn anh, có lẽ anh sẽ không đi được mất.
- Anh đi khi nào về nhớ báo cho em với. Mà khi về nhớ ra mắt chị dâu nhé.
- Con nhỏ này, chuyện học hành thì không nói mà mấy chuyện đó thì giỏi nhỉ – Dũng Nhân cốc đầu Thiên Giai
- Ui da – Thiên Giai nhăn mặt – Đó là chuyện thường tình mà.
- Đến lúc đó anh dẫn về một cô người tây mắt xanh da trắng cho em lé mắt luôn.
- Thật không đây??
- Em không tin anh à??
- Sao mà tin được chứ. Anh chỉ có chúi đầu vào học thôi. Sợ người ta cầm cưa đến cưa anh còn không đổ nữa là…
- Cũng hơn 5h rồi, để anh đưa em về.
- Không cần đâu, anh về chuẩn bị đi đi, em bắt xe buýt về cũng được mà.
- Thật không đây?? Đừng để lạc nhé.
- Em biết rồi, em có phải con nít nữa đâu – Thiên Giai cười, cô đứng lên chào Dũng Nhân rồi chuẩn bị ra về.
- Thiên Giai, cho anh ôm em một cái được không? – Dũng Nhân hỏi
- Được chứ
Dũng Nhân ôm Thiên Giai, khẽ nói:
- Anh sẽ nhớ em đến chết mất.
- Thôi mà, anh phải để cho em về mà không buồn chứ. Anh như vậy em buồn lắm đấy
- Ừ, em về đi, anh cũng về đây.
- Anh đi bình an nhé.
-Cám ơn em- Dũng Nhân buông Thiên Giai ra, quay đầu bước đi. Anh tự nhủ sẽ không nhớ đến cô nữa, chuyên tâm vào chuyện học hành. Cái ôm ấy đối với họ chỉ là một cái ôm dành cho người sắp đi xa, của anh em với nhau. Nhưng trong mắt Tĩnh Phong, thì mọi chuyện hoàn toàn khác. Anh vốn định mua đồ ở siêu thị, đi đón cô ở trường rồi về nhà nấu ăn, nhưng không ngờ trên đường đi lại gặp cảnh này. Tay anh bóp chặt chiếc điện thoại khiến cho nó muốn nát ra. Tĩnh Phong phóng xe thật nhanh, lúc này anh không muốn về nhà.
******
Thiên Giai sau khi tìm được chỗ trên xe buýt thì vội lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tĩnh Phong:
- Anh đang ở đâu? Em mua chút gì về nấu nhé. Em đang đi xe buýt về rồi.
Đợi một lúc không thấy trả lời, cô nhắn tiếp:
- Anh đã mua gì chưa? Sao không trả lời em?
- Anh để quên điện thoại à? Vậy thôi em về luôn nhé, nhà cũng còn một ít đồ ăn
- Phong, anh có chuyện gì à, sao vẫn không trả lời em?
Lúc này Thiên Giai thật sự lo lắng, cô nghĩ anh đã gặp chuyện gì rồi nên liền gọi cho Quốc Vũ:
- Alo, anh Vũ hả? Anh Phong có ở chỗ anh không?
- Không, thằng Phong nói nó đi đón em mà – Quốc Vũ vừa chơi game vừa trả lời.
- Em đâu có gặp anh ấy đâu. Em đang trên xe buýt. Em nhắn tin, gọi điện mà ảnh không thèm trả lời luôn.
- Sao kì lạ vậy? Khi chiều anh còn gọi nó được mà. Hay điện thoại nó hư?
- Em không biết nữa. Tới trạm gần nhà rồi, em chào anh nhé.
- Chào em
Thiên Giai chạy thật nhanh về đến nhà, vội vàng mở cửa. Cô bước vào nhà, thấy Tĩnh Phong đang ngồi trên sô-pha, vẻ mặt giận dữ. Điện thoại không còn nguyên vẹn nằm trên bàn.
- Anh ở nhà à? Sao không trả lời tin nhắn của em – Thiên Giai quệt mồ hôi trên má
- Chiều nay em đi đâu?
- Em gặp anh Nhân, ngày mai anh ấy đi qua Anh rồi.
-Hừ, giữa hai người là quan hệ gì vậy?
- Là anh em thôi mà- Thiên Giai ngồi xuống bên cạnh Tĩnh Phong
- Anh em? Vậy cái ôm thân thiết đó chắc không phải thể hiện tình anh em đâu nhỉ?- Tĩnh Phong cười khẩy.
- Anh…anh có gặp em sao? Sao không gọi em?
- Không muốn.
- Này, anh đừng có như vậy chứ. Em không phải ngoại tình đâu à.
- Anh có nói gì em đâu.
- Biết mà, biết mà. Bớt nóng đi, anh có thấy thời tiết nóng lắm rồi không? Anh mà nóng nữa chắc em die luôn đó.
- Đi. – Tĩnh Phong kéo tay Thiên Giai, anh không còn bực bội vì chuyện giữa cô và Dũng Nhân nữa.
- Đi đâu? – Thiên Giai hỏi.
- Nấu cơm chứ làm gì nữa cô nương. Nhưng em lên thay đồ trước đi.
- Biết rồi thưa đại ca, em đi ngay ạ. Chờ em chút nhé.
- Ừ.
Thiên Giai vội chạy lên lầu thay quần áo, cô không muốn để Tĩnh Phong đợi lâu. Cô thấy, đôi khi giận hờn nhau cũng có chút thú vị. Anh hay nhường cô quá, có khi lại thiệt thòi cho anh.
_________________________________________________________________________________________________
P/s: Xin lỗi các bạn đọc vì mình không thể đăng truyện được đều đặn. Mấy ngày này Tết bận quá nên….. Các bạn thông cảm cho mình nhé, mình sẽ cố hoàn thành truyện trong thời gian ngắn nhất có thế. Cám ơn các bạn nhiều nhiều
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...