Chap 12:
* * *
"ahhhhhhhhhhhh…….ràoooooooooo….." cả thân ngưởi nhỏ bất ngờ bị đẩy rơi xuống biển, dù đang là mùa hè nhưng nước biển vẫn rất lạnh. Chưa kịp định thần chuyện gì xảy ra thì 1 trận sóng biển ập đến nhỏ uống khá nhiều nước, ho sặc sụa nhưng nhỏ vẫn cố gắng hoạt động chân bơi lên trên mặt nước
"khụ..khụ… mặn quá….thật đáng ghét mà, ai đã đẩy mình xuống đây chứ? chết tiệt cái váy này thấm nước nặng quá, bơi thật khó mà" nhỏ sau 1 phút bàng hoàng cũng lấy lại được bình tĩnh và tìm cách lên trên du thuyền lại. cũng thật may mắn là du thuyền được neo trong vịnh , chứ nếu nó mà đang chạy hay ở ngoài giữa biển thì xem như cái thân của nhỏ làm mồi cho cá rồi.
"sao Vương Long đi lâu thế, mình sắp chịu đựng ko nổi rồi, nước lạnh quá, sao chân ko nhút nhích được thế này…sao..sao kỳ vậy…huhuu… hu.. đừng nói là bị chuột rút giờ này nha...đừng mà, ông trời ơi con ko muốn chết như vậy đâu…." Nhỏ bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, đôi mắt nhỏ như muốn ngủ, tay chân đều tê cóng, thật sự rất mệt, nhỏ ko đấu tránh với biển cả nữa, nhỏ cần nghỉ ngơi. Nhỏ sắp chìm dần dần….
"Yến Như em đâu rồi, anh mang nước cho em nè, em đâu rồi mau ra đi" hắn đang tìm kiếm nhỏ khắp cả boong tàu vẫn chẳng thấy bóng dáng nhỏ đâu cả.
"chết tiệt …nhóc này chạy đâu nữa rồi….. Yến Như em có nghe anh ko…" hắn càng lúc gọi càng to, giọng hắn bắt đầu lạc đi và có phần lo lắng, ko lẻ nhỏ có chuyện gì rồi. hắn chạy và phòng tiệc gọi Vương Lâm và dò hỏi mọi người về nhỏ. 20 phút trôi qua vẫn ko có kết quả. Giờ hắn bắt đầu thấy sợ rồi, điều động nhân viên trên du thuyền và vệ sĩ đi tìm nhỏ, hắn thì chạy lại chỗ nhỏ đứng lúc nảy tìm lần nữa, lần này hắn yêu cầu pha đèn tìm trên mặt biển xung quanh du thuyền, vẫn ko thấy nhỏ đâu cả. hắn bảo Vương Lâm điều động thợ lặn đếm tìm nhỏ. Lúc này bữa tiệc của Bạch gia đã bị hắn làm náo loạn cả lên.
"cô bé này rốt cuộc chạy đi đâu chứ?" Bạch Nhật Phong cũng xao động trong lòng, gã cũng sắp phát điên như Vương Long rồi, chỉ có điều gã ko thể hiện trên nét mặt như hắn được, chỉ có thể kiềm chế cảm xúc và suy nghĩ trong lòng mà thôi.đưa mắt nhìn mọi người xung quanh 1 lần nữa, hắn thấy được nụ cười trên gương mặt 2 cô em gái của mình, 1 trận tức giận dâng tràng trong hắn "hy vọng 2 đứa này ko làm cái việc ngu ngốc kia". Hắn thầm cầu trời trong lòng, nét mặt vẫn lãnh đạm vô tình ko gì thay đổi
"có người gọi mình, ko được ngủ, là Vương Long đang gọi mình, phải thức đậy thôi…ko được ngủ..mình phải dậy…" tìm thức nhỏ trong lúc vô cùng tuyệt vọng đã đưa ra 1 quyết tâm nhất định phải chống chọi lại số phận, nhỏ nhất định phải sống. dùng hết sức lực còn lại nhỏ vẫy chân thật mạnh để trồi người lên mặt nước lần nữa., hít lấy 1 ngụm ko khí sau khi đầu vừa lên khỏi mặt nước , nhỏ vô thức gọi khẽ trong hơi thở thì thào " cứu…cứu…e..m,…..Lon…..g cứu…….em"
"Như..... ????có người gọi mình cứu…là nhỏ nhóc mà…Yến Như….em đâu rồi…" hắn dùng đèn pin rọi qua rọi lại từng li từng tí trên mặt nước, cuối cùng hắn cũng thấy nhỏ, nhỏ đang dùng đôi bàn tay yếu ớt của mình giơ lên vẫy vẫy gọi hắn. ko suy nghĩ nhiều hắn lao ngay xuống biển trước sự ngạc nhiên của mọi người.
Lúc này Vương Lâm và mọi người cũng xúm lại phụ hắn đưa nhỏ lên du thuyền. sau khi cả 2 được đưa lên tới du thuyền thì nhỏ cũng đã ngất hẳn. hắn cố gắng cấp cứu nhưng nhỏ vẫn ko tỉnh lại. hắn cúi xuống làm hô hấp nhân tạo cho nhỏ vô cùng khẩn trương, trong lòng hắn thì ko ngừng cầu trời cho nhỏ tỉnh lại. chỉ cần nhỏ tỉnh lại có bắt hắn đánh đổi gì hắn cũng cam tâm.
Ko làm hắn thất vọng, cuối cùng nhỏ cũng tỉnh lại, nhưng tay chân nhỏ lạnh cóng vì nước biển và cơn gió biển. Phi cơ chuyên dụng của hắn đến và nhỏ cùng hắn đến thẳng bệnh viện trước sự lo lắng của bà Chan và sự tò mò của những người khách ở đây
"tại sao con nhỏ nhà quê đó mạng lớn vậy chứ? thật ko ngờ rơi xuống biển lâu như vậy mà ko chết. đúng là đáng ghét mà"Bạch Y Y vẻ mặt ganh tỵ cùng căm tức thì thầm bên tai Bạch Tố Tố. (hơ hơ dễ ăn lắm à. Biết bơi lúc 5 tuổi đó nha , con gái miền tây mà kekekkekke )
Mọi hành động và lời nói của 2 ả ko thể nào lọt qua khỏi tầm mắt của gã. Cơn giận đang hành hạ lồng lộn trong gã, thật ko ngờ 2 đứa này dám ra tay với cả nhỏ. Hắn hận ko
thể bóp chết 2 đứa em gái của mình ngay lập tức. chúng có thể làm gì tùy ý nhưng tuyện đối ko được đụng vào vật cưng của gã, tuyệt đối ko thể. Ánh mắt gã hiện lên vẻ tà ác vô cùng lãnh khốc
Tại bệnh viện Royal, bệnh viện quốc tế lớn nhất Hông kông.
Sau hàng loạt khâu kiểm tra của các bác sĩ cuối cùng nhỏ được bố trí nằm trong căn phòng tốt nhất của bệnh viện. trên chiếc giường nệm trắng muốt nhỏ nằm mắt nhắm hờ như 1 nàng công chúa đang say ngủ. hắn cứ bên cạnh vuốt lấy mái tóc trên tráng nhỏ, vẻ mặt cứ nhăn lại vì nghĩ tới bộ dạng lúc nhỏ vừa được vớt lên từ dưới biển. hơi thở nhỏ yếu ớt, mặt tái nhợt tay chân lạnh cóng, người mềm nhũng lúc ấy hắn rất sợ, hắn sợ là mãi mãi mất nhỏ, hắn sợ nhỏ chết, hắn ko muốn mất nhỏ. Hắn sợ cô đơn, cuộc sống của hắn bao năm nay chưa từng biết rung động là gì, chỉ có nhỏ làm hắn cườivà thấy rung động, cũng chỉ vì nhỏ hắn mới biết thế nào là sợ hãi. Người con gái bé nhỏ này hắn phải trông chừng thật cẩn thận. ko để nhỏ vuột khỏi vòng tay hắn thêm 1 lần nào nữa cả.
"ưhm…."hôn mê 1 ngày 1 đêm cuối cùng nhỏ cũng tỉnh lại. hắn vẫn ngồi bên cạnh nhỏ, đôi tay vẫn giữ chặt bàn tay nõn nà của nhỏ. Liếc mắt nhìn sang hắn nhỏ khẽ nở 1 nụ cười mãn nguyện. " lúc em cần nhất cuối cùng anh cũng xuất hiện… anh ko làm em thất vọng mà..cảm ơn anh" trái tim đột nhiên lại bị lỗi nhịp vì ý nghĩ vừa rồi. lúc nhỏ sắp kiệt sức hắn đã kịp thời lao xuống ôm lấy nhỏ, khẳng định người ôm mình trong tay chính là hắn nhỏ mới yên tâm mà ngất xĩu (cái này cũng được à????)
" em tỉnh rồi à? Thấy trong người thế nào rồi? có đau ở đâu ko?" hắn vẻ mặt yêu thương dịu dàng hỏi nhỏ
" em làm anh tỉnh giấc à? Em xin lỗi…anh đã vất vả vì em rồi" nhỏ dùng ánh mắt hối lỗi nhìn hắn nói, giơ ban tày thon thả mịn màng của mình nhỏ vuốt nhẹ lên gương mặt anh tuấn của hắn.
"ngốc quá, anh có làm sao đâu mà xin lỗi….em đó đúng là rời mắt 1 tí là có chuyện động trời xảy ra à.." hắn nở 1 nụ cười âu yếm giở giọng trách móc nhỏ, bản thân thì đứng lên ngồi vào mép giường kéo nhỏ ôm vào lòng nói tiếp " em làm anh lo sợ quá. Lúc vớt em lên du thuyền người em ko còn 1 tí sức sống lúc đó tim anh như ngừng đập.nếu em mà có chuyện gì anh sống sao đây hả nhóc???" vòng tay hắn càng lúc càng siết chặt lấy thân người mảnh mai của nhỏ
" em xin lỗi…nhưng đâu phải tại em đâu. Lúc đó có người đẩy em xuống biển đó" sau 1 loạt suy nghĩ cuối cùng nhỏ mới nhớ lại tình huống đêm đó. Lúc nhỏ đang nhìn lên bầu trời đầy sao thì bất ngờ có 1 bàn tay nào đó đẩy mạnh làm nhỏ trượt chân mới rơi xuống nước luôn. Giờ nghĩ lại đúng là có người muốn hại nhỏ rồi
"em nói sao?? ai đẩy em chứ???? em có thấy mặt kẻ đó ko??? Đúng là đáng chết mà…. Ai lại có thể ra tay với em chứ??" hắn vẻ mặt âm u cả kinh khi nghe nhỏ nói có người hại mình. Bảo bối của hắn bị người ta hại, chuyện này đúng là ko thể chấp nhận được. kẻ đó nhất định phải trả 1 cái giá rất đắc, hắn chuyển biến sắc mặt 1 cách đáng sợ thầm nguyển rủa kẻ nào dám làm hại bảo bối cuả mình
" Long…. Em nghĩ ra kẻ đẩy em xuống biển rồi…." nhỏ đang ngẫm nghĩ và ánh mắt chợt lóe sáng lên khi phát hiện 1 điều về hung thủ đã hại nhỏ. Mùi hương đó, chính cái mùi nước hoa làm nhỏ khó thở lúc còn đứng trên cảng cùng gia đình Họ Bạch. và nhỏ khẳng định ko ai khác, chính là ả. Kẻ thù ko đội trời chung cùng nhỏ, tình địch của nhỏ Bạch Y Y.
Nhỏ đem ý nghĩ của mình nói cho hắn biết. vẻ mặt hắn vô cùng tức giận
" đúng là cái gia đình đó chẳng ai tốt cả, lần này họ mời chúng ta dự tiệc chỉ để giở trò mà. Thật đáng hận, anh nhất định ko buông tha họ đâu. Bạch Y Y kia thật đáng chết…." hắn gầm gừ như 1 con hổ bị thương, ánh mắt sắc nhọn, gương mặt đỏ bừng lên vì giận
" chúng ta ko có chứng cứ…anh định làm gì đây????" nhỏ chớp mắt dùng vẻ mặt thơ ngây hỏi hắn
" mặc kệ chứng cứ có hay ko? Đối phó với loại người đó thì dễ như trở bàn tay" hắn vẻ mặt trở nên thâm hiểm hơn gằng giọng nói
" nếu dùng mấy cách đen tối thì dễ cho cô ta quá rồi…..em muốn cô ta sống phải chịu nhục nhã, chết phải chịu đau đớn kìa.." nhỏ nở 1 nụ cười nửa miệng ánh mắt long lên vẻ tà mị, nghiến răng bật ra từng chữ làm hắn thấy vô cùng khó hiểu
" Ý em là sao???" hắn tò mò hỏi nhỏ
" em muốn anh đừng làm gì cô ta cả, như chưa hề biết gì, thái độ với bọn họ vẫn như trước. còn mọi chuyện để em tính từ từ với cô ta. Trò chơi này là cô ta đặt ra nhưng luật chơi là do em quy định." Nhỏ nhẹ giọng thì thầm bên tai hắn rồi cứ cười 1 cách nham hiểm (hix Như cũng đâu thua gì 2 ả kia chứ. ko phải nói là hơn gấp mấy lần cơ.
Sợ wá)
" được… mọi chuyện theo ý em hết, nhưng muốn làm gì cũng phải cho anh biết nha. ko được tự ý làm bậy kẻo gặp nguy hiểm đó" hắn vẻ mặt ôn nhu giọng nói tràng đầy sủng nịnh ôm chặt lấy nhỏ. Hôn nhẹ lên tràng nhỏ hắn hướng ánh mắt sâu thẳm nhìn về xa xăm vô vọng
Sau vài ngày nằm viện nhỏ cũng được về nhà. ở nhà yên tĩnh mấy ngày ko được ra ngoài trong lòng nhỏ buồn ko chịu nổi. hôm nay cả nhà đi hết chỉ mỗi mình nhỏ ở nhà ko biết làm gì nhỏ định đi ngủ trưa thì bất chợt bị tiếng ồn dưới nhà đánh thức.
" nè mấy người cẩn thận tí nha… nhẹ tay 1 tí, nó mà vỡ là mấy người có bán mạng cũng ko đền nổi đâu…" giọng oanh vàng dịu ngọt vang lên từ cửa nhà vào tới đại sảnh, nhỏ vừa nghe giọng nói ấy là bắt đầu nổi cả gai ốc.
"hừ…. tôi chưa tìm cô tính sổ cô lại tự nạp mạng rồi. vậy thì giải trí cùng cô tí nha…" nhỏ mỉm cười nham hiểm rồi bước ra ngoài đi xuống đại sảnh
" oh… hôm nay ko biết cơn gió độc nào đưa Bạch tiểu thư tới nhà tôi vậy?" nhỏ đứng trên cầu thang nhìn xuống đại sảnh cất giọng mỉa mai nói
" Yến Như là em đấy à? Chị đến thăm bác gái và em đấy, từ lúc em xuất viện tới giờ chị ko đến thăm được đúng là có lỗi quá…" Bạch Y Y nở nụ cười thật tươi rung giọng nói, đôi mắt thì có phần hơi gượng gạo ko dám nhìn thẳng vào nhỏ.
"ah.. chị có món quà gửi tặng bác gái đây, đây là chiếc bình cổ chị nhờ bạn mua dùm trong cuộc đấu giá ở Pháp đấy. em xem nó có đẹp ko?" lần này thì ả có phần mạnh dạnh hơn ngẩn mặt nhìn thẳng vào nhỏ nói.
Đưa mắt liếc nhìn cái bình hoa to gần bằng nhỏ, bất chợt cặp mài nhỏ nhíu lại thật chặt, vẫn giọng điệu mỉa mai nhỏ nói " cảm ơn lòng tốt của cô, nhưng nhà tôi quá nhiều những thứ này rồi, tôi thấy ko còn chỗ để nữa, cô mang về đi" vẫn nụ cười nửa miệng nhỏ nhìn chằm chằm ả
"nhưng nó ko giống với mấy thứ khác, đây là chiếc bình cổ từ thời nhà Đường rất giá trị đấy, chị biết 2 bác cũng thích sưu tầm đồ cổ nên chị mới định mượn hoa dâng phật thôi". Bạch Y Y cố gắng giải thích cho nhỏ hiểu, trong lòng thì vô cùng khó chịu vì nhỏ dám chê món quà của ả
"nếu có giá trị vậy thì cô mang về nhà mà chưng đi. Tôi ko thích món quà này. Cô mang về đi" nhỏ vẫn lạnh lùng nói. Trong lòng nhỏ bắt đầu có 1 ý định vô cùng thú vị .
"Hoàng Yến Như, cô đừng có ko biết tốt xấu nha, món quà này là tôi tặng cho 2 bác chứ ko phải tặng cô, thích hay ko chưa đến lượt cô lên tiếng đâu" Bạch Y Y nét mặt bắt đầu ửng đỏ vỉ tức giận, bao nhiêu nhẫn nhịn của ả bây giờ ko thể kiềm chế bắt đầu bùng nổ với nhỏ.
" quản gia, cho người khiên cái bình này ra ngoài cho tôi, ko được để trong nhà. Nhanh đi!!!!". Nhỏ gằng giọng ra lệnh cho bà quản gia, mắt vẫn trừng trừng nhìn Bạch Y Y như thách thức
"tiểu thư…. Nhưng đây là món quà của Bạch tiểu thư tặng ông bà chủ…tôi thấy làm vậy ko hay lắm…" bà quản rung giọng khuyên giải nhỏ
" các người lãnh lương của họ Hoàng hay họ Bạch hả? tôi nói đem ra ngoài nghe chưa?" nhỏ bắt đầu hét lớn tiếng hơn nhìn thẳng vào bà quản gia bằng ánh mắt đao kiếm.
" Cô đừng có được nước mà làm tới nha, ko cần làm khó người làm vậy đâu. Đây là món quà của ba mẹ cô chứ ko phải của cô mà cô có quyền quyết định nhận hay ko." Bạch Y Y giận tới mức mặt bắt đầu tái xanh, gầm lên với nhỏ.
" được nếu như cô nói vậy thì ko mang ra ngoài nữa, ba mẹ tôi đều ko có ở nhà tôi xin thay mặt họ nhận món quà này và cảm hơn hảo ý của cô được chứ?" nét mặt nhỏ chuyển đổi nhanh chóng, nở 1 nụ cười như hoa hồng ban sớm nhỏ nhìn Bạch Y Y cảm tạ
" xem như cô cũng biết lý lẻ đó…hừ.." Bạch Y Y thấy nhỏ hạ mình chuyển đổi giọng điệu thì bắt đầu đắc ý mà lên mặt với nhỏ.
" vậy bây giờ cái bình cổ này là của họ Hoàng rồi thì tôi có quyền quyết định rồi đúng ko?" nhỏ nhếch miệng cười gian xảo nói
"cô ….cô định làm gì hả?" Bạch Y Y chưa kịp hả hê vì thái độ nhúng nhường của nhỏ thì bắt đầu cảm thấy bất an vì câu nói nửa vời mới phát ra từ cái miệng chúm chím kia
"ko làm gì cả…chỉ là muốn đặt cái bình cổ xinh đẹp giá trị này ở đúng vị trí của nó thôi" nhỏ vừa nói dứt câu thì nhúng người giậm chân lên tay vịn cầu thang lấy đà bay về phía cái bình cổ
" xoảng….." nhỏ đá 1 cước làm cái bình vỡ nát trong nháy mắt trước sự ngạc nhiên khủng khiếp của tất cả mọi người trong đại sảnh. Ai cũng vô cùng hoảng sợ vì hành động của nhỏ. Tính tình chanh chua đanh đá được che đậy bằng vẻ ngoài nhu mì ôn hòa của Bạch Y Y người làm trên dưới nhà họ Hoàng ai mà ko biết chứ. ko biết cô ta sẽ làm gì cô chủ nhỏ của họ đây? Tất cả người làm đang nín thở chờ đợi
" xong rồi… mau gọi người tới
quét dọn đi" nhỏ nở nụ cười thỏa mãn nói, vẻ mặt vẫn bình thản như mặt nước, tĩnh lặng đến đáng sợ.
" cô…cô….dám….trời ơi cái bình trị giá 300 ngàn USD" Bạch Y Y giận tới mức cứng họng nói ko nên lời, vẻ mặt ả hiện giờ như oan hồn về đồi mạng
" cô lại ý kiến gì nữa đây? Ko phải cô nói nó là của họ Hoàng rồi sao, vậy thì tôi có làm gì nó cũng đâu liên quan gì Bạch tiểu thư cô nữa." nhỏ nhíu mài nhìn ả hỏi 1 câu ngây ngô khiến cho người nghe muốn chảy cả nước mắt
" cô thật quá đáng mà… .hôm nay tôi phải thay ba mẹ cô dạy dỗ 1 đứa ko biết phải trái như cô mới được" Bạch Y Y tức giận tới tím mặt nhào tới giơ tay giáng cho nhỏ 1 cái tát thật mạnh
" cô định làm gì đó… muốn đánh ai hả?" Vương Long vừa bước vào đại sảnh đã thấy ngay cảnh tình nguy hiểm của nhỏ nên nhanh tay chụp lấy bàn tay đang giơ lên của Bạch Y Y và tức giận hét lớn
" em có sao ko? làm gì đứng yên đó người ta đánh mà ko chịu tránh vậy hả? em bị thương chưa đủ à?" buông bàn tay Bạch Y Y ra hắn quay sang nhỏ lo lắng hỏi. nhìn nhỏ từ đầu tới chân vẫn nguyên vẹn hắn thở phào nhẹ nhỏm rồi quay sang Bạch Y Y nói tiếp
" cô tới đây làm gì? Lại muốn gây sự với em gái tôi nữa sao?" hắn nghiến răng liếc ả 1 cái khiến ả lạnh xương sống
"ko…ko phải vậy… anh đừng hiểu lầm em…. Em ko có ý đó" ả cố gắng giải thích giọng rung rung pha 1 chút hoảng sợ vì thái độ và ánh mắt ko mấy thiện cảm của hắn đối với ả
" ko phải à? Cô bảo tôi làm sao tin đây khi chính mắt tôi trông thấy cô định ra tay với Yến Như. Nếu tôi ko kịp ngăn cản thì giờ ko biết gượng mặt em gái tôi thế nào rồi. cô còn cố chối cãi sao?" hắn lạnh lùng nói vẻ mặt như có băng tuyết rơi xuống lời nói thốt ra khiến kẻ khác ko rét mà rung
" em ko cố ý… tại lúc nảy do em tức giận quá… nên ko kiềm chế được thôi…nhưng mà lỗi cũng do cô bé mà ra, cô ấy đập vỡ cái bình cổ em tặng cho 2 bác trước mà, xin anh hãy tin em!!!!" ả rụt rè biện luận bằng cái lý lẻ của 1 nạn nhân mang nhiều oan ức trước mặt hắn, ánh mắt vô cùng bi thảm nhìn vào mặt hắn
"oh là vậy à? Cái bình bao nhiêu tôi sẽ bồi thường cho cô" hắn thản nhiên như ko có gì nghiêm trọng rồi nói tiếp
" nếu là lỗi của em gái tôi thì cô cũng ko có quyền đánh nó đâu. Đây là Hoàng gia chứ ko phải Bạch gia của cô mà cô muốn đánh ai là đánh. Có chuyện gì cô nói với tôi để tôi dạy dỗ cô bé lại, tại sao 1 người lớn như cô lại đi bắt nạt 1 đứa bé chứ?" hắn như quan tòa đưa ra phán quyết cuối cùng ả vẫn là người có tội.
" anh…anh .. sao anh có thể ko nói lý lẻ như vậy chứ?" ả tức giận trừng mắt nghẹn ngào nói với hắn. đúng là ả vẫn là người thất bại, rõ ràng mọi chuyện là do nhỏ gây ra vậy mà giờ đây mọi tội lỗi đều bị đỗ lên đầu ả khiến ả ko thể nào nói gì được nữa
" thôi cô im đi ,đừng nói thêm gì nữa cả càng nói chỉ càng làm tôi chán ghét cô thêm thôi. đôi lúc tôi cũng nghi ngờ nhân cách của cô đấy. nhà tôi ko hoang nghênh cô nữa mời cô về cho" hắn vẻ mặt lạnh lùng đuổi ả về 1 cách trắng trợn. ả há hóc miệng vì lời nói của hắn, chỉ biết ngậm ngùi chạy ra ngoài cửa chính trong lòng ôm bao oán hận
" mau dọn dẹp cái đóng đỗ nát này đi, các người đông như thế mà chỉ biết trơ mắt nhìn cô ta tấn công tiểu thư sao? đúng là vô dụng mà!!!" hắn quát lớn vẻ mặt cáu giận làm ai nấy đều hoảng sợ, khúm núm quét dọn đóng tàn cuộc của nhỏ gây ra
"trễ rồi, đi ngủ trưa nào nhóc" thái độ quay phắt 180 độ hắn dịu dàng nắm tay nhỏ đi lên lầu. (ớn lạnh ông này quá…trọng sắc khinh thiên hạ đây mà)
" nói đi, lúc nảy em lại gây ra chuyện long trời lở đất gì nữa đây?" hắn véo cái mũi nhỏ xinh của nhỏ hỏi
"em chỉ là đập vỡ cái bình của cô ta thôi mà, chỉ tại em bảo cô ta mang về mà cô ta ko chịu, nên em đành đập vỡ nó cho bỏ ghét thôi.." nhỏ trề môi nũng nịu nói. Ngồi trong lòng hắn nhỏ gục đầu vào tấm ngực rắn chắc của hắn mà ngửi mùi hương của hắn.
" em đúng là tiểu yêu tinh mà, anh sợ em ở nhà 1 mình thấy buồn nên tranh thủ nghỉ sớm về với em vậy mà lại bỏ lỡ màn diễn đặc sắc của em rồi" hắn nở nụ cười âu yếm hôn lên đôi gò má phúng phính hồng hào của nhỏ.
" đây chỉ là màn 1 cảnh 1 thôi, anh yên tâm đi sẽ còn cơ hội cho anh xem em trổ tài mà" nhỏ hí hửng nói , cứ lấy cái mũi cạ cạ vào ngực hắn
" nếu lúc nảy anh ko về kịp thì em lãnh đòn rồi đó, giờ còn dám khoe khoan nữa sao?"hắn vẻ mặt trêu chọc nói với nhỏ
" chỉ là sơ suất thôi, ko có lần sau đâu" nhỏ tự tin tuyên bố vẻ mặt thì vô cùng đắc ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...