_ hức, buông em ra, em muốn tìm Hán Phong, mọi người có hiểu ko hả??? Em yêu anh ấy mà, sao lại xảy ra chuyện như thế này cơ chứ - HyHy giẫy giụa khỏi Thiên Vỹ, rồi lao ra khỏi phòng, nước mắt đầm đìa
Ông bà Vương nhìn nhau thở dài....
HyHy chạy mãi , đầu óc nó ong ong. Nó muốn tìm đến nơi có Hán Phong,...... Hán Phong, anh đâu rồi hả??? Về với em đi... Vì em yêu anh... Yêu rất nhìu
Danny chợt nhìn thấy HyHy chạy khắp hành lang, cậu nhanh chóng lao tới ôm chặt lại nó
_ Min, sao em lại ra đây, về phòng điiii
_ Thả em ra đi, em muốn đi tìm Hán Phonggggg
_ Cậu ấy vẫn... Đang đc cấp cứu, em bình tĩnh lại đi, đc ko hả Min. Em mạnh mẽ lắm mà... Nghe anh nói đây... Hán Phong sẽ ko sao nên em cũng phải ko sao... Nghe chưa hả???
HyHy bất lực khụy người xuống, nó nhắm mắt hít thở sâu... Gò má xinh xắn giờ đã ướt đẫm nước mắt... Trớ trêu quá.. Tại sao chứ????
......ting.....
Ánh đèn ko phòng cấp cứu chợt vụt tắt, tức thì người ta đẩy trong đó ra một bệnh nhân nằm trên băng ca, người đã đc trùm khăn trắng và đc đẩy sang phòng bên cạnh.. Vị bác sĩ già lắc đầu nhìn mọi người mệt mỏi nói:
_ Xin lỗi nhưng chúng tôi đã cố gắng hết sức, do va đập quá mạnh nên đã ko qua khỏi....
HyHy như ko tin vào tai mình, nó đứng dậy, nấm chặt gấu áo của vị bác sĩ già mà lắc đầu nguầy nguậy:
_ ko thể, ông nói dối, huhu, ko đc.... Ai cho cái người đem Hán Phong đi chứ... Tôi ko cho phép mà...huhu - HyHy dần thả lỏng tay ra, nhìn theo chiếc băng ca đã đc đẩy vào phòng bên cạnh, nó vội chạy theo, ánh mắt vô hồn
HyHy ngồi bên chiếc giường, môi cố mím chặt... Tay ko ngường lay lay thân ảnh đang nằm im trên đó bất động
_ Hán Phong àh, dậy chơi với em đi, .... Anh ko đc ngủ như thế, anh từng hứa sẽ luôn bên em mà...huhu... Thế thì anh mau dậy đi, đừng thất hứa như thế chứ??? Đồ khốn dậy đi mà.... Em ghét anh nhưng sao em lại yêu anh nhiều lắm... Nên anh mau tỉnh dậy đi mà Hán Phong
_ Yêu nhiều lắm hả??? - Một giọng nói lạ vang lên ở sau lưng
_ Ừh đúng vậy, em chỉ yêu mình anh thôi... - HyHy vẫn nức nở
_ Anh cũng yêu em, Thiên Hy
_ ko... Tôi yêu mình Hán Phong của tôi thôi
_ Anh thuộc về em hồi nào thế??? - Người con trai xoay HyHy lại rồi ôm chầm lấy nó thủ thỉ - Đồ ngốc, HyHy ngốc.... Em nghe cho rõ này.... Anh yêu em
HyHy ngước đôi mắt lên nhìn người con trai trước mặt, lắp bắp :
_ Há...n Phong???? Anh chưa chết... sao
_ What??? Em đang trù ẻo anh đấy àh??? Đúng là anh vừa bị đụng xe nhưng may là ko sao??? Nhưng mà tự nhiên anh Vỹ lại gọi điện bảo anh là em bị tai nạn, làm anh phải tức tốc chạy đến đây... Hoá ra... Hihi - Hán Phong cười ranh ma, nhéo mũi HyHy
HyHy mở to mắt, chợt hiểu đc mọi chuyện, Nó tức giận, vùng khỏi tay Hán Phong hét lớn
_ Gì chứ??? Tôi...tôi ko có yêu anh... Anh nghe nhầm rồi.... Tôi về đây...hừ - HyHy vừa ngay lưng lại thì Hán Phong lập tức nắm lấy cổ tay nó, lôi nó ngả vào lòng mình, nói:
_ Này! đồ lì lợm... Yêu anh rồi thì đừng có chối, mẹ anh bảo nói dối là hư
_ Tránh ra... Tôi KHÔNG YÊU ANH!! - HyHy hét toáng lên, dậm vào chân Hán Phong một cái rồi vùng chạy khỏi phòng...
Chợt.... Trước cửa phòng, hàng loạt con mắt đang nhắm thẳng nào nó gồm : bamẹ Hán Phong, Bamẹ nó, Thiên Vỹ, Thiên Kỳ, Hạo Nguyên , Danny và cả cô gái kì lạ nữa. Tay Danny đang cầm một tờ giấy, miệng cứ nhẩm đi nhẩm lại như học bài (thật ra sấp giấy hôm đó Danny cầm, chính là kịch bản đấy ạh.. Hehe)
_ Mọi người... Là đồng bọn đúng ko???? - HyHy nói rồi hùng hổ bước đến xách tai Thiên Vỹ lên - Là anh bày đầu hả
_ HuHu, anh ko có mà, là bamẹ ấy... Tha cho anh, tha cho anh - Thiên Vỹ khiếp đen mặt
_ Thế còn cái tin trên tivi là sao????
_ Hi, là tớ thu âm lại đấy.... Cậu thấy giọng tớ có giống ko - Đình Đình cười híp mí nhìn HyHy nói
_ Mấy người...hừ... Mấy người đc lắm.... Ax... Bực mình quá - HyHy dậm chân đành đạch, vò đầu bứt tai rồi lao nhanh ra khỏi phòng cho đỡ ngượng
Hai ngày rồi, HyHy cứ nhốt mình trong phòng tự kĩ, một phần vì ngượng ko dám nhìn mặt bamẹ và Thiên Vỹ, Thiên Kỳ, một phần thì thấy hơi hơi tức giận vì trò đùa quá đáng của họ... Hừ , thế mà Hán Phong chết tiệt kia cũng trốn mất đi đâu, trong thèm đến nhà HyHy hay để ý đến nó luôn làm lửa giận trong nó cứ cháy bừng bừng ko thôi..
HyHy tức giận nắm lấy con gấu bông đầu giường đấm túi bụi cho đỡ bực, thì từ đâu, một con cún ngoài cửa chạy lon ton vào, nhìn trông dễ thương cực, có cảm giác như con cún nào là thú nhồi bông chứ ko phải cún thiệt vậy
HyHy sáng mắt, ẳm con cún lông trắng như bông lên tay, chú cún nhỏ nhìn thấy con gấu bông đầu giường bị tơi tả chợt rụt cổ lại, hơi có vẻ lo sợ, nhưng vì ''việc lớn'' nó đành phải chấp nhận để HyHy ẳm
_ Cún con, sao mày lại ở đây?? - HyHy vừa nói vừa mân mê cái mũi ươn ướt của chú cún nhỏ
'' Gâu....gâu...'' con cún sủa lên vài tiếng rồi chúi mũi vào người HyHy nũng nịu
HyHy bật cười, rồi chợt phát hiện trên cổ con cún có một sợi dây chuyền , mặt hình tròn, nó nhanh chóng xoay nắp mặt hình tròn ra thì phát hiên bên trong là một cái hồng hồ và một tờ giấy màu xanh đc gấp bốn rơi ra...
“Hãy đi theo Hanie.... ”
_ Hanie là ai ???- HyHy nhìn tờ giấy thắc mắc
Con cún thấy đc tín hiệu, liền rời khỏi tên HyHy nhảy phóc xuống đấy, sủa vào tiếng, rồi dụi dụi vào chân HyHy
HyHy chợt à lên một tiếng rồi cuối xuống xoa đầu con cún:
_ Mày là Hanie hả??? Mày muốn đưa tao đi đâu???
Mắt Hanie chợt sáng lên, rồi lon ton đi khỏi phòng, HyHy thắc mắc, thở dài... Nhưng rồi cũng đi theo Hanie...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...