Này! Đồ Lì Lợm... Có Về Với Anh Ko Thì Bảo
HyHy từ chối khi Hán Phong bảo muốn đưa nó về, HyHy đi bộ thong dong, miệng ngoác ra cười như con bị tâm thần, tay ko ngừng mân nê sợi dây chuyền trên cỗ. HyHy lơ đãng đến nỗi đi bị ập đầu vào cái cột trước nhà đau điếng nhưng hình như vẫn ko hề gì. Vừa lúc Minh Huy dắt con môtô từ trong nhà , thấy cảnh HyHy cứ ôm đầu nhưng miệng thì ko ngừng cười nghốc nghếch
Minh Huy phì cười, miệng lẩm nhẩm ''con nhỏ này khùng ghê'', thấy HyHy vẫn chưa thôi hành động ngu ngốc của mình, cậu nhẹ vỗ vào vai HyHy, nói:
_Êk, cô bị tâm thần àh, mau vào nhà đi, mẹ cô đang tức xì khói ở trong nhà ấy, con gái thời nay thật gê gớm, dám nhảy lầu bỏ trốn đi chơi nữa, haizzzzzz
HyHy bị Minh Huy cắt đứt mất cảm hứng, nó ngước mặt lên đanh giọng nói :
_ Hừ, lượn đi cho nước nó trong, chứ đừng có mà để tôi tức lên là răng đi tìm lợi đấy cháu ạh
_ Cô...cô
_ Cô cô gì ở đây, tội nghịp, lớn to đầu rồi mà còn bị cà lăm, bấm núttttttt - HyHy hét lên rồi đi thong thả vào nhà làm Minh Huy tức ói máu mà chả làm gì đc, đành bực mình gú ga phóng xe đi
HyHy liếc nhìn thấy bóng mẹ thân yêu đang ngồi ở phòng khách, nó lấp ló rồi cuối cùng cũng quyết định đi vào
_ HyHy - bà Vương gầm từng chữ
_ Ô mẹ - HyHy giả vờ ngạc nhiên khi thấy mẹ
_ Thôi khỏi ngạc nhiên, hồi nãy con đứng lấp ló cả buổi ngoài cửa làm gì thế?
_ HiHi, có đâu mà, con đứng ở ngoài cho con milu nhà mình ăn
_ Thôi khỏi phịa, Thiên Kỳ đem milu đi tiêm ngừa rồi
_ Á mẹ, người con tự nhiên dơ quá, thôi con đi tắm đây, kẻo xíu nữa lạnh tắm hông đc, hihi, bye mẹ - HyHy nói rồi tức tối chạy lên phòng đóng rầm cửa lại, miệng thở phì phò để lại tiếng nói í ới của bà Vương lại phía sau
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...