Này! Đồ Lì Lợm... Có Về Với Anh Ko Thì Bảo
...8.00am....
_ HyHy àh, mau dậy điiiiiii -Bà Vương lay HyHy mà muốn rụng cả bàn tay
Thiên Vỹ ở bên cạnh chép miệng bảo mẹ :
_ Mẹ ơi ! Vô ích thôi, HyHy nó là số con heo, dù trời có sập, thánh thần có đến van xin, con e là nó còn chưa chịu nhúc nhíc nữa
_ Thế thì phải làm sao đây, con bé còn nhiều việc để làm lắm - Mặt bà Vương trùn xuống rầu rĩ
Thiên Vỹ đưa tay lên cầm xoa xoa, căm chiêu suy nghĩ :
_uhmmm.. Uhm... Để con xem nào. Từ trước đến giờ, người có thể thức HyHy dậy và trị đc nó chỉ có mỗi thằng bé tên Hán Phong lần trước vào nhà cũ của mình thôi, đúng ko Kỳ Kỳ. Em thấy thế nào nếu anh áp dụng cách đó với HyHy? - Thiên Vỹ quay qua hỏi Thiên Kỳ đang đứng bên cạnh
_ Em ko biết đâu?? Thiên Vỹ àh, cẩn thận một bên má của anh bị sưng thêm lần nữa thì khốn - Thiên Kỳ run rẫy
_ Thằng này, miệng em ăn cái gì mà nói chuyện câu nào câu ấy đều thối ko thế, có tin HyHy nó chưa đánh anh mà em đã bị anh đánh rồi ko hử? Tránh ra đi - Thiên Vỹ trừng mắt nhìn Thiên Kỳ rồi xoay qua mẹ nói giọng ngọt ngào - Mẹ Ơi !! Mẹ đứng sát vào con nhé! Con sợ em nó nổi điên cắn con thì chết , HyHy nó tuổi tuất mà
Bà Vương ko hiểu gì nhưng vẫn gật đầu làm như lời Thiên Vỹ nói
Thiên Vỹ nhảy phóc lên giường HyHy nằm, rồi thì thầm vào tai nó :
_ HyHy àh, Hán Phong đây, mau dậy đi em êu
HyHy nhíu nhíu đôi mắt lại, rồi hét toáng lên nhưng mắt vẫn nhắm :
_ Hán với chã Phong, cút điiiiiiiiiiiiiii
... Rầmmmmmm,....
Thiên Vỹ bị dính một chưởng của HyHy, và rồi chộp ếch bay xuống giường, cổ nghẹo một bên
_ Ò e Ò e ò e. Vương Thiên Vỹ GameOver - Thiên Kỳ giả tiếng xe cấp cứu rồi lôi xềnh xệch đứa anh trai đáng thương của mình ra ngoài vừa đi vừa lẩm nhẩm làm cả đám gia nhân trong nhà cười rầmm
Bà Vương lắc đầu cười chào thua 3 đứa con của mình
_ Thưa phu nhân, để tôi giúp gọi Tiểu thư dậy cho ạh - Bà zú của HyHy hồi còn nhỏ lên tiếng nói
_ Bà có chắc ko???? - Bà Vương nghi hoặc hỏi
_ Phu nhân đừng lo, chí ích tôi cũng đã từng chăm sóc tiểu thư hồi còn nhỏ nên tôi biết tiểu thư sợ gì , ghét gì. Dù đã xa cách 12 năm trời nhưng tôi nghĩ sở thích sở ghét vẫn chưa thay đổi hẳn đâu
Bà Zú nói rồi, tiếng lại gần giường HyHy, thì thầm vào tai nó vừa đủ nghe :
_ Chuột... Có chuột...
_ Aaaaaaaaaaaaaa, có chuột, chạy mau - HyHy bật ngay dậy hét toáng lên rồi phốc ra khỏi giưởng người co rúm, đôi môi nhỏ mấp máy lại trông dễ thương vô cùng làm anh chàng Minh Huy nãy giờ đứng ngoài xem kịch cũng phải đứng tim, nhưng rồi hắn nở nụ cười ma ranh trên đôi môi nghĩ thầm '' hóa ra là sợ chuột...haha ''
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...