Khi Tịch Dương tỉnh lại, toàn thân đều đau đớn, muốn ngồi dậy mà hai tay không có chút sức lực nào. Anh dụi đôi mắt nhập nhèm, nhìn căn phòng xa lạ mới giật mình sao mình lại ở chỗ này.
Trong đầu chợt hiện ra chuyện tối hôm qua, sắc mặt anh càng thêm tái nhợt hiện vẻ bệnh trạng, còn cố gắng chống đỡ thân thể ngồi dậy.
Vết tích trên người, cảm giác dinh dính bên dưới, không giây phút nào là không nhắc nhở Tịch Dương chuyện tối qua.
Không ngờ lại bị một người đàn ông cưỡng bức, nực cười vô cùng. Tịch Dương muốn khóc cũng không khóc nổi, tủi thân khôn cùng.
Quần áo rơi trên mặt đất đã chẳng còn cái nút nào, Tịch Dương nhặt lên mặc vào, nếp nhăn trên áo càng khiến anh trở nên chật vật. Tịch Dương chịu đựng đau đớn đứng dậy, từng bước đi tới cửa.
Anh nghe được tiếng nước trong phòng tắm. Mặc kệ thế nào, anh cũng không muốn gặp lại người đàn ông kia, chỉ có thể nhân cơ hội này bỏ trốn.
Ngay cả dũng khí đối chất với hắn cũng không có.
Thế nhưng vặn tay nắm một hồi vẫn không mở được cửa ra, cánh cửa này bị khóa từ bên trong rồi. Có một chỗ để quẹt thẻ, hẳn là cần thẻ cảm ứng.
Anh ba bước thành hai bước(1) tìm kiếm khắp trên giường, cả bộ âu phục đặt trên tủ đầu giường cũng vô tình bị rơi xuống mặt đất.
Cạch cạch—-
Cửa phòng tắm mở ra.
Người đàn ông kia ngáp một cái đi tới, bên hông chỉ quần một cái khăn lông dài, lộ ra nửa người trên, dáng vẻ cực kì thoải mái, nhìn thấy Tịch Dương cũng thản nhiên như không có việc gì. Điều này giống như hung hăng tát cho Tịch Dương một cái bạt tai vậy.
Anh hối hận lắm, lẽ ra anh không nên tới nơi này, để xảy ra chuyện không thể nào thay đổi được.
Vương Tử Duệ nhàn nhạt liếc mắt nhìn âu phục trên mặt đất, không quan tâm lắm, ngược lại lấy ví tiền từ trong túi áo vest ra, tiếp tục hành vi ngày hôm qua.
“Cậu muốn bao nhiêu tiền, trên người tôi không có nhiều tiền mặt cho lắm.”
Cách làm nhất quán của kẻ có tiền đây mà.
Tịch Dương khinh miệt cười, chỉ ra cửa: “Mở cửa.”
Vương Tử Duệ mắt điếc tai ngơ, trăm phần trăm vững tin rằng chỉ bằng một mình Tịch Dương không thể nào mở được cánh cửa kia. Hắn tựa vào cái gối ở đầu giường, cầm điều khiển từ xa xem tin tức buổi sáng.
Đối với kiểu giả ngu này, Tịch Dương nghiến răng nghiến lợi lần nữa ra lệnh hắn mở cửa.
Nào ngờ Vương Tử Duệ đột nhiên nói ra một câu: “Cậu muốn về nhà trong cái bộ dạng này để em trai mình thấy sao?”
Tịch Dương nghe ra vấn đề then chốt: “Làm sao anh biết tôi có em trai?” Đúng lúc kênh chuyển tới tiết mục ẩm thực, phát ra tiếng xào rau, chẳng hợp với bầu không khí lúc này giữa hai người.
Vương Tử Duệ khen một câu “Trông thật ngon”, rồi lập tức đáp trước khi Tịch Dương tức giận: “Hôm qua cậu ấy gọi điện cho cậu, tôi nói cậu ở lại nhà của tôi, không quay về.”
Tịch Dương kiểm tra điện thoại, đúng là có nhật ký cuộc gọi, kéo dài 18 giây.
Quan sát thấy vẻ mặt Tịch Dương đã thả lỏng, Vương Tử Duệ bổ sung: “Trong ngăn tủ có quần áo, hẳn là cậu sẽ mặc vừa.”
Tịch Dương hướng tới tủ, nhưng cũng không phải là anh đã thỏa hiệp. Chỉ là anh không thể mang bộ dạng chật vật này về nhà, sợ em trai sẽ truy hỏi, tiền lẻ trên người chẳng biết đã mất từ lúc nào, không một xu dính túi thì không thể mua quần áo để thay.
Trong ngăn tủ có rất nhiều áo sơ mi, Tịch Dương không biết là trong phòng này vốn có hay do đại thiếu gia kia mua đến. Anh tùy tiện cầm một cái áo, đi vào phòng tắm.
Nước lạnh xối xả, át đi giọt lệ mơ hồ trên khóe mắt. Nương theo tiếng nước, Tịch Dương nhỏ giọng khóc. Trong lòng anh không chỉ hận bản thân mình quá xui xẻo, cũng oán giận mình quá vô dụng.
Đây chính là sự khác biệt giữa người nghèo và người giàu. Bọn họ đối xử với kẻ yếu, không tốn chút sức nào cũng có thể chà đạp dễ dàng.
Bởi vì phòng tắm dùng cửa xoay, không thể nào khóa được, nên khi Tịch Dương nhận ra trong không gian nhỏ hẹp này có người thứ hai xâm nhập thì đã không còn kịp nữa rồi.
Một mặt thảm hại yếu đuối của mình cứ như thế bị lộ trước mặt người khác, Tịch Dương lập tức bình ổn tâm trạng, nâng cao khí thế.
“Anh đi ra ngoài.”
Vương Tử Duệ ý bảo điện thoại của anh đang rung.
Là Tịch Du gọi tới! Tịch Dương đoạt lấy, tắt vòi hoa sen đi. Người đàn ông kia không ra ngoài, Tịch Du đành dùng khăn sơ sài che đi bộ phận quan trọng, sau đó nghe máy.
“Du Du.”
…
“Ừ, một lát nữa anh sẽ về.”
…
Kết thúc cuộc gọi, tên kia vẫn chưa đi, Tịch Dương cau mày.
Bỗng nhiên thấy hắn lần đầu tiên lộ ra một nụ cười mỉm khiến Tịch Dương nổi da gà: “Tiểu Dương, yên tâm, anh sẽ chịu trách nhiệm với em.”
Tiểu Dương? Cái nick name buồn nôn đó là sao vậy?
Chịu trách nhiệm? Nực cười, tuy rằng vô duyên vô cớ bị đàn ông cưỡng bức là do hắn sai, nhưng Tịch Dương không phải đàn bà, đâu thèm hắn phải chịu trách nhiệm.
“Chỉ cần anh cút xa một chút là được.” Tịch Dương lách qua người Vương Tử Duệ ra ngoài, dù sao anh đã tắm qua rồi, nhanh chóng mặc quần áo vào, lần nữa nắm lấy tay nắm cửa, không hề trở ngại mở ra.
Tịch Dương chạy trốn thật nhanh, thoát khỏi cái nơi quỷ quái này.
Vương Tử Duệ vừa bước ra khỏi nhà tắm nhìn ý vị sâu xa theo bóng lưng dần biến mất của Tịch Dương.
Tịch Dương vội vội vàng vàng trở về nhà, đúng lúc Tịch Du đang mang dụng cụ vẽ tranh đi ra, thấy được bộ dạng như ma đuổi của Tịch Dương.
“Du Du, anh có chút mệt mỏi, muốn ngủ một giấc.” Không kịp nói gì thêm, Tịch Dương lập tức trở về phòng.
Tịch Du “vâng” một tiếng, đi về phía sô pha phòng khác, không để ý tới tư thế bước đi không bình thường của Tịch Dương.
Tịch Dương đúng là về phòng ngủ, toàn thân rã rời, chỉ muốn nghỉ ngơi một lát. Anh nghiêng người nằm trên giường, hai chân cuộn lại, co người thành một vòng, đôi mắt chua xót. Tịch Dương lập tức nhắm mắt lại.
Trong đầu vẫn chẳng thể nào thoát khỏi bóng ma tối hôm qua. Tịch Dương cố sức lắc đầu, ép buộc bản thân phải quên đi.
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn phát ra tiếng thở đều.
Phòng ngủ trở nên tĩnh lặng, có thể nghe được âm thanh rèm cửa phất phơ theo gió. Tịch Du nhẹ chân đi vào, thấy Tịch Dương ngay cả quần áo cũng chưa thay đã đi ngủ. Dưới bầu mắt anh có vành mắt đen sì, Tịch Du biết anh trai nhất định rất mệt mỏi. Lúc này, cậu chỉ mong có thể mau chóng kết thúc kì thi vào trường đại học, tìm việc làm thêm, giúp anh trai san sẻ gánh nặng.
Tịch Dương ngủ rất say, Tịch Du giúp anh thay quần áo cũng không khiến anh tỉnh lại. Nút áo sơ mi vừa cởi ra, khi cậu đang định quay người lấy áo ba lỗ trong tỷ, cổ tay chợt bị Tịch Dương nắm chặt, có chút nóng rát.
Tịch Du thấy miệng Tịch Dương mấp máy, nhưng với khoảng cách của họ vẫn không thể nghe rõ Tịch Dương đang nói gì. Vì vậy, Tịch Du ghé sát vào nghe.
“Đừng… động… vào tôi… Buông…tôi…” Tiếng cầu xin yếu ớt vang lên, nước mắt chảy ra không hề báo trước.
Thân thể anh giật giật, làm lộ một bên áo. Trên da thịt trần trụi trắng nõn là vết tích xanh tím lẫn lộn. Tịch Du biết đây là dấu hôn, lại liên tưởng tới những lời anh vừa nói, cậu lập tức đoán được phần nào.
Đang định đánh thức anh trai dậy, giúp anh thoát khỏi ác mộng, cậu muốn hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nào ngờ chuông cửa đột ngột vang lên, tiếng chuông rất gấp gáp. Tịch Du đành phải đi mở cửa trước.
Cửa vừa mở ra, một người đàn ông mặc âu phục giày da đứng thẳng tắp, trên mặt khẽ mỉm cười. Sau khi thấy có người mở cửa, hắn chào hỏi nói: “Là Du Du phải không? Xin chào, anh đến tìm Tiểu Dương.”
*Chú thích:
(1) Ba bước thành hai bước: ý chỉ hành động khẩn trương, gấp gáp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...