Khi Cam ngọt trở về, trên tay còn cầm theo một cái túi nilon lớn, bên trong chứa đầy bia Thanh Đảo màu xanh. Tịch du không biết Cam ngọt đột nhiên mua cái này làm gì.
Tay cậu ta hơi giơ lên, Tịch Du tinh mắt phát hiện trên ngón tay Cam ngọt đeo cái nhẫn lúc nãy.
Cam ngọt đưa túi cho Tịch Du để cậu ôm, còn mình ra phía sau thản nhiên ung dung đẩy xe đi.
“Đã nghĩ ra muốn đi chỗ nào chưa?” Thu hồi ánh mắt nhìn mãi chiếc nhẫn, Tịch Du hỏi.
“Quay về nhà cậu đi.” Khí trời rất nóng, chẳng có tinh thần đi chơi, Tịch Du nghĩ vậy cũng tốt, nhắn tin bảo Cố Lẫm buổi tối trở về tiện thể mua thức ăn, mời Cam ngọt một bữa.
Về tới nhà, Cam ngọt gấp gáp lấy một chai bia ra, đặt ở trên bàn, điện thoại di động còn phát ra âm thanh nhạc không lời buồn bã bi thương tới nẫu lòng, hoàn toàn không giống phong cách của Cam ngọt.
Tịch Du nghĩ, cậu ra ngoài với cậu ta, gần như một tấc cũng không rời, đâu thấy cậu ta chịu đả kích gì đâu.
Cam ngọt lấy bia ra, vui sướng uống vài ngụm, rồi lại cầm một chai ý hỏi Tịch Du có muốn uống hay không. Tịch Du lắc đầu, lo lắng hỏi cậu ta làm sao vậy.
Cam ngọt lộ ra bộ dáng khổ sở đau đớn, liên tục thở dàu, lại càu nhàu. Sau khi uống hết vài ngụm lớn, cậu ta cố sức bóp lon bia bẹp dí, phát ra tiếng “ba”, rồi không đầu không đuôi than thở: “Du Du, tôi thật hâm mộ cậu.”
“Ặc, hâm mộ cái gì? Hâm mộ tôi biết vẽ tranh, anh cũng không tệ mà, có thể hậu kỳ.”
Cam ngọt liên tục lắc đầu. “Hâm mộ cuộc sống sinh hoạt tình cảm hạnh phúc hoàn mỹ của cậu.”
Uống xong một lon, Cam ngọt lại mở thêm lon khác. Tịch Du đếm đếm, Cam ngọt hình như định uống một hơi hết sáu lon bia, đây là chán sống rồi, hoàn toàn mượn rượu giải sầu.
Nhưng mà rượu vào lời ra. Tịch Du thấy Cam ngọt uống tiếp dường như đã mơ màng lắm rồi, liền bắt đầu tìm trọng tâm câu chuyện, hỏi cho rõ nguyên nhân. “Thế nào, anh đang yêu thầm sao?” Nếu không sao phải hâm mộ phương diện kia, chắc là một mình cô đơn rồi.
“Tôi thích một người.” Cam ngọt mặc dù không say cũng thành thật trả lời, hình như muốn có người nào đó để tâm sự một chút. Tịch Du nghĩ, Cam ngọt tới đây gặp mặt, chắc hẳn muốm tìm tri âm. Tuy trên QQ có thể nói chuyện, gọi điện thoại cũng được, nhưng không thể nào hiệu quả bằng trực tiếp mặt đối mặt.
“Thầm mến?” Bộ dạng đau khổ thế này, chắc chắn là tiết mục tôi thương hắn nhưng hắn chẳng thương tôi.
Cam ngọt thất bại nói tiếp: “Yêu đàng hoàng mà!”
Kiểu người thẳng thắn như Cam ngọt, yêu ai thì nói rõ tâm ý của mình với đối phương cũng là bình thường. “Chẳng qua người kia không thích anh chứ gì.”
Cam ngọt nấc một tiếng, còn nói đã đói bụng, Tịch Du lấy một gói bánh quy động vật đưa cho cậu lót dạ. Cam ngọt vừa bóc bánh quy vừa nói: “Cậu ta là thẳng nam, làm sao thích tôi được.”
Câu nói kế tiếp, Tịch Du không biết phải nói thế nào nữa rồi. Thẳng nam không dễ bẻ, nhưng nhìn bộ dạng đau khổ của Cam ngọt, cậu hiển nhiên không thể khuyên Cam ngọt buông tay.
“Cậu ta biết tôi thích mình, còn tiếp tục làm bạn tốt với tôi, chẳng hay tôi có bao nhiêu đau khổ. Tôi đúng là không có lòng tự trọng, không muốn làm rõ ràng với cậu ta, tối thiểu còn có thể làm anh em.” Cam ngọt tự ngược cắn một miếng bánh quy lớn, lại uống vội một ngụm bia, bị sặc luôn. Tịch Du vỗ vỗ bờ vai cậu, nhắc cậu cẩn thận.
Có lẽ cứ để mặc Cam ngọt tự thoát khỏi khổ sở ái tình cũng là một biện pháp không tệ. Loại sự tình, người ngoài cuộc không thể góp ý kiến, phải là tự bản thân mình tốn thời gian nghĩ thật kỹ.
“Có phải chính là người bạn đang thi đấu của anh không?” Tịch Du đoán.
Cam ngọt gật đầu: “Trước đó không lâu, cậu ta chia tay với bạn gái. Tôi rất vui vẻ, đã sớm thấy khó chịu với ban gái của cậu ta, chỉ là một cái bình hoa.”
“Ừ.” Tịch Du đáp, biểu thị mình đang nghe.
Cam ngọt từ vẻ gian xảo chuyển về ủ rũ: “Nhưng chia tay thì sao, cậu ta không thích tôi, không thích chính là không thích, yêu thẳng nam quá đau khổ, hu…”
Lần trước vì chuyện Cố Lẫm khiến Tịch Du khóc trước mặt Cam ngọt, lần này hai người đổi ngược. Hơn nữa Cam ngọt tính tình thẳng thắn, không vui liền khóc lớn, khóc đến tê tâm liệt phế, cũng may ở nhà hiệu quả cách âm rất tốt, có thể để mặc cậu ta khóc lóc, Tịch Du không ngăn cản.
Cứ như thế giằng co một hồi, tiếng khóc nhỏ dần.
“Quả Cam, anh ngủ một giấc đi, buổi tối anh Cố Lẫm về sẽ làm đồ ăn ngon cho anh.” Tịch Du thấy mặt Cam ngọt đỏ ửng, hẳn là đã mệt mỏi lắm rồi, trực tiếp để cậu ta nằm trên sô pha, dỗ cậu ta ngủ.
Cam ngọt khép hờ mắt, bất mãn lầm bầm một tiếng: “Đừng thân mật trước mặt tôi đó!” Sau đó dựa vào thành ghế sô pha, ngủ vù vù.
Tịch Du tắt nhạc trên điện thoại, trong nhà yên tĩnh đi nhiều.
Trong phòng khách đầy mùi bia, Tịch Du mở cửa sổ thông gió, dọn dẹp rác trên bàn, rất nhanh đã trở lại sạch sẽ.
Khi cậu đang định trở về phong chơi máy tính, tiếng nhạc chuông không phải của cậu vang lên. Là điện thoại của Cam ngọt.
Âm thanh kêu rất lâu, rất kiên nhẫn. Tịch Du nghĩ một chút, tự mình nghe máy, nhỡ đâu có việc quan trọng thì sao.
Vừa mới nghe, người bên trong đã trực tiếp nói: “Quả Cam, buổi tối ban tổ chức mở tiệc khánh công, cậu muốn tới không?” Tịch Du muốn từ chối bởi cậu dự định giữ Cam ngọt ở lại ăn tối. Đối phương hẳn là tên thẳng nam trong miệng Cam ngọt, thấy thái độ của hắn với Cam ngọt không tệ, Tịch Du nghĩ lại, nên giúp họ một chút, cậu liền trực tiếp bảo người kia tới đưa Cam ngọt đi.
Thực ra Tịch Du muốn xảy ra chuyện “mượn rượu làm càn”, trong tiểu thuyết có rất nhiều. Nhưng Cam ngọt say rượu rồi, còn có thể cưỡng bức người kia sao? Tay chân nhỏ như vậy.
Tiếng chuông vang lên, Tịch Du mau chóng thúc xe tới mở cửa, rốt cục cũng có thể thấy được khuôn mặt thật của người này, không biết người Cam ngọt thích là người thế nào.
Đối phương thân thể cường tráng, trên mặt không có biểu tình, nhưng thật ra khi thấy Tịch Du thì có chút hơi buông lỏng nắm tay, chắc là không ngờ bạn của Cam ngọt là người tàn tật, nhưng mà rất nhanh đã khôi phục lại bộ dạng nề nếp bình thường. Điều này làm Tịch Du có ấn tượng đầu tiên với hắn là một người không dễ ở chung. Có thể xếp vào thuộc tính mặt than, rất phù hợp với Cam ngọt là người hoạt bát, thích ồn ào, có thể bù trừ cho nhau.
Tịch Du ngẩng đầu nhiệt tình cười với hắn: “Quả Cam ở bên trong, uống hơi nhiều rượu.”
Người kia theo Tịch Du đi vào, thấy Cam ngọt chôn đầu ngủ say trên sô pha, bởi vì trời nóng mà trên trán đổ mồ hôi, tư thế ngủ rất xấu còn mạnh mẽ vung tay múa chân.
Vùng xung quanh lông máy hắn nhíu lại, chau mày.
Tịch Du giải thích: “Sợ anh ấy cảm lạnh nên tôi không mở điều hòa.”
Người đàn ông kia nhàn nhạt đáp một tiếng, quay người nọ về phía mình, nhẹ nhàng vỗ vễ hai gò má Cam ngọt, muốn đánh thức cậu ta dậy.
Cam ngọt vung tay muốn đuổi cái tay đáng ghét kia đi, mơ hồ oán giận “Phiền quá!” rồi tiếp tục gặp gỡ với Chu Công.
Từ đầu đến cuối, Tịch Du có cảm giác mình bị bỏ qua một bên. Người này thật quá khó ở chung, nếu hắn ta không mở miệng, Tịch Du cũng không tiếp lời.
Người kia nhìn chung quanh một chút, không biết hắn muốn tìm cái gì. Khi Tịch Du muốn hỏi, chỉ thấy hắn cầm lấy cái mũ của Cam ngọt, lôi cậu ta nửa đứng dậy, đội mũ vào.
“Bạn họ, tôi đưa người về trước, hôm nay làm phiền bạn rồi.” Thanh âm người nọ bình tĩnh hòa hoãn, lộ ra cảm giác xa cách, điều này làm Tịch Du nghĩ mình đã nghe lầm giọng nói gọi tới điện thoại của Cam ngọt lúc nãy, hoàn toàn là khác nhau một trời một vực.
“Vâng, đi đường cẩn thận.”
Đầu Cam ngọt gối lên vai người ta, hắn một tay ôm lấy lưng cậu, một tay ông lấy đầu gối, thoải mái bế Cam ngọt đi.
Tịch Du tiễn họ ra ngoài, nhìn theo bóng lưng người nọ, trong lòng lẩm bẩm: “Thật là, thế mà lại bế kiểu công chúa.”
Vừa đóng cửa lại, chuông cửa bỗng vang lên.
Tịch Du nghĩ hôm nay thật bận rộn.
Cậu mở cửa ra, nhìn người đứng ở cửa, âu phục giày da, nghiễm nhiên mang bộ dáng vệ sĩ, Tịch du nghĩ hẳn là đi nhầm nhà.
Nhưng cậu vẫn lễ phép hỏi: “Xin hỏi anh là …”
Người này mang vẻ mặt nghiêm túc, nói rõ: “Phiền cậu đi cùng tôi một chuyến.” Bởi vì hắn có nhiệm vụ đưa người này vào trong xe, cũng không nói rõ phải dùng phương thức nào. Nếu mềm không được thì dùng cứng.
Có người kỳ quái tìm tới cửa, bộ dạng nhìn qua đã biết không phải người tốt, Tịch Du đâu có ngu, làm sao ngoan ngoãn đi cùng hắn.
Chỉ là rõ ràng địch mạnh ta yếu, chân cậu lại không tiện, cửa lớn rộng mở, muốn trốn cũng trốn không thoát.
“Có chuyện gì chứ?” Thái độ lần này của cậu có chút tức giận rồi.
“Cái này, cậu cứ đi theo tôi tự nhiên sẽ rõ.” Người trả lời làm động tác mời rất nghiêm trang.
Điện thoại di động không ở trên người, giờ quay xe trở về phòng là không thể, lẽ nào thực sự cậu phải chịu thua sao?
Tiếng chuông vui tại bất thình lình vang lên, giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, Tịch Du không quan tâm lập tức thúc xe nhanh chóng chạy vào nhà, nhưng nào ngờ giữa chừng bị chặn lại.
Người đàn ông kia trực tiếp đẩy xe, mạnh mẽ hướng ra ngoài. Nơi này là chung cư, Tịch Du biết chỉ cần hô to nhất định sẽ gọi được người tới.
“Cứu tôi với… Ưm…” Miệng cậu bị bịt lại, Tịch Du nức nở, hung hăng cắn một miếng, nhưng người kia nhất định không buông tay.
Trong miệng cậu có mùi máu nhàn nhạt, làm người ta thấy buồn nôn.
Cảm thấy sự tình không ổn, Tịch Du hoảng loạn quơ tay, thậm chí dùng móng tay cắt ngắn của mình cấu vào da thịt hắn. Người đang gặp nguy hiểm có thể phát ra lực rất lớn, nắm tay cậu đánh vào người đàn ông kia cũng mạnh hơn nhiều.
Tịch Du giãy dụa dữ dội, tên kia thực sự bị cậu làm phiền, sợ người bên dưới chờ sốt ruột sẽ trách mình, đành phải dùng nửa sức không chút thương tiếc tát cậu một cái.
Tịch Du cảm thấy má mình đau đớn, đầu cũng choáng váng theo, dù sao hôm nay mới khỏi bệnh, thân thể cậu còn rất suy yếu.
Bị ăn đòn một chút, cậu ngoan hơn nhiều. Hắn ta không chờ thang máy, trực tiếp ôm lấy người cấp tốc nhắm về phía cầu thang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...