Cố Lẫm gọi Tịch Du rời giường, cậu lầm bầm hai tiếng, lăn lộn không phương hướng tiếp tục ngủ. Cố Lẫm cũng để tùy cậu rúc trên giường, tới nhà bếp làm bữa sáng.
Qua một đêm, vết sưng đỏ trên chân anh đã giảm bớt, đi lại còn có chút đau đớn nhưng không quá nghiêm trọng. Chỉ là vết bầm trên khóe miệng ngày càng sâu.
Cố Lẫm sợ cậu lo lắng, nếu như Tịch Du hỏi tới, anh thật không biết phải nói thật hay giả vờ ngớ ngẩn để lừa cậu. Cố Lẫm hầm cháo, hẹn giờ xong thì trở về phòng thay đồ, vốn định nhắc nhở cậu ngủ dậy nhớ ăn sáng rồi mới đi làm, nhưng Tịch Du mở mắt ra, ho khan một tiếng, thanh âm nghẹn lại: “Anh Cố Lẫm, em đau đầu.”
Đặt tay lên trán cậu, nhiệt độ có chút không thích hợp. Anh nhướng mày, cậu sốt rồi.
Cố Lẫm suy nghĩ một chút, đi xin nghỉ cho mình.
Cho Tịch Du uống thuốc hạ sốt, để phòng ngừa, anh dùng cách hạ nhiệt độ vật lý, lau người bằng cồn.
Hiện tại không phải mùa cảm cúm, Cố Lẫm đương nhiên không biết Tịch Du ốm là vì tối hôm qua chờ anh, cậu đã ngồi trên mặt đất rất lâu, lo lắng hãi hùng dễ sinh bệnh.
Cháo đã nấu xong, vốn định để Tịch Du ăn chút lót dạ, nhưng cậu không muốn ăn. Tuy đã tỉnh lại, nhưng tinh thần vẫn mệt mỏi chậm chạp, lại bị Cố Lẫm dỗ đi ngủ.
Trước khi thiếp đi, Tịch Du còn nắm chặt tay Cố Lẫm, muốn anh không rời khỏi cậu.
Cố Lẫm chẳng đi đâu, chỉ thành thật ngồi ở trên giường bên người Tịch Du. Anh dùng cánh tay rảnh rỗi thỉnh thoảng sờ trán cậu, mặc dù không thấy quá rõ ràng nhiệt độ đã giảm hay chưa.
“Xin lỗi, Du Du, sau này sẽ không khiến em sợ như thế nữa.” Cố Lẫm nói nhỏ bên tai Tịch Du.
Điện thoại di động rung lên giục người tiếp máy, Cố Lẫm mở điện thoại của Tịch Du.
“Du Du, Cổ Ý đã về chưa?” Cố Lẫm nghe ra thanh âm của Cam ngọt, nhẹ giọng trả lời, “Là tôi đây.”
Giọng nói gấp gáp của Cam ngọt lập tức biến thành nhẹ nhõm, “Anh đi đâu thế, có biết hôm qua Du Du lo cho anh lắm không, còn khóc nữa đó.”
Nỗi lo lắng bất lực của Tịch Du, Cố Lẫm có thể hiểu được. Nhìn cậu ốm yếu nằm trên giường như thế, anh âm thầm tự trách mình.
“Không có việc gì thì tôi cúp máy đây.” Không để Cam ngọt nói thêm câu nào, Cố Lẫm lập tức nhấn tắt máy.
Tịch Du đói quá nên tỉnh lại. Tối hôm qua không ăn cơm, sáng nay cũng không ăn, giờ tới trưa, tất nhiên là đói bụng.
Hiệu quả của thuốc rất nhanh, khi cậu tỉnh lại, Cố Lẫm vẫn ngồi ở trước mặt, khóe miệng mỉm cười hỏi có phải cậu đói hay không.
Tịch Du nhẹ nhàng gật đầu.
“Anh múc cho em bát cháo.” Cố Lẫm đứng dậy rồi trở lại, ngồi xuống.
Hâm lại một lần, có chút nóng, Cố Lẫm thổi thổi rồi đưa tới bên miệng Tịch Du. Cậu há miệng, xuýt xoa một tiếng, chậm rãi nuốt. Trên mặt cậu bình tĩnh không có biểu tình gì, cả người đầy vẻ chán chường.
Ăn được năm, sáu thìa, Tịch Du từ bỏ, không nói gì, chỉ lắc đầu.
Mới ăn một chút sao no được, Cố Lẫm dỗ cậu ăn thêm, Tịch Du nhíu mày lắc đầu, thực sự không ăn nổi. Anh bỏ bát vào chậu rửa xong, khi trở về phòng, Tịch Du vẫn duy trì một tư thế, gương mặt tái nhợt, có vẻ yếu đuối vô lực.
Cố Lẫm bảo cậu ngủ thêm một lát, Tịch Du cũng lắc đầu, chỉ ngây ngốc nhìn anh. Môi mỏng khẽ mấp máy: “Tối hôm qua em mơ một giấc mơ.”
Cố Lẫm lặng im, cậu tiếp tục nói: “Em bảo anh dừng lại, nhưng anh vẫn chạy về phía trước, em muốn bắt lấy anh, nhưng không thể nào bắt được.”
“Em chẳng thấy anh đâu nữa, em không tìm được anh.” Đúng là một cơn ác mộng, mà nguyên nhân có lẽ là do cả ngày hôm qua Tịch Du không liên lạc được với Cố Lẫm, trực tiếp ảnh hưởng trong mơ.
Cố Lẫm nắm lấy tay Tịch Du, để cậu cảm nhận được nhiệt độ của anh. Tay kia xoa đi những giọt nước mắt trên mi đang tuôn rơi.
Anh cúi xuống, in lên khóe miệng cậu một nụ hôn nhẹ nhàng. Tịch Du nghiêng đầu, chủ động vươn đầu lưỡi vào, dây dưa với lưỡi Cố Lẫm.
Cho tới tận khi không thở nổi, cậu mới lưu luyến mà buông ta. Tịch Du thút tha thút thít cầu xin: “Anh Cố Lẫm, sau này đừng dọa em có được không?”
Tuy rằng anh mới chỉ biến mất một ngày không xuất hiện, nhưng khi không hề liên lạc, Tịch Du vẫn vô cùng lo sợ. Trong cuộc đời cậu đã có quá nhiều điều ngoài ý muốn không thể chịu nổi.
Cố Lẫm nặng nề “ừ” một tiếng.
Nhìn thời gian, không còn sớm nữa, Cố Lẫm vẫn phải đi làm. Tịch Du muốn để Cố Lẫm tới công ty, một mình cậu ở nhà cũng không sao.
Cố Lẫm lưu luyến không rời, cuối cùng cũng chịu đi. Tịch Du nhìn cánh cửa đóng chặt, xoa xoa đôi mắt đau xót. Cậu yếu đuối ngồi dậy, tạm thời không muốn mở máy tính, dùng điện thoại vào QQ. Cam ngọt đang onl, Tịch Du nói cho cậu ta biết Cố Lẫm đã trở về, cũng để cậu khỏi lo lắng.
Cam ngọt nói sáng sớm cậu ta đã gọi điện xác nhận rồi. Nghe thấy thanh âm của Tịch Du, Cam ngọt hỏi có phải cậu ốm hay không. Tịch Du thành thật trả lời tình hình của mình, bị Cam ngọt đặt cho biệt anh “em trai Đại Ngọc(1)”.
Bệnh nói đến là đến, chẳng báo trước gì cả, bình thường dù rèn luyện sức khỏe thế nào cũng không thay đổi được thân thể gầy yếu, về điểm này, Tịch Du cũng không có cách nào khác.
“A? Anh muốn tới nhà tôi chơi?” Cam ngọt đột nhiên nói ra tin này khiến Tịch Du bất ngờ.
“Bạn tôi phải tới chỗ cậu thi đậu nên tội định tiện thể đi theo, cậu còn nợ tôi bữa cơm, nếu bị ốm vậy đổi địa điểm thành nhà cậu là được rồi.”
Tịch Du đồng ý, dù sao sau khi uống thuộc, đến trưa, cơ thể cậu đã khỏe lên nhiều. Cam ngọt nói đến lúc đó sẽ bàn tiếp, một lát nữa cậu ra sẽ xuất phát đến sân bay.
Tịch Du nhỏm dậy, tuy vẫn thấy choáng váng, nhưng rất nhanh đã ổn định lại. Nghĩ rằng thân thể mình hẳn không có gì trở ngại, cậu có thể dẫn Cam ngọt ra ngoài chơi, người ta đến nhà mình, Tịch Du cũng không biết lấy gì ra tiếp đãi.
Cậu lên kế hoạch, có thể tìm một chỗ uống trà, tâm sự với nhau.
Sau đó cũng không có chuyện gì làm, Tịch Du quyết định nằm nghỉ ngơi dưỡng sức, mở tiếng chuông di động tới cỡ to nhất để tránh nhỡ cuộc gọi, cài đặt báo thức một tiếng sau.
Đồng hồ sinh học khiến cậu tự nhiên tỉnh, mới ngủ có 45 phát. Một lát sau, Cam ngọt gọi điện tới, nói rằng cậu ta đã tới sân bay, đang đón taxi tới chỗ Tịch Du.
Đại khái mất khoảng nửa tiếng đi đường, Tịch Du ước lượng thời gian, thấy đến giờ mới đi ra cửa đón khách.
Cậu gọi điện cho Cố Lẫm, báo tin Cam ngọt tới. Cố Lẫm bảo Tịch Du cùng Cam ngọt nhớ phải chú ý thời gian, đừng đi chơi quá muộn. Anh xem tình hình lát nữa không biết có nên tới gặp họ không, hai người thần kinh thô này đi chơi với nhau, quả thật có chút đáng lo.
Tịch Du kiểm tra khóa cửa lần cuối, điện thoại di động cùng tiền đã mang đủ, xác nhận xong mới thoải mái mà đi.
Xa xa đã thấy ở cửa thang máy có rất nhiều người, Tịch Du dừng xe ở một chỗ, chờ bọn họ vào thang máy rồi, cậu mới tới trước cửa thang.
Khi có đông người, Tịch Du ngại vào thang máy, sợ sẽ chiếm diện tích.
Ra khỏi tòa nhà, ánh mặt trời chói chang chiếu vào có chút khó chịu, Tịch Du nhắm mắt, tìm một chỗ râm mát chờ Cam ngọt.
“Nè!” Một tiếng nói đột nhiên phát ra từ phía sau, Tịch Du đang chăm chú xem di động giật mình hoảng sợ. Cậu xoay người lại, vỗ ngực, giả vờ giận nói: “Bị anh dọa tới mất hồn rồi!”
Vẻ ngoài của Cam ngọt không khác mấy trong ảnh, tuy rằng cậu ta nói đó ảnh chụp từ hai năm về trước. Bởi vì thời tiết rất nóng, cậu ta chỉ mặc một cái áo ba lỗ mát mẻ, phía dưới mặc quần sóoc dài tới đầu gối, trên đầu đội mũ thể thao. Da thịt lộ bên ngoài rất trắng trẻo, chẳng sợ phơi nắng sẽ đen.
Cam ngọt ngại ngùng xoa đầu: “Tôi có bôi kem chống nắng rồi.”
Một điều mà chỉ có con gái mới hay để ý, từ miệng Cam ngọt nói ra, Tịch Du cũng thấy hơi mất tự nhiên.
Đi máy bay rồi lại ngồi xe, Cam ngọt nói cậu ta rất mệt, muốn tới nhà Tịch Du nghỉ ngơi đã rồi đi chơi. Tịch Du thấy vậy cũng tốt. Cam ngọt chủ động nắm lấy tay cầm đẩy xe cho cậu, dưới sự chỉ đường của Tịch Du, cùng tới nhà của cậu và Cố Lẫm.
“Bạn của anh đâu?”
Sau khi tham quan nhà xong, Cam ngọt mới ngừng ngó nghiêng khắp nơi, trả lời: “Cậu ta trực tiếp tới nơi thi đấu rồi.”
“A.” Tịch Du lấy ra nửa quả dưa hấu trong tủ lạnh để tiếp khách.
“Không bổ ra sao?” Cam ngọt nhìn nửa quả dưa được đặt trước mặt mình cùng với cái thìa Tịch Du đưa ra.
“A.” Tịch Du lại xoay người đi lấy dao gọt hoa quả. Bởi vì bình thường Tịch Du ăn dưa hấu thường ăn nửa quả nên cũng quên phải bổ ra.
Cam ngọt lắc đầu cười trong lòng, nghĩ Du Du ở ngoài đời thật đúng là ngốc nghếch đáng yêu. Ánh mặt cậu ta nhìn tới hình dáng Tịch Du đang ngồi trên xe đẩy, lại có chút đáng tiếc.
Nghỉ ngơi xong, hàn huyên xong, Cam ngọt hỏi vùng quanh đây có cửa hàng trang sức có thể mua quà không. Tịch Du tò mò hỏi nguyên nhân, Cam ngọt thoải mái nói muốn tặng quà chiến thắng cho bạn mình.
Tịch Du cảm thấy kỳ quái, còn chưa có kết quả, Cam ngọt sao có bản lĩnh đoán trước tương lai?
Cam ngọt tự tin ngập tràn: “Cậu ta lợi hại như vậy, khẳng định có thể lấy được giải thưởng. Cậu không biết thôi, cậu ta thực sự rất trâu bò…” Cam ngọt hứng thú dào dạt kể lể người bạn kia giỏi thế này giỏi thế kia, khen tới mức từ trên trời xuống đất không có ai sánh bằng.
Tịch Du cảm thấy có chút mờ ám trong đó, Cam ngọt bị cậu nhìn chằm chằm, vội vàng ngậm miệng, ngây ngô cười.
Thật sự là càng nhìn càng thấy kỳ lạ.
Cửa hàng bán trang sức, đầu tiên Cam ngọt chọn một cái nhân, bởi vì giá cả khá ổn, thiết kế không tệ, mà còn khá vừa tay. Tịch Du nhắc nhở: “Anh xác định tặng nhẫn sao?”
Vốn tưởng cậu ta chỉ thử thôi.
Cam ngọt suy nghĩ một chút, đúng nha, nhẫn thì bạn gái cậu ta sẽ tặng, cậu tặng có gì thú vị chứ, mà có tặng thì cậu ta cũng sẽ không đẹp. Cuối cùng, Cam ngọt tặng một món quà liên quan tới máy tính, một con chuột quang không dây. Bởi vì trên mặt chuột trùng hợp khắc chữ CS, giống tên viết tắt của cậu ta, là một món quà rất ý nghĩa.
Tịch Du phát hiện, Cam ngọt mua quà xong thì có chút không yên lòng.
“Du Du, cậu chờ tôi chút.” Nói xong câu đó, Cam ngọt vội vã chạy về cửa hàng trang sức.
Tịch Du đoán, chắc Cam ngọt vẫn muốn mua cái nhẫn kia, cũng không biết quan hệ của Cam ngọt với bạn cậu ta là thế nào.
Trong lúc chờ, đột nhiên có một kẻ dáng vẻ lưu manh tới trước mặt cậu nói: “Này, đồ tàn phế, cản đường quá đấy!”
Tịch Du rất mẫn cảm với mấy chữ như “tàn phế”, người trước mắt mặc áo sơ mi màu sắc rực rỡ, trên cổ còn khoa trương đeo vòng vàng lớn không biết vàng thật hay vàng giả, cánh tay lộ bên ngoài còn có hình xăm kín tay trông khá kinh khủng, bộ dạng lưu manh, vừa nhìn đã biết là một kẻ thô tục.
Tuy đúng là vị trí của Tịch Du cản nữa con đường, nhưng rõ ràng nửa bên kia còn trống. Tịch Du không lên tiếng, di xe sang một bên, bánh xe không hiểu kẹt cái gì, không chịu động đậy.
Thời tiết nóng bức, mặt người nọ bị phơi nắng tới đỏ bừng, tính tình táo bạo không nhịn được nổi giận. Cánh tay hắn vung lên, dùng sức rất lớn đẩy xe ra, với hắn mà nói, chỉ cần xóa bỏ chướng ngại vạt, ai quan tâm xe đẩy có làm sao không.
Hắn từ trên cao liếc xuống Tịch Du, “hừ” một tiếng rồi nghênh ngang rời đi.
Tịch Du bị đẩy ngã xuống đất, xe đẩy đáng thương đổ ở một bên, bàn tay quẹt vào mép bồn hoa, bị rách da, có chút đau đớn. Tịch Du ngồi dậy, vươn tay muốn kéo xe đẩy lại đỡ mình, nhưng thể lực không chống đỡ nổi, cậu ngã thêm lần nữa. Động tác này có chút khó khăn, Tịch Du thử vài lần, càng ngày càng gấp trái lại càng không được. Trước cửa cửa hàng có nhiều người đi lại, nghỉ chân vây xem, nhưng không ai tới giúp đỡ. Tịch Du lo lắng không biết làm sao, rốt cục cũng có người qua đường tốt bụng đỡ cậu dậy ngồi lại vào xe đẩy.
“Cảm ơn.” Tịch Du cảm kích nói, tốp năm tốp ba người đứng đó xem dường như thấy đã hết náo nhiệt, cũng bỏ đi.
“Anh bạn nhỏ, bố mẹ của cháu đâu?” Một chú thấy tình huống của Tịch Du, nghĩ rằng chắc chắn cậu không ra đường một mình.
Tịch Du nói dối là họ sẽ mau tới, lại nói thêm một câu cảm ơn. Cậu phủi đi bụi bặm trên ống quần, tiếp tục chờ Cam ngọt.
Sao lại chậm như vậy?
“Tiên sinh, cuộc họp bị muộn rồi.”
Tài xế nhắc nhở nói, bọn họ đã dừng xe ở đây hơn 10 phút, chẳng biết người đàn ông này đột nhiên bảo hắn ngừng lại làm gì.
Người được gọi là “Tiên sinh” thu hồi vẻ mặt khinh thường, ra lệnh tài xế xuất phát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...