Này, Đại Thúc!

Mùa đông ở Phương Bắc luôn đến sớm nhất là ở H thị, hơn nữa năm nay giống như còn đặc biệt sớm hơn mọi năm, mới đầu tháng 10 mà thời tiết đã rất lạnh, Lý Mộc Nhất thấy Vưu  Lạc làm việc vất vả đến bù đầu, bên người lại không có thư kí liền khuyên Vưu Lạc tuyển thêm một người nhưng hắn lại cự tuyệt. May mắn là tình trạng này không kéo dài lâu, Vưu Ni cùng Lý Khắc đã từ Bắc Kinh trở về, điều đáng nói nhất là hai người còn mang theo một tiểu bảo bảo về.

Vưu Ni cùng Lý Khắc trực tiếp ôm đứa nhỏ đến công ty, Lý Mộc thấy tình cảnh “Một nhà ba người” bất ngờ xuất hiện liền thực hoảng sợ, sửng sốt một chút sau đó kéo Vưu Ni cùng Lý Khắc chạy nhanh vào văn phòng Vưu Lạc, khiến cho những người đang trong phòng họp một phen hoảng sợ.

“Các ngươi đi ra ngoài, ta có việc gấp một chút”, Lý Mộc Nhất trong nháy mắt, giống như đã biến thành một lão bản nương uy quyền.

Mọi người không chờ Vưu Lạc đáp lời liền đứng dậy đi ra ngoài, nói đùa sao, lão bản nương đã lên tiếng rồi mà còn hỏi lại ý tứ lão bản không phải là tự cười vào mặt mình sao.

“Tiểu Ni, trước kia ngươi nói không nghĩ gả cho Lý Khắc, ta còn cảm thấy ngươi khẳng định là có nguyên nhân khó nói cho nên chúng ta mới không hỏi, nhưng hiện tại….Hiện tại cả đứa nhỏ cũng lớn như vậy rồi, ngươi sao có thể…Ai, Lạc, ngươi mau khuyên nhủ Tiểu Ni đi, bảo nàng mau chóng gả cho Lý Khắc đi, đứa nhỏ mồ côi cha mẹ đối với quá trình trưởng thành là phi thường không tốt.

Vưu Ni nhìn Lý Mộc Nhất gấp đến không được thật sự không nín được, ha ha cười không ngừng.

“Đại, đại thúc, ngươi hiểu lầm rồi, đây không phải là đứa nhỏ của Lý Khắc và ta, đây là đứa nhỏ của đại tẩu và đại ca”.

“A, đại tẩu không phải mới sinh sao, đứa nhỏ này đã cai sữa chưa? Sao ngươi lại mang nó đi?”

“Ân? Đại thúc, không nghĩ tới ngươi biết khá nhiều nha! Đây không phải đứa bé mới sinh kia, đứa nhỏ này đã cai sữa, hơn nữa đã bắt đầu học nói, đại tẩu bảo ta ôm về, để ngươi cùng Tam ca nuôi”. Vưu Ni vừa nói vừa đùa với tiểu bảo bảo trong lòng.

“A, đây, đây là cho chúng ta nuôi sao?” Lý Mộc Nhất nhìn tiểu bảo bối trước mắt, đứa nhỏ này rất đẹp, ánh mắt thật to, lông mi thật dài còn chớp chớp, cái miệng nhỏ nhắn đỏ rực, làn da trắng trắng mềm mềm, cánh tay béo béo hồng hồng, đang ghé vào lòng Vưu Ni ngáp một cái, Lý Mộc Nhất bước nhanh đến bên người Vưu Ni, một phen liền ôm cục cưng vào lòng.

“Cục cưng”, tiểu bảo bảo Vưu gia nhìn đại thúc đang ôm mình rất phối hợp há cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét, sau đó thân thiết hôn lên mặt Lý Mộc Nhất một cái, khiến mặt hắn dính đầy nước miếng. Lại nhìn Lý Mộc Nhất cười không khép miệng lại được.

“Lạc, ta thích đứa nhỏ này, chúng ta nuôi đi”, ánh mắt tràn đầy kỳ vọng nhìn Vưu Lạc.

Vưu Lạc nhíu mày nhìn tiểu bảo bảo đang ngây ngô cười nghĩ, có hắn rồi, có phải đại thúc sẽ đem toàn bộ thời gian cùng tinh lực đặt lên người hắn không a, thế giới hai người của mình và đại thúc sẽ thế nào a.

Nhưng là nhìn đến vẻ mặt hưng phấn đến dỏ bừng kia, xem ra thật sự phải đổi thành một nhà ba người rồi:” Đại thúc, ngươi đã thích thì chúng ta liền nuôi đi”.

“Ân, cục cưng, đây là ba ba, kêu ba ba”, Lý Mộc Nhất ôm tiểu bảo bảo đến bên người Vưu Lạc chỉ vào hắn nói.


Cục cưng xoay cái đầu nhỏ nhìn người trước mặt, có vẻ như không cao hứng như lúc nhìn mình lập tức xoay người hai tay gắt gao ôm cổ Lý Mộc Nhất, thanh âm mềm mại từ cái miệng nhỏ nhắn truyền ra:” Cục cưng sợ, sợ”.

“Ân?” Vưu Lạc nhìn tiểu bảo bảo nghĩ đứa nhỏ này thông minh quá đi.

“Tiểu Lạc, ta nói cho ngươi biết, đứa nhỏ này thông minh dọa người, ngươi phải chú ý a”, Lý Khắc nhớ đến chuyện mình đã bồi đứa nhỏ này đùa mấy ngày nay hảo tâm nhắc nhở Vưu Lạc.

Lý Mộc Nhất an ủi vỗ vỗ lưng cục cưng dỗ:” Cục cưng, đừng sợ, đây là ba ba, gọi ba ba, ba ba sẽ cho ngươi thật nhiều đồ chơi, ngoan”.

Lý Mộc Nhất lại nhìn về phía Vưu Lạc:” Lạc, bình thường ngươi đều thực ôn nhu, ngươi cười một cái cục cưng sẽ không sợ ngươi nữa”, Vưu Lạc thầm oán hận, nhóc con phá vỡ thế giới hai người của mình sao mình có thể cười được với hắn a.

“Ngươi ôm hắn một cái, chậm một chút, thân thể bé hảo tiểu, hảo nhuyễn”. Lý Mộc nhất vừa nói vừa đem cục cưng truyền sang lòng Vưu Lạc.

Vưu Lạc giơ tay tiếp nhận tiểu bảo bảo, đứa nhỏ này thực sự như Vưu Lạc nghĩ, hắn vừa bế, đứa nhỏ này liền ngoan ngoãn ghé vào lòng hắn mềm mềm gọi một tiếng ba ba.

Một tiếng này đúng là thành công khiến Vưu Lạc tâm hoa nộ phóng a:” Ngoan, thực ngoan, để ba ba hôn nhẹ”, lập tức hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu bảo bảo.

Vưu Lạc mắt lóe lên ý xấu, miệng cười cười, chỉ vào Lý Mộc Nhất nói:” Bé con, đây là mụ mụ, gọi mụ mụ đi”.

“A”, Lý Mộc Nhất, Vưu Ni cùng Lý Khắc đồng thời há mồm nói a.

Vưu Ni cùng Lý Khắc sau đó càng thêm làm càn nở nụ cười:” Ha ha, mụ mụ, Tam ca, thực mất công ngươi  nghĩ ra a”.

“Tiểu Lạc, thực lợi hại”, Lý Khắc đối Vưu Lạc giơ ngón tay cái.

Khuôn mặt của Lý Mộc Nhất đỏ bừng:” Lạc, ngươi, ngươi như thế nào lại vậy a, tại sao gọi ngươi là ba ba mà đến ta lại gọi là mụ mụ chứ”.

“Đại thúc, chính ngươi cũng nói ta là ba ba, vậy ngươi không phải là mụ mụ thì là cái gì?”

“Ách, cái này…”, Lý Mộc nghĩ vừa nãy dạy cục cưng trực tiếp gọi Lạc là ba ba, vậy chính mình thì làm sao bây giờ? Không thể dạy là ba ba nữa a, một nhà có hai ba ba sao được, nhưng nếu gọi mình là mụ mụ thì không phải càng kỳ quái hơn sao?


Lý Mộc Nhất ở một bên đang tập trung cân nhắc việc này chợt nghe cục cưng mềm mại gọi:” Mụ mụ”, Lý Mộc nhìn bé con đang vươn hai tay nhỏ nhắn, ánh mắt trong suốt mong chờ nhìn mình, sau đó…hắn hoàn toàn đầu hàng, quên đi, mụ mụ liền mụ mụ đi, dù sao cũng là đứa nhỏ của mình.

Vưu Lạc thấy Lý Mộc Nhất thỏa hiệp trong lòng thật cao hứng, vỗ vỗ con nói:” Cục cưng để mụ mụ ôm, ba ba thu thập một chút, sau đó liền mang ngươi đi mua đồ chơi”. Sau đó liền giao cục cưng cho Lý Mộc Nhất.

“Đại thúc, đứa nhỏ giao cho các ngươi, hôm nay ta về sớm hảo hảo nghỉ ngơi một chút, ngay mai sẽ đi làm, ta đi đây”, Vưu Ni nói xong kéo tay Lý Khắc cùng nhau rời đi.

“Đại thúc, đi thôi, chúng ta đi mua chút đồ nhu yếu phẩm cho cục cưng”, Vưu Lạc thu thập xong mọi thứ đến bên cạnh Lý Mộc định dắt tay hắn lại phát hiện cả hai tay đại thúc đã ôm con rồi.

Vưu Lạc cảm than, quả nhiên có con rồi, chính mình cùng đại thúc sẽ có nhiều chuyện bất lợi hơn a.

“Lạc, làm sao vậy?” Lý Mộc quay đầu nhìn về phía Vưu Lạc đang đứng ngẩn người.

Nghe thấy đại thúc gọi mình, Vưu Lạc bước nhanh tới:” Đại thúc, không có việc gì, đi thôi”.

Hai người ra khỏi công ty, đi thẳng đến trung tâm thương mại, hai đại nam nhân suất suất ôm theo một tiểu bảo bối đặc biệt xinh đẹp tạo nên một bức tranh đặc biệt sáng chói hấp dẫn ánh nhìn của các a di tỷ tỷ, mọi người liên tục quay đầu nhìn xem.

Lý Mộc Nhất cẩn thận chọn đồ dùng cho cục cưng, từ bỉm chống thấm đến bình sữa, từ sữa bột đến quần áo trẻ con, mỗi một thứ đều tỉ mỉ hỏi người bán hàng, sau đó lại chăm chú chọn lựa. Vưu Lạc đi bên cạnh hắn, nhìn đại thúc cùng người bán hàng hăng say bàn luận. Trong lòng nghĩ, trên người đại thúc quả nhiên có bản năng của người mẹ a.

Lý Mộc đến bên người Vưu Lạc kéo hắn:” Lạc, mấy thứ này cũng được rồi, đi chọn cho cục cưng vài món đồ chơi đi”.

“Hảo, chúng ta sang bên kia đi”, Vưu Lạc chỉ vào một gian hàng chuyên doanh đồ chơi nói.

Lý Mộc nói phải chọn đồ chơi có tính an toàn cao, phải bảo vệ môi trường, Vưu Lạc nghe xong có chút bất đắc dĩ, đại thúc đúng là vì đứa bé mà hao hết tâm tư a.

“Hảo, đại thúc, ta đã biết, thả bé con ra cho bé tự chọn vài cái đi”.


“Không được, hắn nhỏ như vậy sao biết chọn cái gì, vẫn là để chúng ta chọn hộ hắn đi”.

“Đại thúc, ngươi có từng nghe qua quán nhi như sát nhi chưa? Tiểu hài tử không thể quá cưng chiều, bằng không chính là hại hắn”, Vưu Lạc đem đạo lý nói ra, bất quá đạo lý này hiển nhiên đối với tiểu bảo bảo mới học nói là không thích hợp.

“Nói là nói như vậy nhưng cục cưng còn nhỏ như vậy, không có vấn đề gì, chờ hắn lớn hơn một chút thì quản nghiêm hơn là được a”, Lý Mộc Nhất luyến tiếc nghiêm khắc với đứa nhỏ.

Vưu Lạc nghĩ nghĩ, quên đi, đại thúc như thế này mình nói hắn cũng không nghe, thà không nói còn hơn.

Hai người lại chọn một đống đồ chơi cho đứa nhỏ, Lý Mộc Nhất thế mới vừa lòng, Vưu Lạc phụ giúp đẩy xe, một nhà ba người hướng đến quầy thu ngân, mới đi được vài bước, Vưu Lạc nhìn thấy một cửa hàng quần áo gia đình, lập tức kéo Lý Mộc Nhất đi vào.

“Hoan nghênh quý khách ghé thăm”, nhân viên tiểu thư xinh đẹp nhìn một nhà ba người đầu tiên là sửng sốt sau đó lập tức bình tĩnh bắt đầu giới thiệu.

“Của hàng chúng tội hiện đang có hoạt động giảm giá đặc biết cho trang phục hè, hơn nữa ở chỗ chúng tôi còn có những bộ đồ dành cho gia đình, có thể thử quần áo sau đó xuống lầu một chụp ảnh”. Vưu Lạc mới đầu nhìn thấy quần áo gia đình cảm thấy thực hưng thú, nghe thấy có thể thử liền không do dự bắt đầu thử quần áo gia đình

Nhưng Lý Mộc Nhất là nam nhân, đương nhiên trang phục cho nữ không thích hợp với hắn, thế nhưng Vưu Lạc vẫn có thể chọn cho hắn một bộ quần áo phi thường phù hợp, áo T-shirt kết hợp với quần lửng kẻ caro màu lam thản nhiên, thật có bộ dáng một sinh viên đại học, rất được, thế nhưng bộ quần áo này sao có thể mặc bây giờ, với thời tiết này khẳng định là không mặc được đi.

Một nhà ba người ra khỏi phòng thay đồ lập tức khiến cho mọi người ở đây rung động một phen, ba người kia thực dễ nhìn a. Tiểu bảo bối nhìn ba ba mụ mụ mặc quần áo giống mình liền cao hứng đến ha ha cười không ngừng.

Kéo tay Vưu Lạc ồn ào:” Ba ba, ba ba, mụ mụ xinh đẹp, mụ mụ xinh đẹp”.

Vưu Lạc nhìn khuôn mặt Lý Mộc Nhất phiếm hồng, đại thúc sao giống một người 30 tuổi,cứ như một mỹ thiếu niên, quần áo này mặc trên người đại thúc rất thích hợp.

Ôm con đi đến bên cạnh Lý Mộc Nhất, kéo hắn vào lòng:” Đại thúc, thật xinh đẹp”.

Mặt Lý Mộc Nhất lại càng đỏ hơn, tốt xấu gì hắn cũng là nam nhân, sao có thể dùng từ xinh đẹp chứ? Nhưng chính mình cũng không phản bác được hắn, chỉ có thể đỏ mặt cúi đầu đi bên cạnh Vưu Lạc.

Lúc ấy Vưu Lạc đã nghĩ, qua vài ngày nữa đên Hải Nam hẳn là có thể mặc, Đông Bắc không mặc được, Hải Nam hẳn là có thể a.

Vưu Lạc thanh toán xong mang theo bà xã cùng đứa nhỏ đến lầu một chụp ảnh, nhìn người xếp hàng thật đúng là không ít, hơn nữa đều là một nhà ba người, thậm chí còn có một nhà bốn người.

Lý Mộc nhìn tình huống trước mắt, có chút muốn ly khai, người ta đều là ba ba mụ mụ mang theo đứa nhỏ, đã biết là sẽ thế này mà. Tuy rằng hiện tại đã không quá để ý đến cái nhìn của mọi người nhưng lại lo lắng đến cảm thụ của đứa nhỏ a, đây là suy nghĩ trong lòng Lý Mộc, hắn lặng lẽ túm túm Vưu Lạc nói ra suy nghĩ của mình với hắn, Vưu Lạc một chút cũng không để ý, còn khuyên Lý Mộc đừng suy nghĩ nhiều quá, đứa nhỏ còn nhỏ như vậy cũng không thể biết những điều đó, nói hắn đừng quá lo lắng.

Lý Mộc thấy nói mãi với Vưu Lạc cũng không được đành từ bỏ, hắn lại nhìn nhìn bên trong phát hiện hình như đều đi vào, hơn nữa đều mà từng nhà, từng nhà như vậy hắn cũng an tâm, không để người khác nhìn thấy sẽ không có chuyện gì.


Vưu Lạc buồn cười nhìn nhìn đại thúc nhà mình kéo hắn xếp hàng chờ một chút, một lát sau đến phiên bọn họ, Lý Mộc Nhất ôm tiểu bảo bối, Vưu Lạc ở phía sau theo vào bên trong. Hắn phát hiện kỳ thật bên cạnh cũng không có bao nhiêu người chú ý đến bọn họ, mỗi người đều đang nhìn đứa nhỏ nhà mình, dù có xem cũng chỉ là liếc mắt cũng không nhìn chằm chằm, này thực khiến hắn an tâm không ít.

Sau khi đi vào bên trong, lại phát hiện người chụp ảnh cư nhiên là một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, Lý Mộc thầm nghĩ không phải người chụp đều là nam sao? Con gái mà làm nghề này thì thật hiếm thấy.

Người chụp ảnh nhìn thoáng qua ba người hô một tiếng nói bảo mụ mụ nhanh đi vào, phía sau còn có rất nhiều người đang xếp hàng chờ mà.

Lý Mộc Nhất có chút xấu hổ, nhìn nhìn Vưu Lạc bên cạnh, lúc này tiểu bảo bối phi thường phối hợp ôm chặt cổ Lý Mộc Nhất mềm mại gọi to:” Mụ mụ, mụ mụ”, người chụp ảnh nghe thấy liền nhìn về phía tiểu bảo bối ở trong lòng Lý Mộc Nhất.

“Yêu, đứa nhỏ này thật xinh đẹp a, bảo bối, mụ mụ con đâu rồi, nhanh gọi nàng tiến vào đi, a di sẽ chụp cho gia đình con thật đẹp”.

Tiểu bảo bối ôm Lý Mộc Nhất lại hô hai tiếng mụ mụ, Vưu Lạc đi đến bên cạnh Lý Mộc Nhất, kéo hắn ôm vào trong lòng nói với người chụp ảnh:” Đây là con ta, đây là mẹ của con ta, có vấn đề gì sao?”

Không đợi người chụp ảnh phản ứng lại, Lý Mộc Nhất ngượng ngùng:” Lạc, ngươi đừng…”.

Tiểu bảo bối rất phối hợp gật gật đầu:” Mụ mụ, mụ mụ”.

Người chụp ảnh rốt cục cũng phản ứng lại:” Đại thúc thụ?”

Lý Mộc sửng sốt, Vưu Lạc ái muội cười, gật gật đầu, lập tức kéo đại thúc qua, nói với người chụp:” Nhanh chụp đi, phía sau không phải còn có rất nhiều người chờ sao?”

“Đại thúc, đại thúc, ngươi cười một chút, đúng, đúng rồi, ánh mắt ôn nhu hơn một chút, tốt lắm, nhìn vào đây”, nhà người ta bình thường thì chỉ 5 đến 10 phút là xong việc, kết quả cô gái trẻ chụp ảnh này chụp một nhà ba người đến nghiện, đã nửa giờ trôi qua mà còn chưa chấm dứt, Vưu Lạc cũng vui vẻ phối hợp, nghĩ sau khi rửa ảnh có thể treo đầy trong phòng.

Nhưng những người chờ ở phía sau đã bắt đầu không kiên nhẫn, thậm chí còn có người hùng hùng hổ hổ, tiến vào tìm người. Dưới kiên trì của Lý Mộc Nhất mới lôi được Vưu Lạc đi ra.

Sau khi về đến nhà, Lý Mộc Nhất đã mệt muốn chết, Vưu Lạc nhìn hắn như thế thật đau lòng, tự xuống bếp làm cơm, tắm cho tiểu bảo bối, uy sữa cho bé con rồi dỗ bé ngủ.

Tối đến, Vưu Lạc nhìn Lý Mộc Nhất ôm con đến giường của hai người liền cùng Lý Mộc Nhất thương lượng, có thể để cho đứa nhỏ ngủ một mình hay không, Lý Mộc Nhất luyến tiếc, nói đứa bé còn quá nhỏ, đợi qua hai năm nữa. Vưu Lạc buồn bã nghĩ cuộc sống tính phúc của mình có phải sắp kết thúc rồi hay không.

Lý Mộc thấy biểu tình ai oán của Vưu Lạc biết hắn suy nghĩ gì, nhẹ nhàng đến bên người hắn, kéo ông tay áo:” Lạc, chúng ta, lúc chúng ta muốn làm thì đem cục cưng đến phòng khách, sau khi xong lại ôm cục cưng trở về, hắn nhỏ như vậy, để hắn ngủ một mình ta thực lo lắng, thực xin lỗi”.

Vưu Lạc cúi đầu nhìn Lý Mộc Nhất đang cố gắng nói hết thản nhiên nở nụ cười, có thể để đại thúc nói ra những lời này thực không dễ dàng, chính mình còn có thể nói gì nữa đây.

Kéo đại thúc lại ôm chặt vào lòng:” Đại thúc, hôm nay không mang bé con ra phòng khách, chúng ta vào phòng tắm đi”, Lý Mộc Nhất không nói gì, chính là đưa tay lên ôm cổ Vưu Lạc, khẽ gật đầu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui