Này, Đại Thúc!

Trong khoảng thời gian này Vưu Lạc phát hiện Lý Mộc Nhất có chút rầu rĩ, tuy rằng không chắc chắn Tần Chiếm Nguyên có phải người kia hay không nhưng xem ra chuyện về Tần Chiếm Nguyên khiến Lý Mộc Nhất quan tâm, tuy mình cũng đã nói với hắn rất nhiều lần nhưng khúc mắc nhiều năm như vậy, Vưu Lạc rất rõ ràng không phải chỉ một hai câu của mình là có thể hóa giải. Vưu Lạc luôn nghĩ ra rất nhiều phương pháp dỗ đại thúc nhà mình vui vẻ, Lý Mộc Nhất không phải ngốc tử, hắn có thể cảm nhận được sự che chở cẩn thận cùng với bất an lo lắng của Vưu Lạc. Hắn có điểm hận chính mình, cảm thấy mình là người thực ích kỉ “Sư phó, điện thoại của ngài”

, đây là tiểu đồ đệ Lý Mộc vừa mới thu nhận. “Ân? Tìm ta?”

Lý Mộc Nhất ngốc lăng, sao lại gọi đến nơi này. “Uy, xin chào, ta là Lý Mộc Nhất của bộ kỹ thuật”

. “Đại thúc, ngươi đang làm việc sao? Vì sao lại không tiếp di động a, đên văn phòng ta một chút”

, là Vưu Lạc gọi đến, Lý Mộc sờ sờ điện thoại, nguyên lai là điện thoại để chế độ im lặng. Lý Mộc Nhất mở cửa văn phòng Vưu Lạc:”

Lạc, ngươi tìm ta”


, sau đó nhìn thấy tất cả mọi người đều ở trong văn phòng. “Sao mọi người lại đều đến đây?”

, Lý Mộc nhìn đám người ngồi kín một phòng, Lí Mục, Vưu Ly, Trình Hạo, Lục Diêm, còn có Tiểu Ngải, đây là tình huống gì a. Vưu Lạc có điểm bất đắc dĩ cười cười:”

Đại thúc, lại đây”

, Vưu Lạc hướng hắn vẫy vẫy tay. Tiểu Ngải nhìn thấy Lý Mộc đến lập tức vút một cái liền chạy tới trước mặt hắn:”

Chị dâu, nhớ ta hay không a? vài ngày không được ăn cơm ngươi làm, ta muốn chết”

. “Ha ha, nếu ngươi muốn ăn hôm nào ta sẽ làm cho ngươi, sao hôm nay mọi người đều đến đây a?”


Lý Mộc Nhất có điểm buồn bực nghĩ. “Chị dâu, ngồi xuống, chúng ta vừa rồi đã bàn bạc nửa ngày”

, nguyên lai là Tiểu Ngải đem mọi người đến chỗ Vưu Lạc. “Được rồi, khụ khụ, Tiểu Lạc, Mục Mục, Diêm, đừng có nói ta không đủ nghĩa khí nga, chuyện này cũng phải tính ta một phần nga. Muốn có tiền thì mọi người phải cùng nhau kiếm chứ”

. Lục Diêm nhìn Tiểu Ngải buồn cười lắc đầu:”

Đã biết, làm sao có khả năng bỏ qua qua ngươi”

. “Thế còn nghe được, đúng rồi, Tần Chiếm Nguyên đã tói, hôm nay ta mang đến tin tức cho các ngươi. Tần Chiếm Nguyên quả thật muốn tới H thị đầu tư ta còn có một tin tức càng kinh khủng nga”

, Tiểu Ngải nói xong ái muội nháy mắt mấy cái. Vưu Lạc trong lòng cả kinh, chẳng lẽ… “Được rồi, ngươi cái tao chân ngươi đừng có thừa nước đục thả câu nữa, tin tức nội bộ gì, có gì thì nói thẳng đừng có lãng phí thời gian của chúng ta”

, sự xuất hiện của Vưu Ly giống như khắc tinh muôn đời của Tiểu Ngải. (cái tao chân là cái gì a? >”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận