Này, Chớ Làm Loạn

"Đến chứ, tại sao lại không đi?" Cao Ngữ Lam thật sự muốn chọc đôi đũa vào hai lỗ mũi của Tề Na.

"Tốt lắm". Tề Na hài lòng khi thấy Cao Ngữ Lam chấp nhận "chiến thư": "Bảo Trần Nhược Vũ cùng đến nhé, lâu lắm rồi tôi không gặp cậu ta". Nói xong, cô ta liền ngoáy mông đi ra ngoài.

"Ngã! Ngã! Ngã...". Doãn Tắc trừng mắt nhìn theo đôi giày cao gót của Tề Na miệng lầm bầm nguyền rủa, đáng tiếc là cô ta đi vững vàng khỏi tầm mắt của bọn họ. Doãn Tắc quay đầu lại nói với Cao Ngữ Lam bằng một giọng nũng nịu: "Bà xã, giết người bằng ánh mắt vô tác dụng, cô ta đi giày gót cao thế mà vẫn không ngã".

Cao Ngữ Lam gắp thức ăn cho anh: "Anh ăn nhiều một chút vào để tăng cường công lực, lần sau sẽ có tác dụng".

Doãn Tắc cười híp mắt: "Cám ơn bà xã"

"Ai là bà xã của anh?" Cao Ngữ Lam đỏ mặt, lại gắp thêm thức ăn vào bát của Doãn Tắc. Doãn Tắc huých vai vào người cô: "Bà xã, Tết này anh đưa chị gái anh và Nựu Nựu về nhà em ăn Tết nhé, chúng ta đều là người một nhà rồi. Sau đó anh sẽ cùng em đi tham gia buổi họp lớp. Trò vui như vậy sao có thể thiếu mặt anh?"

"Tết anh còn muốn đến nhà em nữa sao?"

"Tất nhiên rồi, bao nhiêu năm nay anh chưa được hưởng không khí ấm áp của gia đình, không có bố mẹ ăn Tết rất thê lương. Hãy để anh và mẹ con chị gái anh cùng ăn Tết với gia đình em, chắc sẽ náo nhiệt lắm".

Cao Ngữ Lam cắn đũa ngẫm nghĩ: "Chuyện này...đợi hôm nay anh qua được cửa bố mẹ em rồi tính sau đi".

Gặp phụ huynh à!

Doãn Tắc cảm thấy hơi căng thẳng, đừng nói đây là lần đầu tiên trong đời đi gặp bố mẹ bạn gái, đến bố mẹ anh, anh cũng không gặp nhiều năm rồi. Anh đã làm chủ gia đình một thời gian dài nên không còn cảm giác trưởng bối tiếp xúc với hậu bối. Lần này đi gặp phụ huynh, liệu anh có chiếm được cảm tình của họ?

Doãn Tắc càng nghĩ càng bất an. Ăn cơm xong, anh kéo tay Cao Ngữ Lam đi mua quà cho bố mẹ vợ tương lai: "Không thể tay không đến nhà, em mau nghĩ giúp anh nên mua quà gì đi".

Cao Ngữ Lam đang bận rộn gói thức ăn thừa. Doãn Tắc gọi rất nhiều món nên hai người ăn không hết, đồng chí Doãn Tắc nếm thử các món ăn xong định bỏ lại hết, là "một người vợ hiền", tất nhiên cô không cho phép anh lãng phí như vậy. Thế là Cao Ngữ Lam gọi nhân viên phục cầm túi bóng gói hết đồ ăn thừa. Nghe câu nói của Doãn Tắc, cô lập tức giơ mấy túi thức ăn lên: "Có phải tay không đâu, bao nhiêu thức ăn còn gì. Những món này có lẽ bố mẹ em chưa nếm qua bao giờ, chắc bố mẹ sẽ vui lắm".


Doãn Tắc đen mặt: "Lam Lam, em ghét anh lắm à? Sao có thể biếu bố mẹ vợ thức ăn thừa trong lần đầu tiên gặp mặt?" Bánh bao nhỏ nhà anh chắc là có sợi dây thần kinh nào đó bị đột biến, chỉ có cô mới nghĩ ra chuyện này.

"Không thể lãng phí mà". Cao Ngữ Lam nghĩ ngợi một lúc rồi kéo tay áo Doãn Tắc: "Hay là chúng ta đi mua quà hôm qua em đã tăm tia, coi như chúng ta tặng chung, quà gặp mặt và quà sinh nhật cùng giải quyết, được không anh?

"Lam Lam à, anh cảm động lắm, em một lòng giúp anh tiết kiệm tiền, anh vô cùng cảm kích". Doãn Tắc ôm ngực nói tiếp: "Thế nhưng...". Chữ "nhưng" anh nhấn mạnh: "Anh buộc phải nén chặt nỗi đau tuyên bố: Cô Doãn Cao, cô đã bị mất tư cách làm quân sư tặng quà, việc này sẽ do chồng cô tự quyết định".

Cao Ngữ Lam đấm anh một phát: "Lại diễn rồi, đáng ghét".

Cao Ngữ Lam mắng thì mắng vậy nhưng cuối cùng vẫn cùng Doãn Tắc mua hoa quả, đồ bổ dưỡng, trà uống ông Cao thích, rượu vang bà Cao thích. Sau đó hai người xách túi lớn túi nhỏ về nhà.

Về đến nhà, Cao Ngữ Lam phát hiện ông bà Cao đều có mặt, cô ngạc nhiên hỏi: "Bố không đi làm sao?"

"Bố con xin nghỉ nửa buổi". Bà Cao đi mở cửa đón bọn họ vào nhà. Ông Cao ngồi trên ghế salon, vẻ mặt ông rất không vui. Bà Cao nói nhỏ: "Con đột nhiên biến mất, trên người lại chẳng mang theo thứ gì, bố con còn tưởng người ngoài hành tinh đến bắt con đi".

Cao Ngữ Lam suýt phì cười, Doãn Tắc đặt hết đồ trên tay xuống, chọc chọc vào người cô. Cao Ngữ Lam vội lên tiếng: "Bố, mẹ, đây là bạn trai con, anh ấy tên là Doãn Tắc".

"Cháu chào cô chào chú, cháu là Doãn Tắc ạ". Đại đầu bếp Doãn có bộ dạng căng thẳng hiếm thấy. Bà Cao giơ tay ra hiệu anh ngồi xuống, Doãn Tắc nghiêm chỉnh ngồi thẳng lưng. Dáng vẻ đứng đắn ngoan ngoãn của anh khiến Cao Ngữ Lam bật cười.

Doãn Tắc và ông Cao đồng thời trừng mắt với cô, Cao Ngữ Lam vội trốn về phía mẹ. Hai mẹ con cô ngồi ở một đầu ghế salon theo dõi cuộc trò chuyện của ông Cao và Doãn Tắc.

"Tiểu tử, cậu từ đâu đến?"

"Cháu từ thành phố A ạ". Doãn Tắc ngoan ngoãn như cậu học trò nhỏ.


"Cậu đến đây làm gì?". Ông Cao có khí thế áp đảo ngay từ đầu.

Doãn Tắc đưa mắt nhìn Cao Ngữ Lam, sau đó quyết định nói thật: "Cháu nhớ Lam Lam nên đến thăm cô ấy".

Cao Ngữ Lam đỏ mặt ôm bà Cao không lên tiếng, ánh mắt cô không rời khỏi Doãn Tắc. Ông Cao có lẽ do lớn tuổi, không ngờ thanh niên bây giờ lại thẳng thắn như vậy, nghe câu này của Doãn Tắc ông cũng hơi đỏ mặt, trong giây lát không biết nói gì mà chỉ ho khan hai tiếng.

Bà Cao mỉm cười vỗ vai Cao Ngữ Lam rồi đứng dậy rót cốc nước cho ông Cao. Bà cũng rót một cốc nước đưa cho Doãn Tắc, Doãn Tắc hai tay nhận và cám ơn lia lịa.

Nhân lúc này, ông Cao hồi phục lại tinh thần, ông ngẫm nghĩ rồi quyết định ra một đòn táo bạo. Ông hắng giọng rồi mở miệng: "Cậu và con gái tôi đã đến bước nào rồi?"

"Ba!" Cao Ngữ Lam hét lên, không ngờ ba cô lại hỏi câu này.

Doãn Tắc ngồi im lặng ở đó, anh đưa mắt về phía Cao Ngữ Lam, chỉ thấy ánh mắt cô lộ vẻ hung dữ,kiểu như "anh mà nói năng bừa bãi thì chết với em". Doãn Tắc nghĩ ngợi trong giây lát rồi trả lời thận trọng: "Đến bước nên kết hôn rồi ạ! Bố, con có thể làm con rể của bố không?"

Ông Cao thật ra đang chuẩn bị giáo huấn Doãn Tắc, chứng kiến ánh mắt cùng vẻ mặt của con gái ông và cậu thanh niên khi nhìn nhau, ông có thể chắc chắn những chuyện không nên làm chúng đã làm cả rồi, xem ra không bao lâu nữa ông sẽ có tin vui, ông có nhiều khả năng sắp được làm bố vợ. Nhưng ông phải ra uy với chàng trai này trước, nếu không cậu ta tưởng ông dễ dàng trao con gái cho cậu ta, sau này khó áp chế thì sao?

Không ngờ chàng thanh niên này quá ranh mãnh. Cậu ta gọi ông là bố, còn hỏi một cách khiêm nhường có thể làm con rể của ông không? Ông biết trả lời thế nào đây? Nếu ông nói không, chắc cả nhà sẽ hận ông chết mất, nếu ông nói có thể thì sẽ mất hết khí thế.

Ông Cao á khẩu, nhưng ông nhanh trí đưa mắt nhìn bà Cao. Bà Cao hiểu ý tiếp tục hỏi Doãn Tắc: "Doãn Tắc à, cháu và Lam Lam quen nhau bao lâu rồi?"

Doãn Tắc nhìn Cao Ngữ Lam, cô tưởng anh không nhớ ngày tháng nên trả lời giúp anh. Kết quả hai người đồng thời đưa ra đáp án: "Ba năm", "nửa năm".

Khẩu cung không khớp, hai bạn trẻ đưa mắt nhìn nhau rồi đồng thanh chữa lại: "Nửa năm", "ba năm".


Ông bà Cao sa sầm mặt: "Ba năm và nửa năm cách nhau xa lắm".

Doãn Tắc nhìn Cao Ngữ Lam nói: "Câu trả lời của Lam Lam là chính xác ạ". Cao Ngữ Lam trong lòng như uống mật ngọt, cười tươi nắm tay anh. Chứng kiến cảnh này, trong lòng ông Cao rối bời. Ông mong con gái sớm tìm được bạn trai, sớm gả chồng, nhanh chóng có cuộc sống hạnh phúc nhưng khi ngày đó đến, ông lại cảm thấy tim hơi nhoi nhói, ông thật sự không nỡ trao con gái cho người khác.

Ông Cao ho vài tiếng, lại hỏi đến những vấn đề khác, nào là tình hình gia đình, công việc, sở thích trong cuộc sống hàng ngày...Doãn Tắc trả lời nghiêm túc từng câu một, Cao Ngữ Lam ở bên cạnh thương Doãn Tắc bị bố "bức cung": "Được rồi, được rồi, bố hỏi một lần làm sao hết được". Cô đứng dậy kéo tay Doãn Tắc: "Con đưa anh ấy đi thăm quan nhà ta".

Nói là thăm quan nhà, trên thực tế vào thẳng phòng riêng của Cao Ngữ Lam. Vào đến không gian riêng tư của vợ yêu, Doãn Tắc mới thở phào nhẹ nhõm đổ ụp người xuống giường.

"Anh ổn đấy chứ". Cao Ngữ Lam xoa đầu anh, lo anh bị bố cô làm cho sợ chết khiếp.

"Ổn, ổn vô cùng". Doãn Tắc quay đầu lại nở nụ cười gian tà: "Bà xã, anh coi như vượt qua cửa ải bố em rồi phải không? Bây giờ đến lúc thương lượng với bố mẹ về việc chọn ngày lành tháng tốt?"

Cao Ngữ Lam đỏ mặt, chọc vào má anh: "Sao phải vội thế?"

"Anh mặc kệ, khi nào về anh sẽ đi xem lịch vàng". Doãn Tắc ôm Cao Ngữ Lam vào lòng, cả ngả người xuống giường, cả hai dựa sát vào nhau.

Ở phòng khách, ông Cao cũng không rảnh rỗi, ông thầm thầm thì thì với bà Cao: "Mình ơi, mình thấy Doãn Tắc thế nào?"

"Được quá còn gì, cậu ta trông sáng sủa đẹp trai, còn lễ phép nữa". Bà Cao tỏ ra hài lòng.

"Ai biết được có phải cậu ta giả bộ trước mặt chúng ta hay không?" Ông Cao lẩm bẩm: "Không thể vì người ta sáng sủa đẹp trai mà bị mê hoặc".

"Đúng, đúng". Bà Cao mỉm cười tán thành.

Ông Cao nhấp nhổm không yên: "Mình thử nói xem hai đứa ở trong phòng làm gì? Anh có nên gọi chúng ra ngoài không?" Bà Cao còn chưa kịp phản đối, ông đã đứng dậy lẩm bẩm: "Đúng rồi, phải gọi chúng ra ngoài".

Ở trong phòng Doãn Tắc chọc Cao Ngữ Lam cười sằng sặc, anh cắn mũi cô rồi hôn xuống dưới. Đột nhiên cửa phòng có tiếng gõ mạnh, ông Cao ở ngoài cửa gọi lớn: "Lam Lam, hai đứa ra ngoài đi".

Tiếng ông Cao bất ngờ vang lên khiến Cao Ngữ Lam giật bắn mình, cô nhảy dựng lên, nào ngờ đầu cô đụng trúng miệng Doãn Tắc. Anh kêu "A" một tiếng, ôm miệng nhìn ra cửa bằng ánh mắt oán trách.


Cao Ngữ Lam vội vàng kéo tay Doãn Tắc ra kiểm tra, không ngờ môi anh đã chảy máu. Cô xót xa kéo Doãn Tắc ra ngoài rồi gọi mẹ cô đi tìm tăm bông trong tủ thuốc. Hai mẹ con trao đổi tình hình, sau khi biết vết thương trên miệng Doãn Tắc là do ông Cao gián tiếp gây ra, bốn con mắt của hai mẹ con lập tức phóng tia lửa điện về phía ông Cao.

Doãn Tắc cũng muốn phóng lửa điện, nhưng anh không quên mục đích của mình. Thế là anh tiếp tục giả bộ ngoan ngoãn, lúc Cao Ngữ Lam dùng tăm bông lau vết thương cho anh, anh bày ra vẻ mặt vô cùng đau đớn nhưng miệng vẫn luôn nói không sao cả, khiến bà Cao bị thu phục một cách triệt để.

Ông Cao bị bà Cao lườm nguýt, đành an phận ngồi im tu nước lọc ừng ực.

Khoảng thời gian sau đó không khí trong gia đình tương đối êm ấm. Ông Cao cuối cùng bị Doãn Tắc thu phục khi xem ảnh gia đình. Doãn Tắc không tiếc lời khen ngợi Cao Ngữ Lam lúc nhỏ, khen bà Cao có khí chất, ông bà có tướng phu thê, hai ông bà đúng là một cặp trời sinh. Anh lại nói Cao Ngữ Lam lúc nhỏ xinh xắn đáng yêu, có cô con gái như vậy thật đáng ngưỡng mộ...

Cao Ngữ Lam chống cằm nghe Doãn Tắc nói chuyện. Trong lòng cô thầm nghĩ, gương mặt bố mẹ cô hoàn toàn khác nhau, chẳng có tướng phu thê một chút nào. Lúc nhỏ cô là con vịt xấu xí, anh nhìn ra cô xinh xắn đáng yêu ở điểm nào?

Tuy nhiên những lời nói này khiến ông Cao rất vui, ông liên tục gật gù đồng ý. Cao Ngữ Lam trề môi, nhưng cô không ngờ Doãn Tắc còn một chiêu cuối cùng, anh nói: "Lam Lam có gen tốt như vậy, sinh ra baby nhất định sẽ rất đáng yêu. Bố, sau này chúng con sẽ sinh hai baby cho bố chơi".

Tay chống cằm của Cao Ngữ Lam rơi xuống, làm cô suýt ngã. Anh chàng này tưởng sinh con giống như đi mua rau, còn cho chơi nữa chứ?

Nhưng ông Cao càng mừng hơn khi nghe Doãn Tắc nói vậy, ông liên tục thốt ra: "Được, được, được...", tỏ rõ thái độ hài lòng. "Dù còn trẻ cũng đừng sợ sinh con, có con tốt biết bao. Đến lúc đó các con bận rộn công việc, bố và mẹ có thể đi thành phố A trông cháu giúp, bố nuôi trẻ là có kinh nghiệm nhất đấy".

"Được ạ, bố nhất định phải đến đấy nhé". Bộ dạng của Doãn Tắc bây giờ là "tướng chân chó", nhưng chỉ Cao Ngữ Lam nhìn ra.

"Bố tất nhiên đi rồi". Ông Cao vỗ vai Doãn Tắc: "Thanh niên không có nhiều người hiểu biết như con đâu. Ông Lý, ông Trần ở cơ quan bố, con cái của họ đều kết hôn cả mà chúng không muốn sinh con, có con tốt biết bao".

"Bố nói rất đúng ạ". Doãn Tắc tiếp lời. Cao Ngữ Lam ở bên cạnh đen mặt. Lẽ nào việc sinh con không nên hỏi ý kiến cô? Mặc dù thật ra cô cũng thích trẻ con, cũng không bài xích việc sinh con, hai baby cô cũng cảm thấy rất tốt...

Khoan đã, chẳng phải cô và Doãn Tắc vẫn chưa định việc kết hôn sao? Sao có thể nhảy cách đến sinh con rồi? Ông Cao ở bên cạnh thậm chí còn hỏi thăm tình hình trường mẫu giáo và tiểu học ở thành phố A.

Chuyện đại sự này có thể dùng tốc độ ánh sáng để tiến hành?

Cao Ngữ Lam tiếp tục chống cằm nghe mọi người nói chuyện. Cô biết, đồng chí Doãn Tắc đã thành công trong việc tiến sâu vào gia đình cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui