Thư Thích lần này lại đáp ứng, thế nhưng đợi mãi cho đến khi thời kỳ bận rộn của Lí Cẩm Khang qua đi vẫn không thấy anh liên lạc lần nữa. Trong lúc hắn bận bịu cũng đã từng gọi qua cho người ta một lần, Thư Thích cũng chỉ là thản nhiên mà tỏ vẻ đã biết rồi. Hiện giờ Thư Thích tự mình chủ động nói muốn lại đây, Lí Cẩm Khang cũng không thể sang tận bên kia, đành phải an phận mà chờ.
Cứ chờ như vậy liền chờ đến khi bộ kịch Đạm Ngữ chủ dịch được phát. Ngày đó Lí Cẩm Khang vừa may rảnh rỗi, theo thường lệ tám giờ xử lí bữa ăn khuya, cầm một chén sủi cảo, ngồi trước máy vi tính xoát kịch.
Diễn đàn tổ kịch cũng như mọi khi, vào thời khắc này luôn rất náo nhiệt, tưng bừng.
Đạm Ngữ : Kháo, ai nói ta a, là nói Đao huynh cùng Ba huynh a😄
Biên kịch : CP phụ?
Đao Tước Diện : ?
Đạm Ngữ : Xem post kịch, xem post kịch.
Lí Cẩm Khang lần thứ hai F5, quả nhiên là ————
CP phụ thật manh, Đao Tước Diện X Ba Tường Quân, các người CP đi, Cp đi ——- 129L
Vì thế trung khuyển vs nữ vương, Đao Tước Diện – sama và Ba Tường Quân – sama đúng là bản năng diễn suất đi? ——– 141L
Đao Tước Diện –sama anh thật quá trung khuyển a, vì cái gì lại cam tâm tình nguyện đứng dậy a a a ——- 156L
Ba Ba –sama thực ngạo kiều, thực nữ vương, thực chủ nhân, mời tiếp tục chà đạp Đao Tước Diện huynh đi, rất có khí tràng CP, che mặt —— 170L
Khí tràng CP rất manh, làm sao bây giờ, tôi rõ ràng xem nhân vật chính là chủ yếu a, vì cái gì lần này CP phụ lại manh hơn thế, đấm đất —— 176L
Công quân anh quả nhiên muốn kết hôn với lão đại của chúng tôi rồi TOT —– Tiểu Trùng Tử 177L
Cư cư cư nhiên Đại Nữu cũng đến giúp vui, Lí Cẩm Khang thiếu chút nữa vì nghẹn sủi cảo mà chết.
Đạm Ngữ : Ha ha ha, thế nào! Truyền scandal chứ? Các người thực sự rất có khí tràng mà, ta kháo.
Chuẩn bị : Đạm tiểu thụ cậu bình tĩnh một chút, bằng không cậu đến lấy góc tường ngồi.
Biên kịch : Góc tường nhà Đạm tiểu thụ đâu phải lấy, hậu kỳ đại nhân trung trinh nhất quán ác liệt công, không có việc gì ngốc thụ oa.
Đạo diễn : Chẳng lẽ bản thân Đạm tiểu thụ không phải 2 thụ sao?😄
Chuẩn bị : Chân tướng ~
Đạm Ngữ : Này, này, các người đừng nhầm mụ tiêu chứ a.
Đạo diễn : Được rồi, Đao Tước Diện –sama và Ba Ba –sama quả nhiên là thần phối, khí tràng rất hợp, trong kịch “Thiếu trang chủ” còn không có rõ ràng như vậy, kịch này của chúng ta thực sự rất tuyệt, khí tràng CP toàn bộ khai hỏa oa.
Đao Tước Diện : ………….= =
Đạm Ngữ : Ha ha, đây là hậu quả của bản năng diễn suất a, gia đã nói các người nhất định sẽ bị lưu truyền ha ha ha.
Ba Tường Quân : Phát kịch rồi?
Đạo diễn : Nga! Đương sự số 2!
Biên kịch : Ba Tường Quân tiên sinh, xin hỏi cậu đối với quan điểm của những thính giả cho rằng cậu với Đao Tước Diện tiên sinh cực kỳ có khí tràng CP, rất có triển vọng tiếp tục JP thấy thế nào? Micro —–
Đao Tước Diện : Này.
Ba Tường Quân : Nhàm chán.
Nụ cười của Lí Cẩm Khang cứng ngắc treo nơi khóe miệng, hai chữ “Nhàm chán” giống như lời của hung thần ác sát bùng nổ bên tai hắn, hoặc như âm dương quái khí chế giễu khiến hắn cảm thất mất mát. Kỳ thực người nọ nếu như nói “Cút” chính mình cũng cảm thấy không tồi………
Lí Cẩm Khang cười mà mặt mày u ám, người ta diện mạo thanh tú, nho nhã như thế, tính tình cũng tốt, sách vở đọc nhiều, tương lai công việc sau này chắc chắn cũng không phải ỷ lại. Người như vậy lại bị phối với người lạ cảm thấy phản cảm cũng có thể hiểu được.
Vốn trong chén sủi cảo lớn đấy còn lại ba cái cuối cùng nhưng Lí Cẩm Khang lại lấy chiếc đũa chọc chọc, cảm giác vô cùng chán nản.
Bản thân tuy rằng thu nhập cũng được, bất quá chỉ biết nấu cơm, thu dọn nhà cửa, bằng cấp bình thường, lên mạng cũng chỉ chơi game hoặc ngẩn người xem phim hoạt hình, thực sự là hỏng bét.
Chủ nghĩa lạc quan như Lí Cảm Khang lại chưa từng cảm thấy mất tinh thần như thế này. Thứ nhất là quay về việc lãng phí lương thực —— ba miếng sủi cảo, cũng thực thi chính sách suy sụp tinh thần —— không rửa chén, không ăn liền súc miệng, rồi lại miễn cưỡng ghé vào diễn đàn tổ kịch xem những người trong đó tán gẫu đến sôi nổi, chính mình lại không có cơ hội xen miệng vào.
Đúng lúc này diễn đàn nội bội lại kêu lên.
Ba Tường Quân : Này.
Tiểu Trùng Tử : Lão đại, em không phải cố ý TOT
Lạc Vũ Vô Thanh : Đại Nữu, cô là cố ý TAT cô đem JQ của lão đại thông báo cho toàn thiên hạ rồi, đánh cô.
Ba Tường Quân : Không phải gọi các người.
Tiểu Trùng Tử : Không phải gọi chúng ta? Nga, công quân! Công quân mau ra đây, tiểu thụ nhà cậu gọi cậu này.
Ba Tường Quân : Cút!
Chính mình là một trong bốn phần duy nhất nên Lí Cẩm Khang có lý do tin tưởng Ba Tường Quân đang gọi hắn. Nhìn chữ “Cút” quen mắt, Lí Cẩm Khang tự nhiên không kiềm chế được lại cảm thấy có điểm thân mật.
Đao Tước Diện : Chuyện gì?
Ba Tường Quân : Không có gì.
Đao Tước Diện : ………= = Đại ca, cậu đùa giỡn tôi.
Ba Tường Quân : Có ý kiến?
Đao Tước Diện : ……… Nhị thiếu gia nhà tiểu nhân chịu mệt nhọc rồi.
Tiểu Trùng Tử : Vây xem.
Lạc Vũ Vô Thanh : Vây xem +1
Ba Tường Quân : Cút!
Lí Cẩm Khang nhìn ba người trong diễn đàn nội bộ mà cười ha hả, tựa như lần đầu tiên cảm thấy hàm súc, chờ hắn hồi phục tinh thần mới phát hiện mình đã đem ba miếng sủi cảo lạnh ngắt ăn luôn. Quả nhiên mệnh hắn không thể lãng phí lương thực, Lí Cẩm Khang cam chịu số phận, đứng lên rửa chén, lần nữa súc miệng, lúc trở về, ba người kia còn đang trong trạng thái chiến đấu.
Tiểu Trùng Tử : Công quân! Công quân, cậu đi đằng nào rồi.
Lạc Vũ Vô Thanh : Công quân, cậu như thế nào lại bỏ chạy, tiểu thụ nahf cậu rất cần quản giáo!
Đao Tước Diện : Khụ khụ, tôi làm sao có bản lĩnh quản hắn a.
Tiểu Trùng Tử : Ài, trung khuyển chính là trung khuyển, làm sao không phải quỷ súc TOT
Ba Tường Quân : Cút!
Đao Tước Diện : Cho nên các người tự lực cánh sinh đi, tiểu nhân chỉ biết hầu hạ nhị thiếu gia = =
Lạc Vũ Vô Thanh : Công quân, cậu nịnh hót đến căm phẫn, quả thực là điều sỉ nhục số một = = Được rồi, tuy rằng lão đại nhà chúng ta tìm được một công không chỉ nhu thận còn tinh ranh, lanh trí, nghe lời, chúng tôi cũng thực yên lòng.
Ba Tường Quân : Nhị Nữu, cô không muốn đến tụ hội cũng không có chứ?
Lạc Vũ Vô Thanh : Lão đại tha mạng, em gì cũng không nói, em tự vả vào mồm, kéo khóa TAT
Tiểu Trùng Tử : Lão đại, anh muốn viện cớ quảng em và Nhị Nữu đi thì cứ nói thẳng, anh nghĩ muốn có thế giới hai người thì cứ nói thẳng, chúng em mặc dù ủy khuất nhưng vẫn uyển chuyển thuận lòng nguyện ý là vật hi sinh bóng đèn công suất lớn TOT
Ba Tường Quân : …………
Lí Cẩm Khang vò đầu, tụ hội? Cái gì vậy?
Đao Tước Diện : Tụ hội?
Lạc Vũ Vô Thanh : Nga! Công quân! Lão đại đáp ứng chúng tôi cuối tuần này hoặc cuối tuần sau, nếu có rảnh rỗi sẽ mang chúng tôi đến nhà cậu, có thể chứ, mắt long lanh (Nắm đấm)
Tiểu Trùng Tử : Có thể chứ , mắt long lanh (Nắm đấm)
Đao Tước Diện : ………..Đương nhiên có thể a.
Tiểu Trùng Tử : Cậu đáp ứng thật miễn cưỡng TOT
Lạc Vũ Vô Thanh : Cậu quả nhiên cũng muốn thế giới hai người TAT Chúng tôi đã hiểu.
Tiểu Trùng Tử : Cho nên lịch trình của chúng ta là buổi sáng thêm buổi trưa để thế giới cho hai người, buổi chiều chúng ta gặp nhau ở KTV, sau đó cả đoàn lại về nhà cậu ăn tối, được không, mắt long lanh (Nắm đấm)
Lạc Vũ Vô Thanh : Có thể chứ, mắt long lanh (Nắm đấm)
Ba Tường Quân : Thuận tiện không?
Đao Tước Diện : Thuận tiện, thuận tiện, đương nhiên thuận tiện.
Tiểu Trùng Tử : Quả nhiên là để lại không gian cho thế giới hai người nên sảng khoái như vậy. (Cười tà)
Ba Tường Quân : Đại Nữu, cô không cần phải đến.
Tiểu Trùng Tử : a a thét chói tai, lão đại, em cũng tự vả vào mồm TOT
Lần tụ họp này cho dù đã định ra rồi, Lí Cẩm Khang lại tính toán một chút, hôm nay là thứ hai, nếu như đúng theo lời nói là cuối tuần đến đấy thì chính mình phải sớm chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho tốt, còn phải dự trữ thêm hoa quả và đồ ăn vặt. Dù sao cũng là bốn người, mấy cô gái không biết là thích ăn cái gì nhỉ, còn có Ba Ba ….. Cũng không biết khẩu vị thiên về thứ gì.
Tiếc là lần tụ hội mọi người kỳ vọng này, dù có đào ngũ cũng chỉ có Ba Tường Quân tỉnh bơ ung dung, mặc dù ba người còn lại đều mong chờ nhưng vẫn là bị trì hoãn. Nhị Nữu lâm thời lại bị đi công tác, từ ngày mồng một tháng năm cho đến tận cuối tuần sau, Nhị Nữu để lại tin nhắn tuyên bố về cuộc tụ họp lần này : “Bọn tư bản chủ nghĩ đại gian đại ác bóc lột cực nhọc, cướp đi hai ngày nghỉ ngơi quý báu của quần chúng nhân dân, biến mọi thứ tan như ảo mộng. Thế nhưng hãy tin tưởng tôi, này chủ nhật tới, giấc mơ kia sẽ được tiếp nối, tỏa sáng rực rỡ.”. Quả nhiên là biên kịch, nói lung tung mà cũng bay bổng.
Lí Cẩm Khang thở dài, gọi điện cho Đường Nghiêu : “Ừ, hoạt động cuối tuần này hủy bỏ rồi ….. Tốt, Lầu XX, ghế XX sao? …….. Đã biết, không đi sẽ phải bù quà sinh nhật, ít được với ông đấy? ….. Ừ, được.”
Đợi cho đến cuối tuần, Lí Cẩm Khang sửa sang trang phục, chuẩn bị đi tham gia tiệc sinh nhật Đường Nghiêu. Vốn là vì cuộc tụ họp mà bỏ qua sinh nhật ngựa tre, nhưng bây giờ cũng rất tốt. Hiếm khi sinh nhật Đường Nghiêu lại vào đúng dịp cuối tuần, iếu Tùy liền chọn địa điểm tổ chức là ở KTV, KTV, Lí Cẩm Khang lẩm nhẩm, ban đầu cũng là định đến KTV, chẳng qua chỉ là đổi người đi cùng thôi.
Lí Cẩm Khang đến cũng không tính là sớm bởi vì bên trong đã có một đống người đang rít gào rồi. Thế nhưng lại có thể lấn áp tuyệt đối đám ồn ào kia, cũng nhân vật chính Đường Nghiêu đứng ở đó gọi : “Cẩm Khang, ông không thể may mắn thành người cuối cùng rồi, lễ vật thần bí đâu.” Không biết là cậu ta châm biếm hay do hăng hái đến phấn chấn quá mức.
Hắn vừa vào cửa liền trông thấy Tiếu Tần, một người lẳng lặng mà ngồi nơi góc nhở tràn đầy đồ đạc chất đống. Lí Cẩm Khang đi qua, trước tiên bắt chuyện : “Tiếu Tần?”
Tiếu Tần ngẩng mắt lên, hướng Lí Cẩm Khang lộ ra nụ cười đúng chuẩn khuôn mẫu : “Lí tiên sinh.”
Lí Cẩm Khang quẫy quẫy đầu. Người này làm sao lại luôn mang một bộ dang như đang làm việc thế này, Lí tiên sinh? Rất khôi hài. Tuy rằng hai bên tiếp xúc không nhiều nhưng tốt xấu gì cộng sự của bạn tốt của mình, mà còn có người là anh họ của người ta nữa chứ.
Lí Cẩm Khang cũng không để bụng : “Viễn Phàm đâu?” Hắn hỏi ra mới nghĩ đến lần nói chuyện trước với Cảnh Viễn Phàm liền nhận ra phần phức tạp vấn đề.
Sắc mặt Tiếu Tần cũng không quá khó coi, miễn cưỡng đối phó một câu : “Vừa rồi cũng thấy anh ấy đến rồi, không biết là chạy đi đâu.”
Trốn? Lí Cẩm Khang ngoài ý muốn, tiện thể tìm một chỗ ngồi xuống, trước micro là hai người đàn ông đang đồng ca. Lí Cẩm Khang mơ hồ đoán được lần tiệc sinh nhật này của Đường Nghiêu e rằng cũng chỉ luẩn quẩn vài người. Một bàn bên này đang chơi cái gì đó, Lí Cẩm Khang vận số không tốt, chỉ vì có người đi WC hai phút mà bị đưa vào nòng súng.
“Ài, ài, bạn à, đã chơi là phải chịu a, mọi người ngẫm lại, phạt cái gì thì hay đây?” Đại khái là bạn bè của Tiếu Tùy, Lí Cẩm Khang dường như không nhận ra người đang đàu giỡn hắn là ai.
Nhạc nền bài hát tiếp theo không biết là ai chọn vừa lúc là “Thầm mến”, vì vậy ngay sau đó có người linh cảm đột phát : “Cái này, đối với người kế tiếp vào cửa thì cầu hôn đi, phải chính thức, ha ha!”
“Được, liền như vậy mà làm.”
“Thằng nhóc ông chủ ý không tồi a.”
Người kế tiếp đẩy cửa là ai, mọi người đều mỏi mắt mong chờ. Lí Cẩm Khang cười khỏ, nếu vị đang trong WC kia không quay lại thì xem ra hắn không thể tránh không tặng cho người sắp tới kia một phần đại lễ rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...