Tề Ninh nói chỉ được uống nhiều nhất là năm viên thuốc, trước khi ra khỏi nhà Tề Trình đã uống năm viên, lại cộng thêm bốn viên vừa rồi, thuốc quá liều là chuyện đương nhiên.
Ở đầu bên kia điện thoại, bác sĩ Triệu vừa nói ‘hồ đồ’ vừa hóng hớt kết cục của Cố Triết, còn luôn miệng bảo Tề Ninh chờ thêm một chút, ông ấy đang từ sân bay chạy tới.
“Còn muốn tiêm gì nữa? Hiện giờ cậu ấy bình tĩnh tới mức cô có lấy dao chém cậu ấy cũng không hề chớp mắt.” Tề Ninh mở loa ngoài nên những lời này của bác sĩ Triệu rất rõ ràng: “Thuốc này chính là cái thứ mấy năm trước cậu ấy bị nghiện, đoán chừng ngày mai cậu ấy sẽ phát sốt, kiệt sức, ngoài ra còn ảnh hưởng tới tim phổi, ảnh hưởng tới năng lực tình dục, trong lòng cậu ấy biết rất rõ.”
…
“Còn nữa, có phải là cậu ấy tháo máy theo dõi xuống rồi không? Tôi đã thấy rất lạ mà, thảo nào số đo lại giống hệt như hôm qua. Ông già kia ơi, cháu nội ông thật đúng là tự học thành tài, còn làm được hacker luôn đấy, không đeo máy theo dõi mà còn có thể cài đặt để phát lại số liệu đo được trước đó, nhân tài đấy…”
…
Vậy mà ông nội Tề lại còn cười ha ha không ngừng, dáng vẻ rất kiêu ngạo.
Trì Trĩ Hàm lại nấc cụt.
“Dù sao uống thuốc rồi cậu ấy chắc chắn cũng sẽ phải tìm lão Lý, chuyện thân thể này không do tôi quản, tôi cũng lười quản.” Bác sĩ Triệu quẳng luôn cục rắc rối này.
Bên phía ông ấy vẫn vang lên tiếng xe cộ qua lại, nói xong câu kia thì ngừng một hồi mới lại cao giọng tiếp tục, nhưng là gửi lời hỏi thăm ông nội Tề: “Ông già ơi, gắng gượng nhé, tôi vẫn còn có một bất ngờ dành cho ông đây.”
“Bất ngờ? Cậu định đốt đàn bà cho tôi mang xuống dưới đó luôn sao?” Ông nội Tề cười tới mức toàn bộ nếp nhăn trên mặt đều dồn lại một chỗ: “Được, tôi chờ cậu.”
Nói chuyện bình thường, hoàn toàn không liên quan gì tới sinh ly tử biệt.
Nước mắt của Trì Trĩ Hàm lại bắt đầu rơi xuống không ngừng được.
Trong phòng bệnh còn chưa hề có không khí bi thương.
Thế nhưng lại khiến cho cô, một người không mang họ Tề, lúc đầu còn vô cùng oán ghét người nhà họ Tề, khóc hệt như một tên ngốc.
“Khóc trông khó coi chết mất.” Ông nội Tề tỏ ra ghét bỏ: “Ông đã nói rồi, qua năm nay ông đã 76, chết thì cũng là hỉ tang, khóc lóc cái gì?”
“Đến ngồi cả đi.” Ông nội Tề chỉ chỉ mọi người trong phòng bệnh, luật sư Lý cười, lại đi ra phòng khách bên ngoài lấy mấy cái ghế dựa vào, mấy người vây quanh giường bệnh, thoạt nhìn rất náo nhiệt.
“Chồng cháu đâu?” Lúc hỏi câu này, ánh mắt ông nội Tề hơi híp lại, thế mà Tề Ninh lại thật sự mất tự nhiên mở to mắt.
“Cháu cho là ông thật sự lẩm cẩm rồi sao? Mấy phóng viên xông vào đây tới hơn một nửa đều là những gương mặt quen, nếu Tiểu Trình Tử không ở lại thì cháu định làm cái gì?” Ông nội Tề hừ một tiếng: “Với chút mánh khóe này của Cố Triết mà lâu như vậy cháu cũng không có hành động gì, ông chỉ biết là cháu muốn tự tìm rắc rối.”
“Ôm con đi, giao Trình Tử cho Tiểu Trì, bên ngoài thì đuổi chồng đi, bên trong thì để Tề Bằng ở lại đây giở trò gậy ông đập lưng ông sao?” Ông nội Tề lại hừ một tiếng: “Ông già này đến lúc hấp hối rồi còn để cho cháu bày trò?”
“Ông nội!” Tề Ninh nhíu mày.
“Muốn khiến Cố Triết mang tiếng xấu không cách nào trở mình được sao? Ép một ông lão sắp chết phải sửa di chúc? Muốn lợi dụng dư luận làm lớn một vố luôn phải không?” Ông nội Tề ngăn Tề Ninh đang có ý định mở miệng, khoát khoát tay: “Cháu nghĩ rằng ông không biết chuyện cháu đã bày trận này hơn một năm, muốn thừa dịp lần này một lưới tóm gọn sao?”
“Đó là một nửa giang sơn của tập đoàn, cháu đánh xuống một gậy này mà không sợ đánh trúng mình sao?”
“Động tác cuối cùng của Cố Triết hôm nay hẳn là cháu đã thấy rồi chứ? Cái loại óc heo như nó mà bị ép đến bước cuối cùng rồi cũng sẽ chó cùng rứt giậu, huống hồ sau lưng nó còn có mấy con sâu mọt?”
“Ông cũng nói đó là sâu mọt rồi.” Môi Tề Ninh dẩu lên một chút, thế mà lại có dáng vẻ như đang làm nũng, Trì Trĩ Hàm ở bên cạnh sợ tới mức lại nấc cụt.
“Cháu cứ từ từ mà làm không được sao? Tại sao nhất quyết lại phải đối phó luôn một lần? Lười như vậy sao?” Ông nội Tề lại ho khan mấy tiếng: “Sau này ông không còn cơ hội dạy dỗ cháu nữa, đêm nay coi như là bài học cuối cùng đi.”
“Đánh bại từng người một, đào góc tường nhà người ta mới là biện pháp gây chia rẽ nhanh nhất, cho dù chỉ số thông minh của cháu cao tới mức nào, năng lực có lớn tới đâu mà còn khinh thường cái loại óc heo như Cố Triết, mười tên Cố Triết xông ra đòi giết cháu thì cũng chỉ mất vài phút là đã có thể đè chết cháu rồi.”
“Đừng quá nóng vội, đừng cho rằng giải quyết hết mọi chuyện trước khi ông đi là có thể khiến ông an tâm nhắm mắt.”
“Chuyện này cháu còn phải học hỏi Tiểu Trì, vừa rồi lúc ông làm Cố Triết kích động, chỉ có Tiểu Trì đứng ngồi không yên vẫn luôn muốn lấy ghế ra phòng thủ, chỉ có một mình con bé để ý thấy vẻ mặt Cố Triết càng ngày càng không ổn.” Ông nội Tề vươn tay ra, chỉ chỉ mấy người cháu trai cháu gái của mình: “Mấy đứa còn lại đều không có phản ứng gì, đều cảm thấy ông dạy dỗ người ta như vậy là rất đúng, thậm chí Tề Bằng còn không chịu tập trung, lấy di động ra không biết là đang gửi cái gì.”
“… Cháu đang gọi điện thoại cho bác sĩ Triệu.” Tề Bằng oan ức.
“Còn cháu nữa!” Ông nội Tề hừ một tiếng, nhìn về phía Tề Trình: “Với cái cân nặng kia của Cố Triết, cháu nghĩ sao mà lại lấy tay ra cản nó lại? Ngay cả Tiểu Trì còn biết tìm ghế, vậy mà phản ứng đầu tiên của cháu lại là bóp cổ, ông cũng thấy mệt thay cho cháu nghĩ ra được cái này!”
“…” Tề Trình bất an dịch dịch người, nhưng trả lời lại rất thành thật: “Chỗ đó của anh ta là nhỏ nhất… Chỗ khác cháu không tóm được.”
…
“Ông thật sự…” Khuôn mặt gầy gò của ông nội Tề đầy bất đắc dĩ, tạm dừng một chút, sau đó lại chân thành dặn dò: “Mấy đứa đều sống quá thuận buồm xuôi gió, mặc dù Trình Tử mắc bệnh nhiều năm, nhưng ngoại trừ thân thể ra thì cuộc sống của thằng nhóc này cũng tốt hơn nhiều so với người bình thường.”
“Ông đi rồi, mấy đứa cũng mất đi một người có thể che chở, ông không lo chuyện tình cảm của ba đứa, ông lo là lo nửa đời trước cưng chiều quá rồi lại thành ra hại mấy đứa.” Ông nội Tề thở dài, những lời cuối cùng là nói với Tề Ninh: “Làm việc, hoặc là làm cho thật tuyệt tình, đánh cho đối phương vĩnh viễn không thể xoay người được, hoặc là làm cho thật đẹp, khiến đối phương cho dù có lật mình cũng không thể bới móc được sai lầm của cháu, ông đã nói lời này với cháu bao nhiêu lần rồi? Kẻ cá chết lưới rách như Cố Triết, bao nhiêu năm nay cháu chưa gặp đủ sao? Cháu đã làm mẹ rồi, cái mạng này không còn là của một mình cháu nữa rồi.”
Tề Ninh cúi đầu, không thanh minh nữa.
“Con nhóc này, cháu đưa Trình Tử đi rửa tay trước đi đã.” Ông nội Tề im lặng một hồi, không còn tiếp tục dạy dỗ Tề Ninh nữa mà vòng sang đề tài khác, nhìn Trì Trĩ Hàm chỉ chỉ tay vào nhà vệ sinh: “Nó đã giơ tay cả một hồi lâu rồi, ông nhìn cũng thấy mệt.”
“… A.” Giọng của Trì Trĩ Hàm còn mang theo giọng mũi vì vừa mới khóc xong.
“An ủi con bé một chút.” Ông nội Tề vỗ vỗ tay Tề Trình: “Từ lúc theo cháu vào phòng bệnh tới giờ, con bé cứ mơ mơ màng màng.”
***
Tề Trình vừa vào nhà vệ sinh xong liền đóng luôn cửa lại, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Trì Trĩ Hàm, thấp giọng giải thích: “Vì gài bẫy đám người kia mà chị anh đã bảo anh rể làm một vài chuyện không được tốt lắm, nói ra trước mặt em, sợ là lòng tự trọng của chị ấy chịu không nổi.”
“… Ừ.” Trì Trĩ Hàm vẫn ngây ra.
“Bị dọa sợ rồi sao?” Tề Trình xoa xoa tóc cô, đáy mắt hiện lên vẻ áy náy: “Trước đó anh chỉ biết là ông nội muốn dạy dỗ chị anh một bài, mãi cho tới sau khi tới đây nói chuyện rồi anh mới biết là sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng lúc đó không tiện nói rõ với em.”
Cho nên anh ngồi ở vị trí sát cửa, chỉ cần có động tĩnh là sẽ lập tức đứng lên chắn phía trước cô.
Trì Trĩ Hàm vẫn cúi đầu, giúp anh cởi khuy cổ tay áo, xắn lên, xong xuôi rồi mới mở vòi nước.
Tề Trình hé miệng, tắt vòi nước, sau đó ngón tay dùng chút sức, ép Trì Trĩ Hàm ngẩng đầu lên.
Trên mặt Trì Trĩ Hàm vẫn còn đọng nước mắt, vẻ mặt lúng túng, liếc Tề Trình một cái xong lại muốn cúi đầu xuống.
“… Làm sao thế hả?” Tề Trình nhíu mày.
“Chỉ là… cảm thấy bản thân thật vô dụng.” Trì Trĩ Hàm lại cúi xuống, định rửa tay cho anh: “Với cái tình huống như hôm nay, em lại không thể giúp được gì.”
“Em cũng không dám hỏi anh có thể gắng gượng chống đỡ như bây giờ tới lúc nào thì sẽ sụp đổ.” Nước trong vòi hơi nóng, ngón tay Trì Trĩ Hàm rụt lại một cái, chỉnh cho nước lạnh hơn: “Rửa tay trước đi.”
Tề Trình để cho cô kéo tay anh xuống phía dưới vòi nước, không nói chuyện.
“Thực ra ngay từ đầu ông nội anh đã giải thích cho em chuyện của Cố Triết.” Giọng của Trì Trĩ Hàm yếu xìu: “Anh đã sớm biết, ông cố tình nói cho em nghe.”
Lúc đó cô còn thấy kỳ lạ là tại sao lúc nói chuyện ông nội Tề đều hướng về phía cô.
“Ông sợ sau đó em sẽ trách anh giấu diếm em, cho nên mới giải thích trước.” Trì Trĩ Hàm bóp nước rửa tay ra: “Bọn anh… đều rất để ý tới suy nghĩ của em…”
Ngay cả vào lúc này…
Vẫn còn để tâm đến cảm giác của cô…
Cho nên trong lòng cô rất khó chịu…
Cảm giác đã không giúp được gì lại còn gây trở ngại…
Tề Trình đi lên trước hai bước, vây Trì Trĩ Hàm ở trước ngực, đầu đặt trên vai cô, là tư thế quen thuộc của hai người dạo gần đây.
“Mấy năm nay… anh đều có cảm giác như thế.” Giọng của Tề Trình rất nhẹ: “Nhờ có em, đến hôm nay anh mới có thể làm được một chuyện gì đó.”
“Dù rằng cách thức… cũng không tốt lắm.” Tề Trình đóng vòi nước lại: “Đừng rửa nữa, đủ sạch rồi.”
Trì Trĩ Hàm xoay người, vùi vào trong lòng Tề Trình.
“Anh còn có thể gắng gượng được bao lâu nữa?” Thật sự tới gần rồi mới phát hiện ra nhịp tim của anh đập rất nhanh.
“Gắng được đến phút cuối cùng.” Giọng điệu của Tề Trình hết sức kiên định.
“Em thích ông nội anh…” Giọng nói càng rầu rĩ hơn.
Cô thật sự rất thích ông cụ này, dù rằng đây mới là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt nhau.
“Ừ, anh biết.” Tề Trình cúi đầu, hôn hôn tóc cô.
“Đi ra ngoài đi.” Rốt cuộc Trì Trĩ Hàm cũng ngẩng đầu lên, đối diện với Tề Trình.
Khó vượt qua nhất hẳn là người nhà.
Một ông cụ tốt như vậy, cuối cùng vẫn phải cáo biệt thế gian.
Ông cụ cứ kêu gào đây là hỉ tang, kêu gào rằng mình sống lâu rồi mệt lắm rồi, nhưng đến những giây phút cuối cùng vẫn dạy cho đứa cháu gái mà mình lo lắng nhất một bài học, từng câu từng chữ đều không bỏ mặc được bọn họ.
Người nhà họ Tề đều không khóc, thậm chí khóe mắt Tề Trình còn chẳng hề ửng đỏ, bọn họ đều rất yên tĩnh, mỉm cười ngồi trước giường ông cụ, nói chuyện phiếm với ông cụ, nghe ông gằn từng tiếng sắp xếp chuyện hậu sự của chính mình.
Trì Trĩ Hàm bị bầu không khí như vậy khiến cho trong lòng đau nhói, nhưng rốt cuộc vẫn bắt chước Tề Trình, yên tĩnh đi cùng ông cụ một đoạn đường cuối cùng.
“Đừng khóc, nếu không ông sẽ không nỡ đi.” Trước khi ra khỏi nhà vệ sinh, Tề Trình cẩn thận lau sạch nước mắt trên mặt Trì Trĩ Hàm.
Trì Trĩ Hàm nhớ kĩ, cô vẫn luôn cúi đầu, nhìn Tề Ninh chốc chốc lại khẩy khẩy móng tay.
Nhìn Tề Bằng lấy di động ra lướt lên lướt xuống cho ông nội Tề xem ảnh chụp vũ trụ.
Nhìn Tề Trình, dù trên mặt đã hơi phiếm hồng mất tự nhiên nhưng vẫn nắm chặt tay ông nội.
Đến lúc trời sắp sáng, phòng bệnh càng trở nên náo nhiệt hơn, bác sĩ Triệu chạy tới dẫn theo Tề Trường Thanh, chồng của Tề Ninh là Chu Cảnh Thước không biết là đón được Tề Trường Minh từ chỗ nào tới.
Người nhà họ Tề rốt cuộc cũng đã đoàn viên ở trước giường bệnh của ông cụ Tề.
Chỉ là hai người đàn ông trung niên đã rời nhà đi rất lâu rồi kia, lúc đến đôi mắt đã sưng phồng, nhưng câu nói đầu tiên sau khi mở miệng lại là trách ông nội Tề đến phút cuối cùng rồi mà còn không tìm người báo cho bọn họ biết.
“Đi khắp thế giới cũng không tìm thấy ai nhẫn tâm như ba!” Tề Trường Thanh với khuôn mặt giống Tề Bằng như đúc tức giận tới mức tiếng nói cũng không còn rõ ràng.
Mà Tề Trường Minh, vừa đi vào, nhìn thấy Tề Ninh trừng mắt nhìn thì nhanh chóng đi tới phía bên kia giường, nhắm mắt làm ngơ.
“Mấy người trong phòng này đều có khúc mắc, tôi vốn còn muốn ra đi yên lặng một chút, kết quả cả mấy người đều là một đám bất hiếu cả.” Ông nội Tề thở dài, rõ ràng tinh thần ông cụ đã không còn tốt như hồi đầu, trên mặt bắt đầu xuất hiện màu tro xám, chỉ là rốt cuộc cũng yên lòng rồi.
“Những chuyện nên nói tôi đều nói với mấy đứa trẻ rồi, nhiều năm qua, nhà họ Tề nháo thì nháo, nhưng cùng lắm cũng chỉ là chạy xa một chút, cũng không có ai thực sự trở mặt.”
“Bây giờ bệnh của Tiểu Trình Tử đã dần tốt hơn, Ninh Ninh cũng đã kết hôn có con, khúc mắc giữa mấy đứa cũng nên hóa giải đi thôi, ai có thể trở về thì hãy trở về. Ba đứa trẻ cần người trông coi.”
“Mấy đứa đều đã về cả rồi, lễ tang của ba làm lớn một chút, sau đêm nay có lẽ có một khoảng thời gian Tiểu Trình Tử không thể xuống giường được, không cần đến dự lễ tang, những người khác đều đến cả đi, lâu lắm rồi nhà họ Tề không náo nhiệt.”
“Như vậy… cũng tốt…”
“Sẽ không còn ai nói nhà họ Tề chúng ta không có người nữa…”
“Đoàn viên rồi… là tốt rồi…”
Vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi nhắm mắt, điều mà ông cụ nhắc tới chính là đoàn viên.
Ông cụ đã mỉm cười ra đi, rốt cuộc không còn gì vướng bận nữa.
Tiếng nức nở đầu tiên là do Tề Ninh phát ra.
Sau đó rốt cuộc không khí đau thương cũng tràn ra khắp phòng bệnh.
Cuối cùng, trước lúc rời đi, Tề Trình dập đầu ba cái trước di thể ông nội.
Lúc lên xe đã sốt cao tới bốn mươi độ.
Giống như ông cụ đã đoán trước, lần này Tề Trình nằm trên giường bệnh một tuần.
Đến lễ bảy ngày, ở góc đông bắc của căn phòng bày ra một bàn tế phẩm, đốt tiền giấy suốt một đêm.
“Anh sẽ cứ mãi tiếp tục khó chịu trong lòng.” Vào cái hôm Tề Trình mất ngủ ngồi ngây ra suốt cả một đêm, Trì Trĩ Hàm ôm lấy anh: “Cả đời này, mỗi lần nhớ tới ông, anh đều sẽ khó chịu, sẽ cảm thấy trong lòng đau đớn, đau đến mức khó thở.”
“Nhưng mà sẽ quen thôi.”
“Vĩnh viễn sẽ nhớ ông, sẽ học được cách thỉnh thoảng lại tới trước mộ ông nói chuyện, đợi đến lúc già đi sẽ lại nghĩ xem mình có làm ra chuyện gì khiến ông mắng hay không, lại nghĩ tiếp, đến lúc gặp lại lần nữa, có khi nào sẽ bị ông gõ đầu hay không.”
“Tề Trình, rồi sẽ quen thôi, quen rồi sẽ qua thôi.”
Miệng vết thương vẫn luôn nằm đó.
Đợi đến lúc đau đến chết lặng thì sẽ trở thành một phần cuộc sống của anh, phần còn sống của anh, phần trưởng thành của anh.
Bởi vì cuộc sống vẫn luôn hướng về phía trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...