Trì Trĩ Hàm đã biết cái gì được gọi là không có ý chí sống sót.
Trong những ngày cuối cùng ba cô ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, yêu cầu duy nhất của ông chính là nhanh chóng được chết, cho nên cô hiểu rõ cảm giác mất hết can đảm này, sự tuyệt vọng vô tận vì hoàn toàn tách biệt với thế giới này.
Vừa rồi trước khi Tề Trình nhắm mắt, cô thật sự đã cảm giác được một cách rõ ràng sự tuyệt vọng này.
Anh thật sự rất nghiêm túc, đáp án này của anh là nghiêm túc, việc sớm hay muộn cũng sẽ tự sát, cũng là nghiêm túc.
Lúc nói chuyện anh quá bình tĩnh, giống như đang nói với cô rằng, sớm hay muộn gì rồi anh cũng sẽ đi xa.
“Cho dù em nói với anh rằng, nếu anh tự sát, phần đời còn lại của em sẽ không thể nào tốt nổi, anh vẫn sẽ bước đi trên con đường anh muốn đi, có đúng không?” Trì Trĩ Hàm vẫn còn đang nức nở, lúc nói chuyện mang đậm giọng mũi, hai bàn tay đang túm lấy quần áo anh vẫn còn chưa nới ra, nhưng Tề Trình vẫn có thể cảm thấy được, cô đang dần cách xa ra.
“Bởi vì anh mắc bệnh, cho nên cho dù em có nói với anh rằng anh rất rất tốt, người trong nhà chưa từng hối hận vì những nỗ lực đã phải bỏ ra cho anh, thì anh vẫn sẽ ra đi vào lúc anh muốn đi, có đúng không?” Cô hỏi đến câu thứ hai.
Ngay sau đó là câu thứ ba: “Cho dù hiện giờ em dùng cách gì thì anh cũng sẽ không thừa nhận rằng thật ra anh cũng không muốn chết, thật ra muốn tự sát cũng chỉ là một loại cách thức xin giúp đỡ, chỉ số khát vọng sống của anh không thay đổi không phải là vì anh muốn chết, mà là bệnh của anh muốn anh phải chết, có phải không?”
Ba câu hỏi.
Cô hỏi hết một lượt, sau đó ngồi dậy.
“Không muốn để người bên cạnh lại phải rời đi chính là điểm mấu chốt của em, anh đã từng học qua tâm lý học, cho nên ngay từ đầu anh nên biết rằng, em không thể tiếp nhận thêm một lần sụp đổ như vậy.”
“Em thích anh, nhưng em vẫn luôn nhẫn nhịn, bởi vì em biết rõ điểm mấu chốt của mình, cho nên em vẫn nghĩ, chỉ cần đối xử tốt với anh là sẽ có thể giúp anh khỏi hẳn.” Trì Trĩ Hàm thấy Tề Trình cũng đang chầm chậm ngồi dậy, anh thật sự rất mất tự nhiên, sau khi anh nằm ở đó nói xong những lời kia, cô thấy anh vẫn luôn có ý định muốn kéo tay cô nhưng lại luôn cố đè nén lại: “Nhưng mà, là anh chọc em trước.”
“Lúc anh phát bệnh, đầu óc hỗn loạn, nhưng cho dù đầu óc có hỗn loạn thế nào thì anh cũng nhất quyết phải kéo tay em, không cần người khác, chỉ cần em. Là anh, chọc em trước.”
“Anh là người bệnh, anh cần phải uống thuốc, cần phải điều trị, bởi vì anh mắc bệnh tâm lý nên người bên cạnh cần phải cố gắng hết sức để không kích thích anh, nhưng anh phải biết rằng, người ở bên cạnh anh cũng có trái tim bằng máu bằng thịt, cũng biết tức giận và sợ hãi.”
“Người nhà của anh vì anh mà vất vả ngược xuôi mười năm nay, em vì anh mà bỏ qua công việc chủ yếu của mình, thậm chí bỏ qua việc giữ khoảng cách giữa nam nữ với nhau, đêm nào cũng ngủ trên sofa trong phòng anh. Mỗi người đều đã từng trả giá, anh chưa từng phải một mình chống chọi, tất cả mọi người trả giá vì anh không phải là vì để cho anh buông tay.”
“Chúng ta đều là người trưởng thành, đều cần chịu trách nhiệm cho bản thân, anh có thể không gắng gượng nữa, để cho chứng uất ức kéo anh tới đường cùng, anh cũng có thể cảm thấy mệt mỏi, muốn tìm cách giải thoát, bởi vì đây là lựa chọn cuối cùng của anh. Nhưng anh không thể dùng cái giọng điệu như vậy mà hỏi em rằng em thích anh cái gì, bởi vì thích anh là chuyện của em, là lựa chọn của em, anh không được dùng cái giọng điệu tự hạ thấp bản thân như vậy để đi chất vấn lựa chọn của em.” Trì Trĩ Hàm đã đứng lên, từ trên cao nhìn xuống người đang ngồi dưới đất không biết phải làm sao là Tề Trình, tự nhủ bản thân không thể mềm lòng, phải nói xong những lời muốn nói.
“Lý do em thích anh giống với lý do khiến em quay trở lại đây.” Cô xoay người đứng đối diện với Tề Trình, ánh mắt tĩnh lặng, vẻ mặt đầy dũng cảm: “Đối với em, anh là không thể thay thế.”
Trì Trĩ Hàm không phải là một người thích xung đột chính diện, cô thích tránh nặng tìm nhẹ, thích khiến bầu không khí trở nên thoải mái nhẹ nhàng hơn một chút.
Đây là lần đầu tiên, cô nghiêm túc phản bác từng câu nói của anh.
Đứng từ góc độ một người khỏe mạnh, cô bình tĩnh nói với anh rằng, tự sát là lựa chọn của anh, còn việc cô thích anh là lựa chọn của cô.
Cô không định nói với anh rằng thế giới thật sự rất tốt đẹp, cô chỉ nói với anh rằng cho dù có mắc bệnh hay không thì trái tim con người cũng làm bằng máu bằng thịt, chuyện cô thích anh cần được tôn trọng chứ không giống như bây giờ, vì muốn đẩy cô ra mà anh dùng hết sức lực để hoài nghi đoạn tình cảm này.
Lại một lần nữa, cô đứng ở góc độ người trưởng thành ngang hàng với anh.
Tại sao cô có thể coi anh như một người có hành vi năng lực bình thường như vậy?
Sau khi đã thấy anh ngày nào cũng phải uống nhiều thuốc như vậy, sau khi đã thấy được dáng vẻ nhợt nhạt yếu đuối như người sắp chết của anh mà sao cô vẫn còn có thể tự nhiên coi anh là một người hoàn hoàn chỉnh chỉnh như vậy?
Cho nên cô trách anh rằng, là do anh chọc cô trước, cô trách anh lấy cớ mắc bệnh để bỏ qua tầm quan trọng của người đối diện, còn trách anh đã hạ thấp tình cảm giữa bọn họ.
Mỗi một điều đều không thể phản bác được.
Anh vẫn luôn mâu thuẫn, lúc cả người chẳng còn chút sức lực, anh muốn giải thoát, lúc tinh thần tốt một chút, anh lại khát vọng ấm áp, tâm tình thất thường lặp đi lặp lại, cảm xúc của những người bên cạnh cũng theo anh mà lúc cao lúc thấp.
Anh muốn tốt hơn một chút, thế nhưng lúc nhìn thấy các chỉ tiêu trên báo cáo sức khỏe không hề nhúc nhích, anh lại cảm thấy mâu thuẫn trong lòng anh đang giãy dụa, mọi thứ đều trở thành vô dụng, cũng giống như những lần anh cho rằng mình đã khỏe hơn, đều chỉ là trị được ngọn mà không trị được gốc.
Cho nên anh tuyệt vọng, thế nhưng lại cứ luyến tiếc không muốn buông tha cho Trì Trĩ Hàm.
Anh không chỉ là một bệnh nhân, mà còn là một bệnh nhân ích kỷ.
Cúi đầu thấp xuống, ngồi trên thảm trải sàn không muốn nhúc nhích, nản lòng, tuyệt vọng, bây giờ lại cộng thêm sự thất vọng về bản thân.
Lúc đầu, khi cô dán chữ Phúc lên song cửa sổ, vì không có ghế và thang nên anh có thể nghe thấy tiếng cô thở hổn hển vì nhảy lên nhảy xuống.
Miệng anh mấp máy, không biết tại sao mấy món đồ trang trí này lại quan trọng như vậy, quan trọng tới mức hai người còn chưa nói xong chuyện, cô đã tự ý kết thúc đề tài, tiếp tục bận rộn với cái việc chẳng liên quan này.
Rõ ràng anh có thể giúp cô.
Sau đó, anh cảm giác được Trì Trĩ Hàm đang thu dọn đồ đạc.
Bình thường, muốn thay quần áo hay rửa mặt thì cô đều đi sang phía đối diện, cho nên mấy thứ đặt ở trong phòng này cũng chỉ có chăn gối, vậy mà lúc thu dọn lại phát ra tiếng động rất lớn.
Thu dọn xong thì liền kéo dép lê đi ra cửa.
…
Tề Trình nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Nhưng chỉ còn kịp nhìn thấy bóng lưng Trì Trĩ Hàm ôm chăn rời đi.
Cô phải quay về sống trong căn phòng đối diện.
Vừa rồi cô đã nói, cô đã bỏ qua việc giữ khoảng cách nam nữ, mỗi đêm đều ngủ trên sofa trong phòng anh.
Cho nên bây giờ cô phải đi, bởi vì nam nữ phải giữ khoảng cách, bởi vì cô phát hiện ra sự ích kỷ và ti tiện của anh.
Tề Trình nhìn cánh cửa lớn trong căn phòng tối om ở đối diện được mở ra, khóe mắt bắt đầu đỏ lên.
Anh không tìm cớ để giữ cô lại, một cái cớ cũng không có.
Nhưng mà…
Cho dù nói thế nào thì anh vẫn là một bệnh nhân, cô không thể cứ như vậy mà quăng lại một mớ lời trách cứ khiến anh thở không nổi, trong lúc anh vẫn còn chưa kịp tiêu hóa hết, cô đã bỏ mặc để anh tự sinh tự diệt.
Nhìn cô kéo dép lê đi rồi lại về, lần này lại ôm hai cái gối đi ra ngoài, lúc đi ngang qua người anh cũng không nhìn anh lấy một cái.
Cảm giác uất ức vẫn đang cố đè nén bỗng dưng bộc phát, anh vươn tay túm chặt lấy áo Trì Trĩ Hàm, sống chết không chịu buông.
Trì Trĩ Hàm dừng lại, hai cái gối che mất khuôn mặt cô, nhưng Tề Trình có thể cảm giác được cô đang nhìn anh.
Anh túm chặt cô, nhưng lại không biết nên nói gì với cô.
Muốn giữ cô lại, phải lấy cớ gì đây? Rằng bản thân anh cũng không tin vào phép màu về việc có thể chữa khỏi bệnh, hay là anh không thể hứa hẹn rằng sẽ không tự sát?
Nhưng nếu cô đi rồi, trong khoảnh khắc cửa đóng lại kia, toàn bộ những ấm áp mà anh đã có được trong khoảng thời gian này đều sẽ biến mất.
Anh hiểu rõ chính mình, trong lòng anh đã yếu ớt tới mức chỉ cần một lần ngã thì sẽ ngã vào vực sâu không đáy.
Anh chưa từng bị bỏ rơi, đây là lần duy nhất trông anh có vẻ giống như bị người ta vứt bỏ.
Người vứt bỏ anh là người duy nhất trong mười năm qua không bài xích phản ứng của anh, là người duy nhất anh từng thích trong mười năm qua.
Bốn phía đều yên tĩnh, Trì Trĩ Hàm rất nhẫn nại đứng im tại chỗ, không hỏi cũng không nói.
Cuối cùng anh lại suy sụp buông tay xuống.
Cứ như vậy đi…
Anh nhắm mắt lại.
Trì Trĩ Hàm đứng tại chỗ một lát, sau đó tiếp tục đi ra ngoài.
Hơi thở của anh bắt đầu không thông thuận, tiếng bước chân giống như đang giẫm nát huyệt thái dương của anh.
Thế nhưng anh vẫn cứ cố chấp ngồi yên trong phòng khách, không nói chuyện, không muốn đứng lên, anh đang đợi, đợi cho thế giới của anh trở thành một mảnh an tĩnh.
Nhưng Trì Trĩ Hàm lại cứ nhằm vào thời điểm này mà cầm thảm bước tới bên cạnh anh, tấm thảm quá lớn, lúc trải ra thì che kín đầu anh, Trì Trĩ Hàm túm lấy, kéo thảm ra, cũng khiến đầu anh nghiêng nghiêng.
Anh vốn đang thở không thông, tư thế nghiêng như vậy khiến anh suýt chút nữa đã ngã nhào xuống đất.
Sự ấm ức trong lòng rốt cuộc cũng biến thành phẫn nộ, anh ngẩng đầu lên, khóe mắt đỏ bừng, nhìn thẳng vào mặt Trì Trĩ Hàm: “Anh còn chưa chết!”
Tiếng gầm nhẹ khàn khàn, giống như một con thú đang mệt mỏi.
Giọng nói mang theo sự giận dữ xa lạ mà chính anh cũng chưa từng nghe qua.
Rốt cuộc Trì Trĩ Hàm cũng dừng động tác trên tay lại, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào anh.
Anh dời tầm mắt đi, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
“Em đang đổi chăn.” Trì Trĩ Hàm thở dài: “Chăn này em đã ngủ một tháng rồi, vẫn còn chưa giặt, bên phía anh mở lò sưởi nhiệt độ cao, cái chăn dày này rất nóng, cho nên em muốn đổi cái chăn mỏng hơn một chút.”
…
Tề Trình vẫn không nhìn cô, hai tay xiết lại thành quyền.
“Anh không muốn em sang sống bên đối diện phải không?” Trì Trĩ Hàm nghiêng người, đón nhận tầm mắt của Tề Trình.
Tề Trình nhắm mắt, giận dỗi, bởi vì nhắm mắt nên chất lỏng trong khóe mắt cũng chảy ra.
Anh có thể cảm giác Trì Trĩ Hàm đã tiến tới sát hơn một chút, nhưng không còn giúp anh lau chất lỏng bên mắt và mồ hôi trên trán như trước kia nữa.
“Em sẽ không xin lỗi.” Tiếng nói của Trì Trĩ Hàm ở rất gần, ngay sát bên tai anh: “Anh vốn không muốn em đi, nhưng lại không tin rằng mình sẽ không tự sát, cho nên, em sẽ không xin lỗi.”
“Em không cần anh phải hứa rằng anh tuyệt đối sẽ không tự sát.”
Tề Trình trợn mắt.
Khuôn mặt Trì Trĩ Hàm gần ngay trong gang tấc, cô cũng vừa mới khóc xong, khóe mắt hơi sưng lên, đáy mắt là một mảng trong suốt.
“Em chỉ cần anh đồng ý sẽ uống thuốc đều đặn, kiên trì điều trị.” Lớp trong suốt nơi khóe mắt cô sáng lên cực kỳ chói mắt: “Em sẽ ở bên anh, chúng ta sẽ ở cùng nhau, có được không?”
…
Tề Trình cắn môi.
“Rất đơn giản, chúng ta sẽ bước từng bước một, có được không?” Cô ngồi xuống, lại nhích tới hai bước: “Không dễ gì em mới thích một người, cho em một cơ hội, có được không?”
Tề Trình vẫn cứ cắn môi dưới, bởi vì dùng sức nên cảm nhận rất chân thật.
Cho nên không phải là đang nằm mơ.
Anh chần chừ, gật đầu một cái.
Cô gái trước mặt thả lỏng một chút, sau đó cong khóe miệng lên, cười vô cùng đẹp đẽ.
“Giữa chúng ta, cứ thuận theo tự nhiên, kết cục chắc chắn sẽ tốt thôi.” Cô giống như đang hứa hẹn, cũng giống như đang cam đoan: “Chúng ta đều là người tốt, cho nên kết cục chắc chắn sẽ tốt thôi.”
“Tất cả chuyện cổ tích đều kết thúc như vậy, chúng ta cũng sẽ như thế.” Nói xong câu này, cô xoa xoa mặt anh như đang dỗ một đứa trẻ.
“Anh đổi giường cho em.” Tề Trình nghe được tiếng nói của mình, giọng vẫn còn có chút ấm ức: “Không cần ngủ ở sofa, anh sẽ đổi giường cho em.”
Sau đó cảm giác được Trì Trĩ Hàm cười ra nước mắt, ôm lấy anh, gật đầu bên trong cổ anh.
Chúng ta đều là người tốt, cho nên kết cục chắc chắn sẽ tốt thôi.
Anh đột nhiên tin tưởng những lời này.
Cùng chung tín ngưỡng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...