Trì Trĩ Hàm có thể trở thành chủ tài khoản video mỹ thực nổi danh, nguyên nhân chủ yếu là vì tác phong nấu ăn của cô vô cùng lưu loát, sạch sẽ, gọn gàng.
Trước hết là buộc mái tóc dài lên thành búi tròn, sau đó đội mũ vào, buộc tạp dề, cuối cùng mới bắt tay vào làm.
Mấy cái bao tay khác màu nhau dùng cho những nhiệm vụ khác nhau, màu đỏ để cắt thịt, màu xanh lam cắt thủy sản, màu xanh lá cắt rau củ, màu trắng để nhào bột, toàn bộ quá trình rất ít khi dừng lại giữa chừng, cả căn bếp vẫn luôn giữ được sự gọn gàng sạch sẽ như lúc đầu.
Sau khi bắt đầu nấu ăn, Trì Trĩ Hàm không còn liếc mắt nhìn lên camera lần nào nữa, lại thêm có Tề Ninh ngồi ngay bên cạnh cùng quan sát ghi hình, ngoại trừ đổ mồ hôi lạnh ra thì Tề Trình cũng không có dấu hiệu nào chứng tỏ bệnh nghiêm trọng hơn.
Hơn nữa, dần dần anh cũng bị dáng vẻ của Trì Trĩ Hàm lúc nấu ăn hấp dẫn.
Bước đầu tiên cô làm là nướng vịt, trước mặt bày ra dầu hào, bột tiêu, bột ngũ vị hương, một con vịt đã được ướp nước tương ít nhất là mười hai tiếng, cô thuần thục dùng mật ong, giấm chua và nước sốt phết lên thân vịt, xoa đều, sau đó bỏ vào lò nướng đã bật nóng sẵn.
Sau đó đổi sang bao tay màu trắng, bắt đầu nhào bột.
Muốn cán mì sợi phải dùng đến sức lực. Sau khi cho thêm trứng gà với tỉ lệ thích hợp, Trì Trĩ Hàm nhón chân lên bắt đầu ra sức nhào bột.
Tề Trình có chút bất an, ngồi trên ghế giật giật.
“Cô ấy đang cố gắng để lấy được công việc này.” Tề Ninh ngồi bên cạnh cất giọng bình tĩnh: “Đề bài của em quá mức lắt léo, nhưng đây cũng là cơ hội dành cho cô ấy.”
Tề Ninh biết Tề Trình đang áy náy vì mình đã ra đề quá xảo quyệt, nhất là lúc tận mắt nhìn thấy đối phương vì yêu cầu của mình mà phải nỗ lực.
Đối với người mắc chứng sợ giao tiếp, việc này chính là một loại giày vò.
Đương nhiên, Tề Ninh cũng biết lời nói của mình chỉ có chút tác dụng an ủi nhỏ nhoi đối với Tề Trình, việc duy nhất cô có thể làm cũng chỉ là rót cho anh ly nước, đề phòng anh đổ mồ hôi lạnh quá nhiều dẫn đến mất nước.
“Có phải cảm thấy bọn chị đã quá nghiêm khắc với em không?” Tề Trình nhỏ hơn cô sáu tuổi, cũng coi như là cô tận mắt nhìn anh lớn lên từ tấm bé, lúc anh phát bệnh thì cô đang học ở nước ngoài, đến lúc trở về, cậu em trai thích cười nói và làm nũng lại biến thành một người mang chướng ngại về tâm lý, chỉ thích ngủ ở trong tủ quần áo.
Đương nhiên cô cũng biết mềm lòng, nhất là lúc nhìn thấy anh đổ mồ hôi lạnh đầm đìa nhưng vẫn cố gắng kiên trì ngồi đây như thế này.
Nhưng mà cô lại càng hy vọng anh có thể quay trở lại như trước kia, có thể không cần rạng rỡ và sáng sủa như ánh mặt trời, nhưng ít nhất cũng đừng như thế này, trong lòng thèm khát được giao lưu với người khác, nhưng rốt cuộc lại chỉ có thể trốn ở đằng sau camera.
“Không đâu.” Tề Trình uống một ngụm nước, sau khi nuốt hết thì cười khổ: “Dù sao thì có biện pháp chữa trị cũng tốt hơn là tuyệt vọng.”
Điều đó có nghĩa là người trong nhà vẫn chưa vứt bỏ anh.
Mặc dù sâu trong lòng anh vẫn luôn cảm thấy rằng, anh đã không còn cứu được nữa rồi.
***
Lúc nấu nước dùng mì, Trì Trĩ Hàm dùng củ cải trắng, mía, ngô, cải bắp và mầm đậu ninh một nồi nước loãng, sau đó đứng ngẩn ra một lúc.
Cô hoàn toàn không biết khẩu vị của người phỏng vấn, cũng không biết người đó nói mì Dương Xuân ăn không ra vị mì Dương Xuân rốt cuộc là có ý gì, theo lẽ thường tình, cô phải làm ra một bát mì trông giống y đúc mì Dương Xuân nhưng mùi vị lại khác một trời một vực, như vậy mới coi như là đúng đề.
Cho nên lúc đầu, cô vốn định dùng cá băm để làm mì, khiến cho bát mì này ngay từ bản chất đã không phải là mì.
Nhưng mà đến lúc làm thật, cô lại đột nhiên đổi ý.
Trong lòng cô nhẩm đi nhẩm lại yêu cầu của người phỏng vấn mấy chục lần, lại đổi thành phần chính sang mì.
Một bát mì Dương Xuân ăn không ra vị mì Dương Xuân, hẳn vẫn phải là mì mới đúng.
Việc đổi ý đột ngột này khiến cô hoang mang trong lòng, cũng sợ Lâm Kinh Vũ biết được chuyện này thì cô chắc chắn không thoát nổi bị ông ta mắng cho một trận.
Cũng có hơi hối hận vì bản thân đột nhiên nổi lòng tham, Trì Trĩ Hàm nhịn không được, lại lườm camemra một cái.
Tề Trình và Tề Ninh đều không ngờ rằng Trì Trĩ Hàm đã chuẩn bị đâu ra đấy rồi lại đột nhiên dừng lại nhìn camera như vậy, Tề Ninh nhanh chóng đứng lên chặn lại màn hình, trạng thái tinh thần của Tề Trình hôm nay rất căng thẳng, cô sợ hành vi đột ngột như vậy của Trì Trĩ Hàm sẽ khiến cho Tề Trình rụt người lại.
Nhưng khiến người ta ngoài ý muốn chính là Tề Trình thế mà lại nhìn chằm chằm vào màn hình, trong đáy mắt tỏa ra thứ ánh sáng kỳ lạ.
***
Đối với phản ứng bất thường như vậy của Tề Trình, Tề Ninh rất không an tâm, thậm chí còn là lần đầu tiên nảy ra ý nghĩ muốn bỏ cuộc giữa chừng.
Có phải là cô đã quá nghiêm khắc rồi không, có lẽ nên nghe theo anh cả, để bác sĩ Triệu đến đây tiếp tục tiến hành điều trị mới là cách ổn thỏa nhất.
“Ánh mắt vừa rồi của cô ấy…” Tề Trình ngẩng đầu lên đối diện với Tề Ninh, giọng nói vì kích động nên có phần gấp gáp: “Chính là ánh mắt mà nhân vật trong cuốn truyện lần này của em cần có.”
Trong truyện của anh, nhân vật chính là một đầu bếp tham gia một cuộc thi quy mô lớn nhưng bị người ta hãm hại hết lần này đến lần khác, ở vòng cuối cùng, lúc anh ta đột ngột thay đổi, không dùng đến đề bài an toàn mà chuẩn bị kiếm tẩu thiên phong*, ánh mắt của anh ta cần phải như thế này.
* kiếm tẩu thiên phong: vốn là một cụm từ trong kiếm thuật, sau đó được dùng rộng rãi với ý nghĩa không làm những việc theo thói quen mà thực hiện phương pháp khác để giải quyết vấn đề, giành thắng lợi bằng những cách thức mới độc đáo hơn.
Anh vẫn luôn bất mãn với cảnh tượng này, nghĩ mãi không ra được cảm xúc của nhân vật ngay lúc đó, cho nên vẽ không được, cứ bị kẹt ở đó.
Không ngờ rằng lại có thể nhìn ra trong hoàn cảnh này.
Tề Trình nhanh chóng chụp ảnh màn hình, phóng to khuôn mặt Trì Trĩ Hàm đang đội mũ đầu bếp, đuôi mắt hơi nhếch lên, lúc này trong đôi mắt trắng đen rõ ràng có chút chột dạ, cũng có chút dã tâm.
Kiếm tẩu thiên phong chính là vì trong lòng có dã tâm.
Như thế này là hoàn toàn phù hợp.
Thậm chí bởi vì hưng phấn, cho nên ngay từ lúc nhìn thấy ánh mắt kia, anh đã quên mất việc mình có còn đổ mồ hôi lạnh nữa không.
“Em đi vào phòng vẽ.” Tề Trình gần như đứng bật dậy đi về phía phòng vẽ tranh, trong mắt đã chẳng còn nhìn đến thứ gì khác.
Tề Ninh còn chưa rõ tình hình theo bản năng giữ chặt lấy cánh tay Tề Trình: “Em còn đang phỏng vấn đấy!”
Vừa mới vào hè, nhiệt độ trong lòng bàn tay Tề Ninh nhanh chóng truyền qua lớp áo mỏng tới tay Tề Trình, anh vừa thoát ra khỏi áp lực, trong phút chốc lại cứng đờ người.
Mặc dù Tề Ninh đã phản ứng nhanh nhạy, lập tức buông tay ra rồi lùi về sau, chừa lại cho anh một khoảng cách an toàn, thế nhưng anh vẫn cảm thấy chỗ vừa bị nắm lấy đang đau như bị dao cắt.
“Cô ấy đã đủ tư cách rồi.” Tề Trình cắn răng, nhịn xuống cảm giác đau đớn này, muốn mượn việc nói chuyện để làm dời đi lực chú ý: “Em muốn một bát mì Dương Xuân không có vị mì Dương Xuân chỉ là vì em không thích ăn mỡ heo.”
“Cô ấy sử dụng nước dùng là canh loãng, sợ mùi vị quá nhạt lại thêm vịt nướng, hương vị của vịt nướng còn đặc sắc hơn mỡ heo, cho nên bát mì mà cô ấy đang chuẩn bị đã hoàn toàn thỏa mãn yêu cầu của em.”
Cánh tay vẫn đang đau nhức, Tề Trình cười khổ, giấu cánh tay mà anh đang có ảo giác rằng nơi đó đã loang lổ máu ra sau lưng.
Phần lớn mọi người nghe được yêu cầu này thì phản ứng đầu tiên sẽ là thay đổi bản chất của món ăn, đổi bột mì thành nguyên liệu khác để làm mì.
Cho nên cái khoảnh khắc mà Trì Trĩ Hàm nhào bột mì kia, anh đã biết là cô đủ tư cách rồi.
“Ký hợp đồng với cô ấy đi, cứ như mấy lần thuê trước, thời hạn là một tháng.” Có thể bởi vì ánh mắt kia, cũng có thể chỉ bởi vì người chị họ cùng chung máu mủ vừa kéo cánh tay anh, anh đã không khống chế nổi, lại bắt đầu nảy sinh ảo giác.
Anh vô cùng cần được cứu chữa.
Cô gái với vẻ bề ngoài ngọt ngào ở bên cánh cửa đối diện kia đã cho anh có thu hoạch ngoài ý muốn.
Anh không hề trông mong rằng cô có thể cứu được anh, nhưng cách cô nấu ăn có thể trở thành tư liệu sống để anh vẽ tranh, cái ánh mắt đó hoàn toàn giống hệt như nhân vật trong truyện của anh.
Mà lúc đắm chìm trong truyện là lúc anh tỉnh táo nhất.
Cứu chữa, cho dù chỉ trong thời khắc ngắn ngủi, anh cũng rất cần.
Bên trong phòng vẽ, mấy bức tranh vẽ một cô gái đang nở nụ cười dữ dằn vẫn đang phủ kín một mặt tường, Tề Trình nói chuyện xong thì đi vào phòng vẽ, đứng sau cánh cửa nhìn chằm chằm cánh tay mình.
Phía trên đó hằn rõ vết máu nhạt, cảm giác đau đớn dường như là có thật.
Mặc dù bản thân anh hiểu rất rõ rằng đó chỉ là ảo giác. Bệnh tâm lý chính là như vậy, mặc dù biết rõ thế nào mới là đúng, nhưng trong đầu vẫn sẽ sinh ra ảo giác, lâu dần toàn bộ thế giới cũng giống như bị đổi trắng thay đen, dần mất đi bản thân.
Thuốc mà bác sĩ Triệu kê cho anh dường như lại bắt đầu mất tác dụng rồi.
Tề Trình che mặt, khuôn mặt vốn đã trắng nõn, bởi vì đau đớn mà trông càng nhợt nhạt hơn.
Bất lực, anh đứng giữa phòng vẽ tranh với những cơn ác mộng đang bủa vây giống như đang tự ngược.
***
Trì Trĩ Hàm vẫn không hề biết rằng mình đã qua bài phỏng vấn.
Bốn tiếng trôi qua, Tề Ninh vô cùng đúng giờ đi đến, mà Trì Trĩ Hàm vừa lúc khéo léo bày xong đồ ăn vào trong đĩa.
Dưa chuột màu xanh, trứng gà màu vàng, sợi ớt màu đỏ cùng với ức vịt nướng được cắt khối vuông vắn đều đặn.
Ngoài một bát mì sợi thì còn một bát nước dùng mì Dương Châu.
Cô nghĩ rằng dù sao cũng chẳng giống yêu cầu của người bình thường, cho nên ngay cả hành lá cô cũng không bỏ vào, dưa chuột thì thái thành hạt lựu, rắc lên trên mì, bên cạnh bỏ thêm một quả trứng luộc cắt đôi.
Vẻ mặt Tề Ninh nhàn nhạt, nhìn không ra cảm xúc.
Trì Trĩ Hàm nhìn Tề Ninh bỏ mì vào hộp đựng thức ăn, bưng mấy đĩa đựng đống đồ ăn đầy màu sắc kia đi, cô bỏ mặc nguyên tắc nói ít làm nhiều mà Lâm Kinh Vũ đã dạy, vẫn cứ mở miệng lên tiếng.
“Mì này ăn trong vòng ba phút nữa sẽ ngon nhất, người có khẩu vị bình thường thì có thể ăn trứng luộc và dưa chuột trước, người thích ăn cay thì có thể ăn ớt trước, người không quen ăn món thanh đạm thì có thể ăn vịt nướng trước.” Dặn dò từng thứ xong, dường như nhớ ra dù sao thì mình cũng không thể qua được bài phỏng vấn này, khóe miệng cong lên, lộ ra nụ cười nhạt: “Bát mì này tôi dành rất nhiều công sức để nấu, hy vọng các cô sẽ thích.”
“Nếu là cô thì cô sẽ ăn loại nào trước?” Tề Ninh dừng tay lại, đột nhiên mở miệng hỏi.
…
Nếu là cô, cô thà ăn mì ăn liền chứ tuyệt đối sẽ không vì một bát mì mà bận rộn suốt bốn tiếng đồng hồ.
Nhưng mà cô không thể nói ra lời này.
Trì Trĩ Hàm chần chừ một lúc, trả lời: “Nếu là tôi, lúc nhào bột sẽ tháo bao tay ra, mì có hơi người thì mùi vị sẽ ngon hơn.”
Sau đó hai người đều yên lặng.
Có lẽ Tề Ninh không dự đoán được tới đáp án như vậy, đậy hộp đựng thức ăn lại, liếc mắt nhìn Trì Trĩ Hàm một cái.
Trì Trĩ Hàm cũng không ngờ rằng trong lúc vô cùng căng thẳng mình lại có thể nói năng linh tinh tới trình độ như vậy, coi như bình nứt không sợ vỡ, đứng im tại chỗ.
Không khí dường như ngưng đọng lại trong khoảnh khắc.
Tề Ninh cười cười, vươn tay phải ra: “Chúc mừng cô, cô đã vượt qua bài phỏng vấn.”
...
…
“Bởi vì câu trả lời vừa rồi sao?” Trì Trĩ Hàm mơ màng, không phải là không nhận đầu bếp nữ sao.
Đây có phải là một tin đáng mừng không?
Nhưng mà mì vẫn còn chưa ăn mà… Cô làm mất bốn tiếng đồng hồ đấy
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...