Đúng như kế hoạch đã đề ra,hôm nay chính là ngày đi cắm trại. Ngồi trên xe đi lên núi Zôn,nếu bình thường thì nó đã la lối um sùm vì thích thú,thì hôm nay chỉ mặc mặc im lặng,ngồi nhìn quang
cảnh ngoài cửa sổ. Cô ngồi cạnh nó,tất nhiên là phải cố gắng lắm mới có thể đuổi anh xuống dưới để lên đây ngồi với nó.
Xé bịch bánh,bốc một cái đưa cho nó:
-Bảo Ánh này!
-Cậu ăn đi,tớ không muốn ăn.
-Cậu làm sao thế? Bình thường cậu thích ăn bánh này lắm mà?
-Nhưng hôm nay tớ không muốn ăn.
-Bảo Ánh,cậu vui vẻ lên đi chứ? Chúng ta đang đi chơi mà?
-Tớ biết,nhưng tâm trạng tớ không vui thì biết làm thế nào?
Cô chịu thua. Nó nói câu nào triết lí câu đó,sao mà cãi lại
được? Hậm hực đưa miếng bánh vào miệng nhai nhai,nó đã thế
này,lại còn có cái tên Mã Vũ Đại kia đòi đi theo nữa chứ!
Người đâu mà mặt dày,đã không cho mà vẫn cố đi theo. Hai việc
đấy thôi là làm cô mất hết cả hứng,chỉ mong buổi đi chơi cũng
không vì thế mà bị phá hủy.
Chân núi Zôn...
-Oa,cao quá!-Cô la lên đầy thích thú.
-Mau lên thôi,không là mọi người bỏ em lại đó!
Anh đến bên nắm tay cô kéo đi. Thật sự là nãy giờ anh chịu đựng
cái cảm giác thiếu hơi cô nên cực kì khó chịu,bây giờ phải bù vào. Không hiểu làm sao mà bỗng dưng cô với nó như hoán đổi
tính cách cho nhau á,phiền hết sức. Bốn người,anh nắm tay
cô,nó với Vũ Đại đi cạnh nhau nhưng vẻ mặt của nó thì cứ như
vô cảm,không quan tâm gì cả,họ cùng nhau leo lên ngọn đỉnh núi.
Nhưng mà chưa đi được bao lâu thì:
-Ôi ôi,mệt quá! Cho em nghỉ tí đi!
-Ngọc Linh,em hôm nay còn yếu hơn cả Bảo Ánh à?
-Em mệt mà...
-Ngọc Linh mệt thì chúng ta nghỉ chân một chút đi.-Nó nói,ngồi xuống cạnh cô.
-Này,nếu cứ như thế thì bao giờ mới đến nơi?-Vũ Đại cằn nhằn.
-Anh thích thì cứ đi đi,đâu ai giữ đâu?-Cô nói.
-Nhưng tôi không thích!
-Không thích mà còn than vãn,xì!
-Cô thôi đi. Tôi không phải quan tâm tới cô đâu. Bảo Ánh của tôi nghỉ thì tôi cũng nghỉ thôi.
-Ai là của anh hả? Nói cho mà nghe nhé,Bảo Ánh là của tôi!
-Cô có quyền gì nói cô ấy là của cô?
-Cô ấy là bạn của tôi. Còn anh thì sao? Anh có quyền gì nói cô ấy là của anh?
-Hai người thôi đi,đừng cãi nữa. Tôi không phải là món đồ mà ai có thể sở hữu. Tôi là chính tôi,là Hoàng Ngọc Bảo Ánh! Không
thuộc bất cứ quyền sở hữu của ai cả!
Cô và gã nghe nó nói như vậy thì đành im lặng,tuy vậy vẫn ưu ái trao cho nhau những ánh mắt hình viên đạn. Còn nó,nói đến lời này thì chợt nhói lòng. Có phải thật sự nó không thuộc
quyền sở hữu của ai không? Trước đó thì nó không chắc nhưng bây giờ thì có lẽ là vậy. Không phụ thuộc vào ai,kể cả...
Nghỉ ngơi xong,bốn người lại tiếp tục lên đường. Lần này đi nhanh
hơn,cũng không nghỉ ngơi nhiều nên cuối cùng cũng lên được đỉnh
núi. Vừa thấy đỉnh là y như rằng có tiếng la lối um sùm:
-Woa,đẹp quá đi mất! Đứng từ đây nhìn xuống đẹp quá! Bảo Ánh,lại đây xem nè!-Cô kéo tay nó.
-Bảo Ánh,đi sang bên này đẹp hơn nè.-Mã Vũ Đại cũng đâu chịu thua,kéo tay còn lại.
-Thôi thôi. Nếu đẹp thì hai người cứ xem đi,tôi sợ độ cao nên không thích ngắm mấy thứ đó!
Nó gạt tay hai người
kia ra,đi đến tảng đá gần đó ngồi xuống,bỏ chiếc balo đeo trên
vai ra,mắt nhìn lên bầu trời. Hôm nay trời đẹp lắm,trong xanh
lắm,nhưng tại sao tâm trạng của nó lại rối bời. Thà trời
nhiều mây như tâm trạng của nó. Không biết là có phải do trùng
hợp hay không nhưng hôm nay lại chính là ngày đầu tiên nó gặp
hắn,ngày mà hắn mua nó từ khu trưng bày thời trang về,xảy ra
bao nhiêu chuyện để rồi bây giờ nó phải cô đơn một mình. Hiển
giờ hắn đang làm gì? Có hạnh phúc bên Ngọc Huyền hay không? Có vui như khi ở bên nó hay không? Dù không muốn nhưng những suy
nghĩ đó cứ dồn dập hiện lên trong đầu nó làm tim nó đau,đau
lắm. Nó muốn dừng lại,nhưng không thể,không thể nào loại bỏ
những suy nghĩ đó ra khỏi đầu được,giống như một bộ phim cứ
phát đi phát lại mà không có nút tắt vậy.
-Làm ơn thôi đi!
Nó ôm đầu hét lên
làm mọi người dừng mọi hoạt động,hướng ánh nhìn về phía nó. Cô bước lại,ngồi xuống bên cạnh,nắm lấy tay nó:
-Bảo Ánh,tớ biết bây giờ cậu đang nghĩ gì,nhưng mà tớ nghĩ cậu phải nghe điều
này,Hoàng Phong anh ấy làm vậy là vì...
-Cậu thôi đi! Tớ không muốn nghe!-Nó giật tay khỏi cô,định đi ra chỗ khác.
-Cậu nghe tớ nói hết đi đãAnh! Hoàng Phong anh ấy làm vậy là vì bị ép!
-Ép?
-Phải. Để cứu cậu,anh ấy phải nghe theo lời Ngọc Huyền,làm tất cả những gì chị ấy yêu cầu...
-Cậu nói sao? Anh ấy làm vậy để cứu tớ khỏi Ngọc Huyền?
-Đúng vậy đó! Bảo
Ánh à,anh ấy yêu cậu,trước đến giờ chỉ yêu một mình cậu thôi. Mọi hành động anh ấy làm đều là vì cậu,đều là muốn tốt cho cậu mà thôi. Ngọc Huyền đã bắt cậu đi và ép anh Phong phải
làm theo lời cô ta để cứu cậu,nếu không cậu sẽ gặp nguy hiểm.
Vì quá yêu cậu nên anh ấy không còn lựa chọn nào khác,đành
phải chấp nhận. Tất cả những gì cậu thấy đều là vở kịch do
Ngọc Huyền dựng lên mà thôi.
Những lời cô nói như
sét đánh ngang tai,à không,phải là đánh thẳng vào trái tim nó
luôn. Hắn vì nó mà làm vậy,trong khi nó lại đi trách móc hắn
ư? Tại sao lại có thể? Nếu như đây là sự thật thì chẳng phải
chính nó mới là người độc ác hay sao? Nó giận hắn,trách hắn
trong khi chưa hiểu gì cả,việc làm này đối với nó còn độc ác hơn những việc Ngọc Huyền làm nữa. Nó...nó đã hiểu nhầm
hắn...nó phải làm sao đây? Nó không thể tha thứ cho bản thân.
Nó...
-Bảo Ánh à,cậu không sao chứ?
Cô lay lay người nó
làm nó thoát ra khỏi dòng suy nghĩ,nhưng mà việc làm của nó
vẫn bị một thứ gì đó tri phối. Nó bỏ chạy. Phải,chạy mãi
đến khi sau lưng không còn nghe tiếng gọi của cô và Vũ Đại nữa
thì nó biết là nó đã đi xa. Nó ngồi thụp xuống đất,bật
khóc. Đến cả ông trời dường như cũng khóc theo nó. Những giọt
mưa tí tách rơi xuống. Nó cứ ngồi khóc cho đến khi sau lưng lại vọng lên tiếng cô. Đứng bật dậy định chạy tiếp thì bị trượt
chân,té xuống dốc,may là kịp thời bám vào một cái dây leo. Nó sợ đến nỗi không dám nhìn xuống. Dốc núi này rất rất cao,té xuống chỉ có chết. Nỗi sợ mỗi lúc một tăng khi tay nó bắt
đầu mỏi còn tiếng cô thì ngày một xa nơi này. Phải làm sao
đây? Nó cố la cứu nhưng không có ai đáp lại. Nó tuột dần tuột
dần. Cố sức bám nhưng mà nó mỏi lắm rồi. Bỗng "bực",có
tiếng đứt,chính là sợi dây leo nó đang bám...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...