Chương 368: Uyên ương trong ngõ nhỏ Phong Ngữ Hiên nhìn thoáng qua cô gái gầy yếu trước mặt không nói gì Lúc này có khá ít người ăn cơm nên mì của bọn họ nhanh chóng được bưng lên “Nhược Vũ, mai cô có rảnh không?” “Có chuyện gì?” Hạ Nhược Vũ không tùy tiên đồng ý, trong lòng càng muốn từ chối.
Phong Ngữ Hiên có chút ngượng ngùng cười: “Ngày mai trường tôi tổ chức tới thăm cô nhí viện, nhưng mà có một giáo viên không thể đi, lại chưa tìm được người thay thế, cho nên hỏi xem cô có thời gian không.
” Nếu là chuyện khác, Hạ Nhược Vũ nhất định là từ chối thẳng, nhưng nghe được bọn.
họ đến thăm trẻ mồ côi, cô cũng có chút do dự.
Bởi vì bản thân cô cũng thích trẻ con, trong lòng cũng thương xót cho những đứa trẻ bị bỏ rơi kia.
của truyên.
one Thấy cô không đáp, dường như còn có chút do dự, Phong Ngữ Hiên giả bộ lơ đãng nó Lần thăm này, các học sinh còn kéo được nhiều tài trợ, tất cả mọi người đều rất chờ mong, nhưng trường quy định là nhất định phải có hai người phụ trách một lớn, nếu ít hơn thì có khả năng tất cả mọi người đều không đi được” “Bao giờ đi” Hạ Nhược Vũ nói Phong Ngữ Hiên vui mừng trả lời “Nhược Vũ, cô đồng ý giúp rồi?” “Anh đã nói vậy, tôi còn có thể nói không sao?” Hạ Nhược Vũ bất đắc dĩ nói: “Anh nói đi lúc nào đi, lúc nào về, tôi xem có bị trùng lịch không” “Mai cô có chuyện gì à? Nếu có thì tôi không làm phiền cô Phong Ngữ Hiên cũng có chút ngượng ngùng nói “Tôi đã hỏi thì đương nhiên có suy tính, anh nói thời gian đi” “Sáng tám giờ đến năm giờ chiều” Cũng may thời gian cũng không tính là quá muộn, Hạ Nhược Vũ gật đầu: “Được, mai gặp ở chỗ nào?” “Cổng trường học của chúng tôi đi, trong trường có thuê xe, các học sinh chắc sẽ vui lâm” Phong Ngữ Hiên cười nói.
Hạ Nhược Vũ không tiếp tục nói về chủ đề này nữa, chỉ vào bát mì của anh ta: “Mì của anh trương rồi kia.
” “Không sao, trường tôi cũng thích” Nói xong, Phong Ngữ Hiên liền bắt đầu ăn từng ngụm lớn Hạ Nhược Vũ nhìn người đàn ông đẹp.
trai ăn mì vội trước mặt, trong lòng cũng không biết đang nghĩ gì Ăn mì xong, Phong Ngữ Hiên nói muốn đưa Hạ Nhược Vũ về, cô còn chưa kịp trả lời, một chiếc xe đã dừng ngay trước mặt bọn họ, cửa kính thủy tinh mà đen chậm rãi hạ xuống, lộ ra gương mặt của Tinh Giang: “Cô Hạ, cậu chủ bảo tôi đưa cô về.
” Hạ Nhược Vũ nghỉ ngờ nhìn Tinh Giang một chút, sao Mạc Du Hải không nói gì đã bảo Tinh Giang đến đón cô, mà sao Tinh Giang biết cô ở đây, có điều vì đang ở trước mặt người ngoài nên không tiện hỏi nhiều.
“Vậy tôi đi trước, ngày mai gặp” “Được, tôi chờ cô” Ánh mắt Phong Ngữ Hiên lóe lên, cười đáp.
Tỉnh Giang ngồi trong xe nghe cô và người đàn ông kia nói “ngày mai gặp” thì ngay cả dũng khí quay đầu cũng không có.
Hạ Nhược Vũ mở cửa, thấy bên trong còn có một bóng người cao to, sửng sốt một chút, tồi nhếch miệng ngồi xuống, Không phải nói hôm nay ra ngoài khám bệnh sao, thế mà lúc này lại ngồi ở đây.
Phong Ngữ Hiên nhìn chiếc xe phóng vụt đi, nụ cười trên mặt xị xuống.
Lắng lặng đúng đấy mấy phút, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng, nụ cười thể hiện nhiều thâm ý, Cười xong, anh ta đi tới con hẻm bên cạnh, cởi bộ quần áo thể thao buồn cười trên người ra, ném xuống đất, nhận lấy chiếc áo jacket đen của người phụ nữ đưa tới.
Sau khi mặc vào thì lại biến thành một người tràn ngập vẻ nguy hiểm.
“Tiểu Kiều, ai bảo cô tới?” “Là ba nuôi.
” Cô gái cúi đầu thấp hơn nói.
Đột nhiên cảm tê tê, người đàn ông bóp mạnh lấy cằm cô, khiến cô phải ngấng đầu lên nhìn anh ta.
Thấy gương mặt xinh đẹp của cô, lực rên tay anh ta không những không giảm mà còn nắm mạnh hơn.
Cô gái lại như không có cảm giác gì, tùy ý để anh ta bóp lấy.
“Tiểu Kiều, cô to gan lắm, dám nói dối trước mặt tôi” “Cậu Phong, cậu biết là Tiểu Kiều sẽ không mà? Giọng nói trong trẻo của cô giống như con cừu non thuận theo vậy.
Phong Ngữ Hiên nhìn cô hồi lâu, bỗng nhiên cười, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ đỏ hồng của cô, bá đạo cạy mở miệng, nhanh chóng tiến vào bên trong.
Cô gái bị động nhận lấy, trên mặt lại lộ vẻ cam tâm tình nguyện cùng mê luyến.
Đúng, cô mê luyến người đàn ông này, mê đến mất đi bản thân, cho dù là người phụ nữ nào đến gần anh đều đáng chết, tất cả đều đáng chết Mấy người đàn ông đứng ở đầu ngõ, giống như là không biết đôi nam nữ đứng sau lưng đang làm gì trong góc tối.
của truyên.
one Phong Ngữ Hiên trực tiếp đẩy cô dựa vào tường, cách đó chưa tới năm mét chính là con đường náo nhiệt, rất có thế sẽ có người đi tới, nhưng anh ta lại không thèm quan tâm, tay tiến vào trong váy của cô, xé quần lót đi.
Còn xấu xa cười một tiếng: “Ồ, ướt rồi.
” “Cậu Phong…” Nét mặt động tình của cô nhìn đến vẻ gian tà của người đàn ông trước mặt Phong Ngữ Hiên cười nhưng trong mắt lại lộ vẻ lạnh lùng, trực tiếp kéo khóa quần, ngay cả khuy áo cũng không cởi, dùng tay nhấc chân của cô lên, nhấn eo vào.
Mặc kệ cô gái có thích ứng được hay không, đã bắt đầu mạnh mẽ chuyển động.
Ngay trước mặt đám tay sai mà lại làm ra một màn ướt át này, bên tai thỉnh thoảng còn nghe tiếng người nói trên phố.
Hạ Nhược Vũ ngồi trên xe ra vẻ tức giận, không muốn nói chuyện.
Nhưng lại không nhịn được: ‘Không phải anh đi ra ngoài khám bệnh không về à, sao lại đến đây?” “Không đến thì có phải em sẽ đi cùng anh ta không?” Còn ngày mai gặp, anh còn chưa đi mà cô đã gặp gỡ rồi ăn cơm với người đàn ông khác rồi Vốn Mạc Du Hải định đi, chỉ là thấy vị trí của cô cứ không thay đổi, muốn tiện đường qua xem cô thế nào, không ngờ cô lại không có lương tâm, còn đi ăn cơm với người đàn ông khác.
“Nói nhăng nói cuội gì vậy? Em đồng ý với anh ta mai đến thăm trại trẻ mồ côi.
” “Sao phải là em?” “Giáo viên đi cùng anh ta xin nghỉ” Hạ Nhược Vũ trả lời như chuyện đương nhiên.
Xin nghĩ liền bảo cô đi? Trường học mấy trăm thầy cô sao không tìm được người thay? Trong mắt Mạc Du Hải lóe lên tia lạnh, người ta rõ ràng nhắm vào cô, vậy mà cái người phụ nữ ngốc nghếch này lại còn không biết.
“Không cho phép đi” “Vì sao? Ngày mai đâu chỉ có mình em và anh ta đi, còn có rất nhiều học sinh nữa” Hạ Nhược Vũ không vui hỏi.
Mạc Du Hải vốn định cứng rẳn yêu cầu, sao đó dỗ dành cô một chút: “Em muốn đi cũng được, nhưng phải cho Phượng Cửu đi cùng” “Em không muốn” Hạ Nhược Vũ còn chưa chuẩn bị kỹ để giải thích với Phượng Cửu về nguyên nhân đuổi việc cô ấy đâu Mạc Du Hải nói thẳng: “Thế không cho.
đi, bây giờ đi ra ngoài khám bệnh với anh”” .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...