Chương 293: Bóc tôm ăn Không khí trên bàn cơm rất im lặng, không hề giống như một gia đình bình thường quay về tụ tập, mà càng giống một tập thể vội về chịu tang hơn. Hạ Nhược Vũ bị ý nghĩ này của cô làm cho giật mình, chẳng lẽ đây là di chứng sau khi đi từ khu mộ ra ư? Ngay lúc Hạ Nhược Vũ đang suy nghĩ lung tung thì ông cụ Nghiêm để đũa xuống, ông cụ nói với giọng điệu bình thản: “Đi thăm ba cháu rồi à”” Mạc Du Hải chỉ ừ một tiếng, giọng điệu của anh có vẻ hơi lạnh nhạt, giống như đây chỉ là một việc bình thường mà thôi. Hạ Nhược Vũ ngồi ở bên cạnh chú ý tới vẻ mặt của Châu Bích Loan có một chút khựng lại.
Còn Mạc Du Uyên thì điềm nhiên và thờ ơ như chuyện này không liên quan tới cô ta.
Không phải hai người cũng quan hệ thân nhân ư, vì sao vẻ mặt lại bình thản như thế, không hề có một chút buồn thương hay nhớ nhung gì cả. “Ăn cơm đi.” Mạc Du Hải thấy vẻ mặt cô như đang suy nghĩ cái gì thì nói với vẻ thản nhiên. Hạ Nhược Vũ bị anh vạch trần trước mặt tất cả mọi người thì trên mặt lập tức có hai vết hồng.
Cô trừng mắt nhìn Mạc Du Hải với vẻ oán trách, dường như đang trách anh rằng sao lại làm cô mất mặt trước tất cả mọi người. Trả lời cô là một con tôm đã lột vỏ, món cô thích nhất. Khiến cho cô càng ngại ngùng. Ba người trên bàn nhìn hai người thân mật chẳng xem ai ra gì thì đều có suy nghĩ riêng.
Trong mắt ông cụ Nghiêm là vui mừng và từ ái. Châu Bích Loan vẫn còn đang ngẩn người, vẻ mặt nặng nề.
Mà vẻ mặt của Mạc Du Uyên thì càng thêm khó coi và âm u. “Chính em làm được, anh không cần phải lột cho em” Hạ Nhược Vũ khó mà tin được rằng một người đàn ông kiêu căng như Mạc Du Hải sẽ tự tay lột vỏ tôm cho mình.
Cô thấy anh đang lau tay thì mới biết đây không phải là ảo giác. Có lẽ là do Hạ Nhược Vũ không chú ý, mặt trời hôm nay mọc từ phía †ây lên đúng không? Mọi chuyện đều khiến Hạ Nhược Vũ không thể nào tưởng tượng nổi, khiến cho cô cảm thấy bất an, ngồi cũng không được mà ăn cũng không được. Cũng may ông cụ Nghiêm đã nói tới chuyện khác: “Gần đây chuyện bệnh viện của con có bận không” Tổng giám đốc công ty thì không làm, muốn đi làm cái gì mà bác sĩ phụ khoa.
May mà đứa cháu này quá tài giỏi, mặc kệ là trên y học hay trong công ty đều có thể quản lý tốt.
Không ai dám phàn nàn câu nào. Nếu không thì ông cụ càng cảm thấy có lỗi với đứa con trai đã chết đi. Ông cụ Nghiêm nghĩ tới chuyện người đầu bạc tiễn người đầu xanh thì tâm trạng lại dần trở nên nặng nề. “Vẫn ổn” Ngoài miệng thì Mạc Du Hải trả lời Ông cụ Nghiêm nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Hạ Nhược Vũ. Hạ Nhược Vũ bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn chằm chằm mà cảm thấy khó chịu khắp cả người. Không còn cách nào khác phải cầm đũa lên bắt đầu ăn. “Anh, sao anh có thể giúp cô ta lột tôm chứ.
Lớn thế này rồi mà anh còn chưa lột cho em lần nào.” Câu nói ghen †ị của Mạc Du Uyên khiến cho Hạ Nhược Vũ không biết phải làm sao.
Cô không biết nên bỏ xuống hay trực tiếp đặt vào miệng để làm Mạc Du Uyên tức chết. Ông cụ Nghiêm thấy vẻ mặt của Mạc Du Hải trầm xuống thì mở miệng hòa giải: Đọc full tại truyện one”Con bé này, lớn đến thế rồi mà vẫn ghen tị.
Ông nội lột cho cháu là được rồi” “Hừ, cháu không thích.
Ông nội, anh bất công quá.’ Mạc Du Uyên cũng không phải là muốn ăn tôm, cô ta chỉ là đang ghen ty tới phát điên lên mà thôi. Vì sao sau khi chia tay với Hàn Công Danh mà Hạ Nhược Vũ còn có thể có được sự yêu thương và chăm sóc của anh cô ta chứ. Mạc Du Uyên mới là em ruột của Mạc Du Hải.
Phụ nữ có thể có vô số người, nhưng không phải người nhà chỉ có một thôi sao? Mạc Du Hải nhìn thoáng qua Mạc Du Uyên đang uất ức và không phục kia, giọng điệu của anh biến thành lạnh nhạt: “Em không phải là đứa nhóc ba tuổi nữa rồi” Ý ở ngoài lời, không cần nói cũng biết. Người lớn như thế này rồi mà vẫn còn bốc đồng như con nít. “Anh, trước kia anh không như thế” Không biết vì sao mà Mạc Du Uyên cảm thấy vô cùng uất ức. Cũng có khả năng là hôm nay cô ta đã phải chịu uất ức ở chỗ Hàn Công Danh, lại tăng thêm nhìn thấy bọn họ yêu thương nhau như thế thì trong lòng cô ta lại càng không thoải mái. Đôi mắt lập tức phủ thêm sương: “Trước kia anh thương em nhất.
Vì sao sau khi quen biết cô ta anh như biến thành một người khác?” “Ba đã mất lâu như thế rồi, lần nào anh cũng đi thăm ông ấy một mình.
Em và mẹ đều cảm thấy rất tủi thân, nhưng cũng không nói gì.
Em và mẹ chỉ cho rằng anh có những chuyện muốn nói riêng với ba mà thôi. Mạc Du Uyên kích động chỉ vào Hạ Nhược Vũ đang ngồi kia ngạc nhiên rồi nói tiếp: “Nhưng hôm nay anh lại dẫn theo người phụ nữ mà chẳng có chút liên quan nào đi gặp ba.
Anh để em và mẹ ở chỗ nào, anh có để ông nội ở trong lòng không?” Bầu không khí lập tức trở nên cứng lại.
Hạ Nhược Vũ không hiểu rõ tình huống của nhà họ Mạc, nay lại gặp được tình cảnh để cô cảm thấy lúng túng.
Trong lúc nhất thời cô không biết nên nói cái gì. Nhưng điều khiến cô cảm thấy bất ngờ là Châu Bích Loan từ nãy đến giờ vân chưa nói chuyện giờ lại sâm mặt và quát lên: “Ai bảo con nói mấy câu này, lên lầu cho ngay mẹ” Sắc mặt của Châu Bích Loan nghiêm túc đến nỗi để cho Hạ Nhược Vũ cảm thấy bất ngờ.
Dường như Mạc Du Hải và Ông cụ Nghiêm đã đoán được từ trước nên chẳng hề có chút vẻ mặt dư thừa nào. Dường như Mạc Du Uyên cũng rất giật mình, cô ta không ngờ là người mẹ yêu thương mình nhất lại nói chuyện với cô ta bằng giọng điệu và vẻ mặt nghiêm nghị như vậy.
Sau khi Mạc Du Uyên sửng sốt vài giây đồng hồ thì vành mắt của cô ta đỏ lên ngay lập tức. Mạc Du Uyên đứng bật dậy, cái ghế ma sát vào sàn nhà phát ra những âm thanh chói tai.
Mạc Du Uyên đẩy ghế ra rồi quệt nước mắt chạy ra ngoài. Châu Bích Loan muốn mở miệng nhưng dường như nghĩ tới chuyện gì đó, bà ta im lặng, trong mắt tràn đầy đau lòng.
Chỉ là khi nhìn vê phía Mạc Du Hải và Hạ Nhược Vũ thì đã khôi phục lại sự bình tĩnh: “Để cô Vũ chê cười rồi.
Chẳng qua con bé có chút đau khổ mà thôi, hi vọng cô bỏ qua cho: Giọng điệu của bà ta quá khách sáo, khiến cho Hạ Nhược Vũ có chút sợ hãi.
Cô biết rất rõ thái độ của Châu Bích Loan đối với mình.
Cô không thể nào tưởng tượng được bà ta lại vì một người ngoài mà răn dạy con gái yêu của mình. “Ha ha, sao mà thế được.
Từ trước tới giờ cô Uyên vẫn tùy tiện thẳng thắn như vậy.” Nói thẳng ra chính là không xem ai ra gì. Dường như Châu Bích Loan không nghe ra được ẩn ý của Hạ Nhược Vũ, trên mặt bà ta vẫn giữ lấy nụ cười khách sáo. “Nhược Vũ, cháu cũng đừng tức giận.
Con bé này chỉ là hơi kiêu căng hơi tùy hứng một chút thôi.
Con cũng đừng có chiều nó, nên dạy vẫn phải dạy.
Nếu không thì đến lúc chịu thiệt cũng không phải mỗi thế này đâu.” Hai câu cuối cùng là Ông cụ Nghiêm nói cho Châu Bích Loan nghe. Có một số chuyện là ông cụ giả vờ như không hiểu chứ chẳng phải là không nhìn thấy. Ông cụ Nghiêm lớn tuổi rồi, không muốn tham gia vào chuyện của bọn nhỏ nữa, nhưng nên cảnh cáo thì vẫn phải cảnh cáo. Châu Bích Loan trở nên căng thẳng, bà ta vội vàng cười làm hòa rồi nói: “Ba nói đúng lắm, con bé Du Uyên này chỉ là tính tình hơi thẳng thắng mà thôi.
Con sẽ dạy dỗ con bé” “Ừ, ăn cơm đi” Câu nói của Ông cụ Nghiêm đã kết thúc tuồng kịch này. Hạ Nhược Vũ phát hiện mỗi lần cô đói bụng thì chỉ cần ăn cơm ở nhà họ Mạc sẽ trở nên không ngon miệng. Con tôm kia cô đã gắp cả buổi rồi, tới lúc nó lạnh tanh cũng chưa ăn vào bụng. Đây chính là tôm do Mạc Du Hải tự tay lột,Hạ Nhược Vũ hận không thể cúng bái con tôm này. Mạc Du Hải thấy cô nhìn chằm chằm vào con tôm trong chén với vẻ mặt do dự thì cho là cô không thích, vẻ mặt anh trở nên u ám rồi nói: ‘Không thích cũng không cần ép buộc chính mình” “Cái gì, em đâu có nói là em không thích” Hạ Nhược Vũ còn tưởng rằng là Mạc Du Hải đổi ý muốn lấy lại, cô vội vàng cắn một miếng lớn, cắn hết nửa con tôm sú, khiến cho cái miệng nhỏ nhắn phồng lên. Hạ Nhược Vũ không nhìn thấy trong ánh mắt của người đàn ông hiện lên một chút dịu dàng. .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...