Đôi lời của tác giả:Mình đọc nhận xét truyện thấy hai bạn hỏi ai là nhân vật nam chính.
Nhân vật nam chính của câu truyện nay là Phong. Bạn long không phải nam phụ đâu nha, bạn long là của thầy Thẩm Du rồi.
Đây là cau truyện kể về mối tình đơn phương của bạn Nguyễn Hoàng, mình tính kết truyện là se, vì mình nghĩ đời thực không phải ai yêu đơn phương thì cũng được đáp trả ( lấy vd là bản thân mình, câu truyện này được viết sau khi mình tỏ tình thất bại). Bạn Nguyễn Hoàng là nhân vật phụ trong cuộc đời của bạn Phong, nhưng bạn ấy lại là nhân vật chính trong cuộc đời của mình. Yêu đơn phuong không phải nói ra để được đáp trả mà là chỉ vì không muốn mình phải ân hận một đời.
"Đơn phương người, em chưa từng hối hận, chỉ trách rằng duyên chưa tới nợ chưa đủ mà thôi.
Kiếp này em chẳng mong người đáp trả, chỉ mong rằng vẫn có thể làm bạn mà thôi"
Hai câu này do tác giả lâu lau bộc phát viết ra, độc giả đừng để ý, đừng để ý. Nói nhảm nhiêu đây đủ rồi, mình cảm ơn mấy bạn đã dành chút ít thời gian đọc cái này
Sau hai tiếng vật lộn với đống đề cương, cô mệt mỏi nằm dài trên bàn, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Khi cô tỉnh lại thì đã gần 1g, chưa ăn sáng cộng thêm ngủ quên không ăn trưa cô bây giờ có cảm giác sắp chết đến nơi, xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào nhà vệ sinh đánh răng, thay đồ. Nhìn mình trong gương cô cảm thấy mình đặc biệt xinh đẹp, ai có thể đẹp bằng cô cơ chứ,...đã lược bỏ n từ tự luyến.
Cô đánh răng, thay đồ xong nhanh chóng đi ra mua đồ ăn do đã qua giờ cơm trưa nên căn teen đã sớm không còn đồ ăn, cô đi ra ngoài trường mua. Như thường lệ cô mua tạm cho mình hai ổ bánh mì với li sữa đậu nành
Vừa đi vừa ăn theo thói quen cô đi đến gốc cây ở kí túc xá nam ngồi xuống gặm bánh mì, nhìn người người lướt qua trước mắt cô không khỏi cảm thán:
-Chân dài, chân dài a...
Con trai a, chân dài a, mông cong a, mẹ kiếp! Còn hơn cả phụ nữ đời bây giờ thật bất công, đã vậy con trai ngực còn muốn bự hơn của cô.
- Cô ngồi đây làm gì?
Không biết từ lúc nào Hạ Thiên đã đứng trước mặt cô, cô ngước lên nhìn khoé môi khẽ nhếch lên:
-Từ lúc nào chó đã học nói tiếng người a~~
Muốn ra uy với chị đây khó lắm, đời chị chẳng khi nào để bản thân mình chịu thiệt.
-Cô cô...
Hạ Thiên tức giận chỉ tay vào mặt cô lắp bắp nói.
Cô đứng dậy gạt cái tay đang chỉ vào mặt mình ra, phủi phủi mông:
-Tôi chẳng có người cháu như cô, hôm nay không rãnh muốn nói chuyện thì kiếm người khác.
Cô bỏ đi chẳng thèm để ý đến người phụ nữ phía sau. Chắc ai cũng thắc mắc sau cô lại xử xự như vậy. Phải quay lại thời gian mà ngày cô đi ăn ở nhà hàng win
Cô mới bước ra khỏi wc thì bị Hạ Thiên chặn lại, cô ta khoanh tay trước ngực nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường nói:
- Muốn trèo cao sao???
Cô không thèm quan tâm nói:
-Tôi trèo cao hay trèo thấp chẳng liên quan gì đến cô.
Cô đang tính rời khỏi, Hạ Thiên kéo tay cô lại không cho cô đi, cô quay lại trừng mắt nói:
-Có thích tôi cô cũng không cần thể hiện ra, bản thân tôi biết tôi người gặp người yêu.
-Ai thèm thích đứa con của cái đồ hạ tiện chứ.
Cô nắm cái tay Hạ Thiên nói:
-Nói ai là đồ hạ tiện
Dường như cô dành rất nhiều sức lực đẻ nắm lấy cái tay kia.
Hạ Thiên đau đến nỗi mặt trắng bệnh nhưng vẫn mạnh miệng nói:
- Cha cô, hừ cái loại trai bao rẻ tiền suốt ngày đeo bám người khác cầu xin những đồng bạc lẽ...
Cô tức giận mắt đỏ ngầu tính tát cho cô ta
một bạt tay nhưng cố gắng nhịn xuống:
- Cấm mày xúc phạm ba tao, để tao nghe được thêm một câu từ cái miệng chó của mày thì đừng trách, bí mật của mày tao biết thừa nhưng tao không muốn lật cái bản mặt mày lên vì tao sợ... Bẩn tay
Cô buông tay ra, liếc nhìn nhỏ một cái:
-Còn không mau biến đi để thể hiện bộ mặt xảo trá của mày.
Đợi đến khi Hạ Thiên rời khỏi, cô cười khổ, vì con mà cha bị mắng như vậy con thật sự xin lỗi ba nhiều, con nợ ba nhiều như vậy chắc kiếp này trả không hết rồi, vậy kiếp sau ba tiếp tục làm ba con để con trả hết nợ nhá.
Aizz năm nay cô sợ nợ môn a, nếu nợ môn cô còn mặt mũi nào để gặp ba già ở nhà đây. Trở về kí túc xá học bài thôi không được để ba già thất vọng
Cô chuyên tâm ngồi giải mấy bài toán, ngồi khoảng nữa tiếng mắt cô bắt đầu mờ đi vì các con số, chân tay bủn rũn, còn xuất hiện hiện tượng đau xương sống. Cô không thể nào tiếp tục được nữa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...