Phương Châu không ngủ suốt đêm, trời vừa hửng sáng đã lái xe ra khỏi nhà.
“Cảnh sát Dư, hắn ra rồi.”
Dư Phi bị viên cảnh sát đánh thức, lập tức nói: “Đuổi theo.”
Tối qua Lê Thiệu gọi điện thoại nói cho anh ta biết kế hoạch này, Dư Phi đã cùng các viên cảnh sát phục kích gần tiểu khu Vườn Hoa suốt đêm, chỉ chờ rắn ra khỏi hang.
Phương Châu mua hai bịch đồ lớn ở cửa hàng hương nến ven đường, sau đó lái xe đi về phía Tây thành phố.
Qua ngã tư phía trước là đường đèo quốc lộ, Phương Châu dừng xe ở lối vào, lén lút xách đồ đi xuống dốc.
Dư Phi đi theo sau hắn, mãi cho đến khi đến địa điểm xảy ra tai nạn xe.
“Xem hắn muốn làm gì.” Họ dừng lại cách Phương Châu vài mét, tránh đánh rắn động cỏ.
Phương Châu nhìn quanh, thấy xung quanh không có ai, mới đặt đồ trong tay xuống.
Hắn đặt một cái bàn thờ dưới gốc cây, cắm nến đỏ và hương, rồi bày biện những lễ vật như táo, chuối.
Cái túi kia đựng đầy những nén vàng xếp gọn gàng.
Phương Châu cầm một nắm lớn ném xuống đất, châm lửa rồi miệng lẩm bẩm: “Cố Hề, mau đi đầu thai đi, đừng quấn lấy tôi nữa.
Tôi đã chuẩn bị cho cô ít vàng mã, cô cầm lấy mà dùng dưới đó.”
“Đồ của anh, tôi không thèm!” Giọng Cố Hề bỗng vang lên, khiến Phương Châu hoảng sợ ngã ngồi xuống đất.
“Rốt cuộc cô muốn tôi thế nào! Cố Hề, van cô hãy buông tha cho tôi.”
Cố Hề cười lạnh, móng tay sắc nhọn khứa vào mặt hắn: “Buông tha cho anh? Khi anh giết tôi, anh có từng nghĩ sẽ buông tha cho tôi không?”
“Tôi không cố ý giết cô! Là do cô ép tôi!”
“Phương Châu, anh đúng là vô liêm sỉ, có phải tôi ép anh giết tôi không?”
Phương Châu dứt khoát đập vỡ bình: “Là do cô muốn ly hôn với tôi, muốn phân chia tài sản của tôi! Cố Hề, tất cả đều là do cô.”
Cố Hề cảm thấy mình thật mù quáng, tại sao sao lại nhìn trúng tên khốn này? “Nhớ đến tài sản ư? Phương Châu, anh hãy tự hỏi bản thân, anh có thể đi đến ngày hôm nay là nhờ ai? Nếu không phải tôi đưa tiền cho anh, anh có thể mở công ty được không? Là anh vong ơn phụ nghĩa, là anh ngoại tình, đến cuối cùng, anh vẫn còn còn đổ lỗi cho tôi.”
“Đúng vậy, tôi dùng số tiền cô đưa cho tôi để khởi nghiệp, nhưng tất cả những gì tôi có được bây giờ cũng là thành quả của sự chăm chỉ của tôi, nhưng cô chỉ cần nói một lời thôi cũng sẽ hủy hoại hết tấ cả của tôi.
Cố Hề, là do cô ép tôi phải làm như vậy.”
“Cho nên anh đã đè tôi ngạt thở và sắp xếp hiện trường vụ tai nạn.”
Phương Châu hét lớn: “Tôi đã nói là ngoài ý muốn! Tôi không muốn đè cô ngạt thở, nhưng lại không khống chế được chính mình, tôi vừa kịp phản ứng lại, cô đã tắt thở rồi, không thể để người khác biết được, nếu vậy thì tôi cũng xong rồi, nên tôi cho cô vào xe kéo, đưa cô lên xe, lái đến con đường quốc lộ trên núi ngụy tạo thành một hiện trường vụ tai nạn bất ngờ để không ai biết.
Cố Hề, cô muốn gì tôi sẽ đốt xuống dưới cho, cô buông tha cho tôi đi”
Phương Châu cầu xin, Cố Hề đột nhiên cười lớn: “Ha ha ha, cho dù tôi thả anh đi, thì cảnh sát cũng sẽ bắt anh lại thôi.”
“Ý cô là gì?”
Dư Phi tiến đến, nghiêm túc nói: “Phương Châu, hiện tại chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến việc sát hại Cố Hề, xin hãy đi cùng chúng tôi.”
Xong đời! Đầu óc Phương Châu trống rỗng, hóa ra đây là một cái bẫy.
Những lời hắn vừa nói đã được Dư Phi ghi âm lại toàn bộ, dù có cãi chày cãi cối cũng vô ích.
Cuối cùng Phương Châu cũng nhận tội, với tư cách là đồng phạm, Hứa Chi Mạn cũng không thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
Cha mẹ Cố Hề khi biết tin này đã đến đồn cảnh sát đánh mắng Phương Châu một trận: “Cái đồ vong ơn bội nghĩa, trả lại con gái cho tôi!”
Mẹ Cố khóc nức nở, đến cả người cha vốn dĩ luôn trầm lặng cũng rưng rưng nước mắt.
Người tóc bạc tiễn đưa người tóc đen, người sát hại con gái lại chính là con rể mà họ tin tưởng nhất, quả thực là một bi kịch nhân gian.
“Bố mẹ, con gái bất hiếu, kiếp này không thể ở bên cạnh hai người nữa.” Cố Hề đứng bên cạnh, nước mắt cũng tuôn rơi.
Dù cô ấy khóc nức nở đến đâu, cũng không thể thay đổi được sự thật rằng mình đã chết.
“Yêu Yêu, em có thể giúp chị một việc được không?” Cố Hề hỏi.
Khúc Yêu Yêu nhẹ giọng đáp: “Chỉ cần em có thể giúp, nhất định em sẽ giúp.”
“Liệu em có thể...!cho chị gặp bố mẹ một lần nữa được không? Chị muốn được nói lời tạm biệt với họ.”
Khúc Yêu Yêu gật đầu: “Được.” Yêu cầu nhỏ này, cô vẫn có thể đáp ứng được.
Hai vợ chồng nhà họ Cố được dìu dắt ra khỏi đồn cảnh sát, thì thấy một cô bé chạy đến: “Chú Cố, dì Cố, hai người có muốn gặp chị Cố Hề không ạ?”
Bà Cố không thể tin được: “Tôi còn có thể gặp Hề Hề sao?”
Khúc Yêu Yêu cười gật đầu: “Nếu hai người tin tưởng cháu, thì hãy đi theo cháu.”
Mặc dù là lần đầu gặp mặt, nhưng hai vợ chồng già nhà họ Cố lại có một cảm giác tin tưởng kỳ lạ đối với cô.
Hai người được Lê Thiệu lái xe đưa về nhà anh, Cố Hề cho họ ngồi xuống ghế sofa, sau đó đốt một nén nhang, lại viết hai lá bùa cho hai vợ chồng nhà họ Cố cầm.
Ngay từ khoảnh khắc cầm lấy lá bùa, hình ảnh của Cố Hề đã xuất hiện trước mặt họ.
Bà Cố run rẩy bước tới: “Con là Hề Hề sao?”
“Mẹ, là con.”
Mẹ Cố muốn ôm lấy con gái, nhưng Cố Hề chỉ là linh hồn, căn bản không thể chạm vào được.
Mẹ Cố càng thêm đau lòng: “Hề Hề của mẹ ơi, sau này mẹ không còn gặp được con nữa rồi.”
Cố Hề nín nhịn nước mắt, an ủi bà: “Mẹ đừng khóc, hai người như vậy thì con làm sao yên tâm rời đi được.”
Mẹ Cố vừa lau nước mắt, vừa uất hận nói: “Tên khốn đó đã phải đền tội, Hề Hề, con có thể yên tâm lên đường rồi.
Bên dưới thiếu gì thì báo mộng cho mẹ, mẹ sẽ đốt cho con.”
Cố Hề: “Vâng, cảm ơn mẹ.
Mẹ và cha phải giữ gìn sức khỏe, đừng vì con mà buồn phiền.
Nếu kiếp sau có thật, con vẫn sẽ làm con của cha mẹ, chỉ là sau này con không thể ở bên cạnh hai người nữa.
Mẹ ơi, mẹ nhớ ăn nhiều món ngon, xem nhiều thứ hay, coi như bù cho phần con nữa, còn cha...”
Cố Hề nhìn người cha đang ngồi trên ghế sofa, dặn dò: “Cha bớt hút thuốc đi, không tốt cho sức khỏe, cha hãy cùng mẹ đi đây đi đó.”
“Chị quỷ, không còn nhiều thời gian nữa.” Nén nhang Khúc Yêu Yêu đốt chỉ còn lại bằng nửa ngón tay cái.
Cha Cố đột nhiên chạy đến, gào khóc: “Hề Hề, cha không nỡ xa con.”
Từ nhỏ, cha đã rất nghiêm khắc với cô, nên Cố Hề luôn sợ người cha uy nghiêm này.
Nhưng giờ đây nhìn mái tóc bạc phơ của cha, Cố Hề mới hiểu, hóa ra cha chỉ không nói ra, cha cũng yêu thương cô như mẹ vậy.
“Cha, con đi đây.”
“Mẹ, con đi đây.”
Tro tàn rơi xuống, Cố Hề biến mất.
Hai vợ chồng nhà họ Cố khóc nức nở, Khúc Yêu Yêu nhìn mà hai mắt cũng rưng rưng.
“Chú Cố, dì Cố, hai người yên tâm, chị Hề là người tốt, kiếp sau sẽ được đầu thai vào nhà tốt.”
Mẹ Cố nắm tay cô, đầy lòng biết ơn: “Cảm ơn cháu, cô gái, được gặp Hề Hề lần cuối, chúng tôi cũng mãn nguyện rồi.”
Lê Thiệu và Khúc Yêu Yêu đưa họ về nhà, Cố Hề không dám lên lầu, sợ không nỡ rời đi.
“Chị quỷ, chị còn tâm nguyện gì không?”
Cố Hề lắc đầu: “Không còn.”
“Vậy em sẽ chuẩn bị đưa chị lên đường.”
“Được.”
.....
Ba ngày sau, Phương Châu và Hứa Chi Mạn bị kết án.
Toàn bộ tài sản của Phương Châu đều được trao cho hai vợ chồng già nhà họ Cố.
Hứa Chi Mạn vì tiền mà rắp tâm hại người, cuối cùng không những không được một xu mà còn phải nhận kết cục bi thảm.
Phương Châu bị kết án tù chung thân, cả đời chỉ có thể sống trong tù.
Khúc Yêu Yêu lại đến chỗ bà cụ bán hương nến mua thêm tiền vàng.
Cố Hề tưởng là cô mua để đốt cho mình nên từ chối: “Yêu Yêu, cha mẹ chi đã đốt cho chị rất nhiều thứ rồi, em không cần gấp thêm tiền vàng nữa.”
“Cái này á, em có công dụng khác.”
Cố Hề cười gượng gạo: “À haha, là vậy à.”
Về đến nhà, Khúc Yêu Yêu trốn trong phòng không ra ngoài.
Cố Hề đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, bản tin xã hội đang phát sóng về vụ án của Phương Châu, gia đình họ Cố đã dùng số tiền đó thành lập quỹ từ thiện mang tên Cố Hề, nhằm giúp đỡ trẻ em mồ côi.
“Cậu Lê, cậu cần tôi nấu cơm tối không?”
Khúc Yêu Yêu không nói gì về việc khi nào sẽ tiễn cô ấy đi, Cố Hề cũng ngại ở nhà anh mà không làm gì, nên muốn dùng cách này để báo đáp họ.
Lê Thiệu cũng không biết nấu ăn: “Ừ, làm phiền chị rồi.”
“Không phiền đâu, dù sao tôi cũng rảnh rỗi.”
Cô ấy viết thực đơn, bảo Lê Thiệu mua theo.
Canh trứng cà chua, bò xào ớt chuông, nấm hương xào rau xanh và một đĩa tôm rim, ba món mặn một món canh cho hai người ăn là vừa đủ.
Lê Thiệu đi gõ cửa: “Khúc Yêu Yêu, ăn cơm thôi.”
Bên trong không có tiếng động, Cố Hề bèn nói: “Để tôi vào xem sao.”
Chốc lát sau, cô ấy đi ra từ trong phòng: “Yêu Yêu ngủ rồi.”
Lê Thiệu bất lực: “Cô gái này, đúng là thích ăn thích ngủ.”
“Tôi để lại một ít thức ăn, hâm nóng lại là ăn được.”
Lê Thiệu gật đầu, múc một chén cơm rồi một mình ngồi vào bàn ăn.
Món ăn do Cố Hề nấu cũng khá ngon, nhưng không có Khúc Yêu Yêu ở đây, anh lại cảm thấy có chút vắng vẻ.
Thói quen quả thật là một thứ đáng sợ.
Khúc Yêu Yêu bị đánh thức bởi cơn đói.
Cô bước ra khỏi căn phòng đầy tiền vàng mã, đi thẳng đến nhà bếp.
Trong nhà trừ nhà bếp thì không có bóng đèn nào bật, có lẽ Lê Thiệu đã ngủ.
Khúc Yêu Yêu sợ làm phiền anh nên định ăn cơm nguội và thức ăn nguội.
Bỗng nhiên, cô nhìn thấy một mảnh giấy ghi chú dán trên kệ bếp, trên đó viết: “Hâm nóng rồi hãy ăn.” Người có thể viết tờ giấy này trong nhà chỉ có thể là Lê Thiệu.
Lòng Khúc Yêu Yêu ấm áp hẳn lên.
Cô cho phần cơm và thức ăn còn lại vào lò vi sóng hâm nóng, sau khi ăn xong còn chủ động rửa sạch bát đĩa và cất vào tủ.
Cô đi vào nhà vệ sinh cạnh phòng ngủ phụ để tắm rửa, sau đó quay lại phòng mình gấp tiền vàng.
Ngày mai là rằm tháng bảy, phải tranh thủ thời gian.
Khúc Yêu Yêu học được kỹ thuật gấp tiền vàng từ bà.
Thỏi vàng phải được gấp vuông vắn, đầy đặn, như vậy mới có giá trị.
Nếu thiếu một góc hoặc có nếp nhăn, thì quỷ sai dưới âm phủ sẽ không nhận món tiền thông hành này.
Khúc Yêu Yêu miệt mài gấp đến hai ba giờ sáng mới dừng lại.
Đếm sơ sơ số lượng, vẫn còn thiếu vài chục, nhưng ngày mai gấp vẫn kịp.
Cô leo lên giường tắt đèn, chìm vào giấc ngủ sâu.
Ngày hôm sau, Khúc Yêu Yêu lại tự nhốt mình trong phòng gấp tiền vàng cả ngày.
Khi Lê Thiệu từ cửa hàng trở về, cửa phòng cô vẫn đóng chặt.
“Chắc không có chuyện gì đâu nhỉ.” Lê Thiệu gõ cửa gọi cô: “Khúc Yêu Yêu?”
Lần này bên trong có tiếng đáp lại: “Anh Lê, có chuyện gì ạ?”
“Tôi mang bánh kem cho cô này.”
Anh nghe thấy tiếng bước chân từ bên trong, Khúc Yêu Yêu vội vàng mở cửa: “Đâu đâu?”
Cửa vừa mở, Lê Thiệu đã nhìn thấy những thỏi vàng mã rải rác khắp nơi.
Trên sàn, trên bàn, trên bệ cửa sổ...!chỗ nào cũng có: “Cô đang làm gì vậy?”
“Ưm...!ngày mai anh sẽ biết.
Bánh kem đâu?”
“Trên bàn, ra ăn đi.”
Khúc Yêu Yêu suy nghĩ một lát rồi nói: “Để đó trước, tôi còn thiếu hai thỏi nữa.
Anh Lê ơi, cho tôi xin cái túi được không, càng to càng tốt.”
Thứ duy nhất trong nhà Lê Thiệu được gọi là túi to chỉ có túi rác, anh trực tiếp lấy một cuộn đưa cho Khúc Yêu Yêu.
Khúc Yêu Yêu cẩn thận xếp những thỏi vàng mã vào túi rác đen, được ba túi đầy ắp: “Vậy là đủ rồi.”
Cô đặt túi rác lên bệ cửa sổ, rồi đi ra ngoài ăn chiếc bánh kem mà mình đã luôn mong ngóng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...