Rời khỏi Phí Điểm, cả đám liền chia ra lên xe mình về.
Lúc này cũng không hẳn là đã quá trễ, còn chưa đến một giờ, con phố đầy quán bar vẫn rất náo nhiệt, An Hách đứng ở bên đường chờ Na Thần đi lấy xe qua gửi vào bãi. Y cảnh giác quan sát xung quanh, tuy bấy lâu nay trà trộn nơi này y chỉ mới đụng phải học sinh có một lần, nhưng một lần gặp Trương Lâm đó thôi đối với y như vậy cũng là quá đủ rồi.
Na Thần ngồi trên xe chậm rãi trượt đến cạnh y: “Anh chờ tôi một lát.”
An Hách gật đầu, nhìn hắn một cái, lúc hắn chuẩn bị chạy xe vào bãi An Hách đột nhiên đè tay lái lại: “Hôm qua cậu bị ngã?”
“Ừ.”
An Hách nhìn khuôn mặt hắn, trầm mặc trong chốc lát mới thả tay ra: “Đi gửi xe đi.”
Nhìn Na Thần chạy tới cửa bãi xe đối diện, An Hách châm một điếu thuốc rồi ngồi xổm xuống ven đường, thở dài một hơi.
Trên xe Na Thần không có bất kỳ dấu vết nào cho thấy là đã bị đổ, không có vết xước cũng không bị tróc sơn, nếu hôm qua mới ngã xe thì theo kiểu đua của Na Thần cứ coi như là ngã thật thì cũng không thể nào chỉ mới có một ngày hắn đã làm cái xe khôi phục nguyên hiện trạng được.
Na Thần có đi đua xe hay không thì y không biết, nhưng dù cho có đua thật thì cũng tuyệt đối không bị ngã. Về phần tại sao trên mặt và cánh tay hắn bị thương, Na Thần không chịu nói ra, y cũng không muốn tiếp tục truy hỏi.
Y có thể chịu đựng sự khó chịu, buồn bực để khai thông cho học sinh cần mình giúp, có thể tốn sức lực, không ngại mỏi mệt để phân tích tâm lý của chúng, kiên nhẫn từng chút một để hóa giải mâu thuẫn trong lòng chúng…
Song những học sinh này, là công việc của y, Na Thần thì không phải.
Dựa theo mối quan hệ hiện tại của hai người thì Na Thần là bạn trai y, là người y muốn thả lỏng, vui vẻ cùng khi thoát khỏi công việc. Lúc “hẹn hò” mà vẫn cần phải phân tích, cẩn thận nghiên cứu thì kiểu bên nhau thế này khiến y cảm thấy mệt mỏi. Na Thần luôn không sao khiến y yên lòng được.
“Lạnh hả?” Na Thần từ bãi xe đi ra, chạy qua đường, ngồi xổm xuống cạnh y.
“Không,” An Hách ấn điếu thuốc xuống đường cho tắt rồi búng vào thùng rác bên cạnh, quay sang nhìn Na Thần, “Cậu…”
“Tôi đến nhà anh nhé,” Na Thần nói rất nhanh, dừng một lát lại bồi thêm một câu, “được không?”
“Ừ.” An Hách đứng lên đưa tay ra bắt taxi.
Xe còn chưa chạy đến nơi, Na Thần đã dựa lưng vào ghế mà ngủ mất. An Hách cũng rất mệt nhưng ở trên xe thì y không ngủ được, chỉ có thể căng mắt nhìn ra ngoài cửa xe, mong xe nhanh nhanh đến để vào cửa cái là bay lên giường ngủ ngay.
Để phân tán mệt mỏi, y nương theo thứ ánh sáng mờ mờ do đèn bên ngoài hắt vào nhìn lên khuôn mặt Na Thần, trông Na Thần hình như không được nghỉ ngơi tốt, sắc mặt không còn vẻ sáng sủa giống như mọi khi.
Y lại gần, dưới quầng mắt của Na Thần có vệt thâm đen rất nhạt, trông có vẻ như đã bị thiếu ngủ vài ngày.
Lúc đến ngã tư, một xe điện đột nhiên lao ra ngay sát bên, tài xế đạp mạnh lên phanh, thân thể An Hách theo quán tính lao về phía trước, lúc giật lại vị trí cũ, cái trán đập lên mũi của Na Thần.
“A…” Na Thần đang ngủ thì bị dọa, bụm mũi kêu lên.
“Đập vào chỗ nào rồi?” An Hách đè trán lại.
“Cái mũi anh tuấn của tôi,” Na Thần một tay che mũi một tay sờ lên cái trán nhăn nhíu của An Hách, sờ mấy cái đột nhiên la lên, “Mẹ ơi! Sao lại bị lõm thế này!”
“Hả?” An Hách giật mình, sờ trên trán cả nửa buổi cũng chẳng thấy được chỗ nào bị lõm. Na Thần che mũi cười điên cuồng, dựa vào ghế cười ha ha mãi.
“Mợ,” An Hách cùng cười theo, đúng là quá mệt rồi nên mới có thể bị lừa như vậy, y xoa bóp cái trán, liếc mắt qua nhìn Na Thần, nụ cười dần biến mất, trừng mắt nhìn cái tay đang bụm mũi của hắn, “Chảy máu rồi?”
“Hả?” Na Thần sửng sốt, ngây ra vài giây mới khẩn trương đưa tay ra trước nhìn.
Chẳng thấy gì trên tay, hắn mới phản ứng lại, hai người như uống lộn thuốc mà ngồi băng ghế sau cười nghiêng ngả, tài xế thông qua kính chiếu hậu liếc nhìn bọn họ mấy cái.
“Chú tài xế nhất định sẽ cảm thấy hai ta bị thần kinh.” Na Thần dựa vào người An Hách, ghé tai y thì thầm.
“Đúng là rất bệnh, uống nhiều quá nên điên luôn.” An Hách gật đầu.
Na Thần lấy một tờ khăn giấy trong túi ra lau mũi: “Không chảy máu, cơ mà bị xì nước mũi ra rồi.”
“Cậu kinh quá đi.” An Hách lườm hắn một cái.
“Đại gia,” Na Thần tiếp tục nhỏ giọng nói, “Anh va vào làm tôi chảy nước mũi rồi, anh đền cho tôi thế nào đây?”
“Muốn tôi lau mũi giúp cậu không?” An Hách nghiêm túc hỏi lại.
“Buổi tối đền cho tôi một chút đi.” Na Thần cười nói.
“Tha cho tôi được không?” An Hách thở dài, y vừa mệt lại bị váng đầu, giờ chỉ muốn ngủ thôi.
“Anh…” Na Thần vòng tay ra sau ôm lấy eo y, ghé sát tai y như hà hơi vào, “Muốn đòi nợ không?”
An Hách cười khẽ: “Hôm nay không đòi, trạng thái bữa nay không tối, rất có khả năng mới đòi được một nửa đã bị con nợ ăn quịt.”
Na Thần chậc lưỡi: “Đúng là ông già.”
An Hách không nói gì, không phải y không muốn đòi nợ, thực ra y đã đòi nợ trong mơ vài lần rồi chẳng qua hôm nay tâm trạng không tốt. Tuy giờ bên ngoài cười đùa với Na Thần thật nhưng trong lòng cứ có cái gì đó cản lại, bị treo lủng lẳng trên không trung mãi không xuống được, cảm giác này thật ảnh hưởng đến tâm trạng của y.
Na Thần cũng không nói nữa, hơi ngẩn người nhìn ra ngoài cửa xe.
An Hách nhìn hắn một cái, nếu nói tâm trạng hôm nay của bản thân xấu đi là vì Na Thần, vậy thì Na Thần là tại ai, là bởi vì chuyện gì?
Y nhắm mắt lại chậm rãi thở ra một hơi, không biết.
Vừa mở cửa bước vào phòng, An Hách liền nhìn thoáng sang cái đồng hồ, đã một giờ rưỡi.
“Tôi đi tắm trước đây.” Y vào phòng lấy đồ ngủ, tiện lấy luôn một bộ để cho Na Thần, đi ra mới phát hiện chỉ có tí thời gian thôi mà Na Thần ngay cả áo khoác còn chưa cởi, đã ngủ mất trên sofa trong phòng khách, tay thì buông thõng xuống sàn nhà.
An Hách quay lại phòng ngủ lấy một cái chăn nhỏ ra phủ lên cho hắn rồi đi vào phòng tắm. Bình thường nếu mà mệt y sẽ tắm một cái, thỉnh thoảng còn có thể ngủ gật mấy phút trong bồn tắm, có điều hôm nay tắm dưới vòi sen xong y liền đi ra. Na Thần còn đang ngủ, cảm giác ngủ rất sâu, mày nhíu lại, một tay nắm chặt đặt trước ngực.
An Hách đi tới ngồi xuống cạnh Na Thần, bóp nhẹ tay hắn: “Big 7?”
Na Thần không động đậy, tay vẫn nắm chặt.
Khi nắm chặt tay mà vô thức để ngón cái nằm trong lòng bàn tay thường biểu hiện người đó đang cảm thấy không an toàn, An Hách vỗ vỗ lên mặt Na Thần: “Lên giường ngủ đi, kẻo bị cảm lạnh đấy.”
Na Thần hừ nhẹ một tiếng, cánh tay trên sofa giật giật, mắt hơi mở ra, mê man nhìn y: “Anh tắm xong rồi?”
“Ừ, cậu tắm không? Không tắm thì qua giường ngủ luôn đi, sắp hai giờ rồi.” An Hách ngáp một cái.
“Tôi tắm, anh cứ ngủ trước đi, tôi xong ngay đây.” Na Thần ngồi dậy, cầm bộ đồ ngủ đặt cạnh bên lên ngây ra vài giây sau mới đứng dậy đi vào phòng tắm.
An Hách nằm sấp xuống giường, cảm giác mềm mại ấm áp khiến y dần thả lỏng, chưa tới mấy phút y liền bắt đầu mơ màng. Lúc sắp đi vào giấc ngủ, y nghe được tiếng đẩy cửa, Na Thần đang rón rén đi vào. Y nhích ra bên ngoài, chừa khoảng trống ở mé trong cho hắn, song Na Thần lên giường rồi lại không vào trong nằm, mà chui vào chăn nằm sấp lên người y, tay bắt đầu vuốt ve y từ thắt lưng xuống đến bắp đùi.
“Cậu không ngủ à?” An Hách nằm yên không nhúc nhích.
“Ngủ chứ, sắp mệt chết rồi, đã lâu tôi không mệt như vậy.” Na Thần hôn lên vai y.
“Vậy cậu còn sờ đại gia của cậu làm gì?” An Hách vẫn nhắm mắt, cười khẽ.
“Bình thường sờ không được,” Na Thần chầm chậm đưa tay xuống, muốn đút tay vào dưới người y, “Đại gia, anh nhấc mông lên một chút được không?”
“Cậu muốn làm gì?” An Hách nhéo nhẹ lên cổ tay hắn một cái.
“Sưởi ấm.”
“Đại gia dùng bụng sưởi ấm cho cậu.”
Na Thần không để ý đến y, lại sờ soạng người bên dưới một hồi, cuối cùng ghé trên lưng y nằm bất động, thở dài: “An đại gia, anh nói xem mình có ích lợi gì?”
“Sao thế?” An Hách cười.
“Anh là người tàn tật rồi phải không!” Na Thần chậc lưỡi một tiếng.
“Chỉ giáo cho.”
“Tôi gây sức ép cho anh cả nửa ngày như vậy mà anh vẫn chưa có phản ứng?” Na Thần thật khó chịu xốc chăn lên, nhổm dậy ngồi trên mông An Hách.
“Có chứ, tại tôi buồn ngủ nên mới khiến cậu gây sức ép không được thôi.” An Hách xoay tay lại sờ lên chân hắn.
Y có phản ứng, hơi thở cùng những cái vuốt ve của Na Thần, còn có nhiệt độ thân thể hắn đều khiến y hưng phấn, duy chỉ có cảm xúc là không theo kịp, loại trạng thái không có cách nào hoàn toàn tập trung lại được, còn không bằng tự mình quay tay.
Lại nói y cũng có thể cảm nhận được, tâm trạng của Na Thần cũng không hẳn là tốt.
“Anh nói xem cần anh để làm gì,” Na Thần kéo quần lót của y xuống, dùng ngón tay chọt lên mông y, “Còn không bằng dùng onacup.”
An Hách không nhịn được cười lên: “Vậy tôi đây quan tâm mua giúp cho cậu một cái onacup nhé.”
“Vậy thì anh càng vô dụng.” Ngón tay Na Thần vẽ lên lưng y.
“Quan tâm thế vẫn chưa đủ hả?” An Hách chậc lưỡi, giống như hạ quyết tâm, “Được rồi, vậy tôi đây đành chịu vất vả đeo giúp cho ngài rồi…”
Na Thần ngẩn người, cười ngã xuống bên cạnh An Hách: “Cái người này, sao anh có thể như thế hả.”
“Tôi coi tay cậu cái,” An Hách trở mình, kéo cánh tay Na Thần qua, diện tích bị quấn băng không nhỏ, “Cậu tắm thế nào?”
“Giơ lên, kiểu như giơ tay phát biểu đó.” Na Thần cười.
“Rửa mặt thế nào?” An Hách thấy cái băng trên mặt Na Thần đã không còn, lộ ra vết rách dài khoảng một tấc, không phải quá dài nhưng trông có cảm giác rất sâu, “Chỗ tôi có băng dán, để dán lại đã, đừng để quẹt vào lại rách thêm ra.”
An Hách từ ngăn kéo tủ đầu giường lấy một miếng dán ra dán lên vết thương trên mặt Na Thần, Na Thần gối đầu trên gối, trông qua thấy thật ngoan.
“Vuốt tôi được không?” Dán xong rồi, Na Thần ôm y.
“Vuốt ở đâu?” An Hách ôm lại hắn, bàn tay vuốt nhẹ trên lưng hắn, da của Na Thần vừa láng lại săn chắc, sờ vào rất thoải mái.
“Vậy là được rồi,” Na Thần nhắm mắt lại, “Tôi thích được anh vuốt.”
An Hách tắt đèn ở đầu giường đi, tiếp tục vuốt lưng cho Na Thần. Không bao lâu sau, Na Thần liền ngủ mất, An Hách thì chưa tìm được cơn buồn ngủ trước đó của mình. Tâm trí của y bị Na Thần dắt đi, không sao an tĩnh được.
Dáng vẻ ao ước được người khác vuốt ve của Na Thần khiến y đột nhiên nhận ra, tình trạng hơi tí là muốn làm của hắn không hẳn chỉ là ham muốn đơn thuần. Giống như tình hình ba mẹ Na Thần vậy, có lẽ từ nhỏ hắn đã không được ba mẹ ôm lấy, vuốt ve, người cha lạnh lùng khiến hắn chỉ có thể nhìn qua người mẹ thực lòng thương hắn để tìm kiếm cơ hội gần gũi, song những gì nhận được nhiều hơn cả lại là nỗi kinh sợ, bất an.
An Hách cũng từng có cảm giác giống vậy, muốn được ba mẹ ôm vào lòng, xoa đầu, nựng má, khao khát có thể giống như những đứa trẻ khác nằm trong vòng tay ba mẹ rồi cọ tới cọ lui…
Tiếp xúc thân mật nhất với y chính là bàn tay mẹ, chát chát, thật thân thiết vô cùng.
Y siết cánh tay ôm Na Thần sát lại, hôn lên chóp mũi hắn một cái. Na Thần đang say ngủ hừ hừ hai tiếng mơ hồ, y khẽ thở dài, nhắm mắt lại, dựa vào tiếng thở đều đều của Na Thần đi tìm cơn buồn ngủ đi lạc mất.
Buổi sáng lúc rời giường, động tác của Na Thần rất nhẹ, nhưng cái nệm hơi động chút vẫn khiến An Hách tỉnh dậy theo, chẳng qua là vẫn nhắm mắt, không nhúc nhích gì.
Na Thần thay quần áo ra khỏi phòng ngủ, rửa mặt xong liền đi một chuyến, chừng mười phút sau thì trở về. An Hách nghe được tiếng tích tích truyền tới từ lò vi sóng trong bếp, Na Thần chắc đang chuẩn bị bữa sáng.
An Hách trở mình, vùi thân thể trong ổ chăn, lúc duỗi mạnh người, lưng suýt chút nữa thì bị rút gân, y nhanh chóng cuộn người lại, ôm lấy đầu gối một lát sau mới nằm thẳng ra.
Cảm giác nằm ườn trên giường thật sung sướng, không khí trong phòng ấm áp, thỉnh thoảng lại vang tới tiếng bát đĩa va vào nhau từ bếp. An Hách nhìn lên trần nhà, đây rõ ràng là trạng thái yêu thích của y nhưng sao bên cạnh sự vui sướng vẫn có cái gì đó khiến y không sao yên lòng được.
Nếu tiếp tục không điều chỉnh được tâm trạng này, phỏng chừng cả đời y cũng đừng mong có thể thật lòng cùng một người khác nói chuyện yêu đương.
An Hách ngồi dậy, ôm chăn ngẩn người ra.
Chắc y nên tìm ai đó đến khai thông cho mình chút rồi.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Na Thần thò đầu vào nhìn: “An đại gia, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, Thất tiểu gia.” An Hách vẫy tay với hắn.
“Sáng nay ăn bánh bột chiên chấm tương thịt bò,” Na Thần thông báo nội dung bữa sáng, “Tương thịt bò này là tôi tự làm, ăn ngon hơn mua nhiều.”
“Sao lần nào cũng toàn tự khen mình trước vậy, cậu không thể đợi tôi ăn rồi làm tôi khen được sao?” An Hách mỉm cười, xuống giường vơ lấy một cái khoác len hở cở, rồi lắc lư đi ra phòng khách.
Màn cửa ở phòng khách đã bị Na Thần kéo ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào cửa sổ, hơi chói mắt, An Hách giơ tay lên che mắt. Na Thần chạy tới kéo kín màn lại: “Anh đi rửa mặt trước đi, tôi ở đây chuẩn bị sắp xong rồi.”
Bữa sáng tuy rằng đơn giản, chỉ là bánh bột chiên song tay nghề Na Thần rất cao nên hai mặt miếng bánh đều vàng ruộm, tương thịt bò cũng rất thơm, An Hách vừa chấm tương vừa ăn, thoáng cái đã tẩn hết bảy tám miếng.
“Sao bánh này chiên được giòn thế?” An Hách không chấm tương nữa mà ăn không, cảm thấy ăn như vậy có thể ăn nhiều gấp đôi cả bình thường.
“Nhúng chút nước là chiên được rồi, đơn giản lắm, đây là bí quyết nhỏ tôi học được trên TV,” Na Thần cúi đầu chấm bánh vào tương thịt bò, “Lát tôi ra ngoài mua bột mì, trưa làm cho anh bánh nướng, hôm nay anh có việc gì không?”
“Không, hôm qua làm xong hết rồi,” An Hách ăn sạch hai miếng bánh cuối cùng trên bàn, “Tương còn dư, giờ làm sao?”
“Cứ để đó, tối làm mì xào tương,” Na Thần xoa xoa bụng, “Hình như tôi ăn no quá.”
An Hách dọn bát đũa đi rửa, Na Thần ngồi trên sofa cầm điều khiển mở TV ra coi. Điện thoại vang lên một tiếng, tay Na Thần khẽ run lên.
Trước kia hễ nghe thấy chuông điện thoại là y liền thấy khó chịu, nhưng vì quan hệ với An Hách mà tần suất gọi và nghe điện thoại của hắn đã tăng lên đáng kể, thế nhưng giờ đây mọi cố gắng của hắn đều trở nên uổng phí.
Khi tiếng chuông vang lên, thì cho dù chỉ là tin nhắn thôi cũng khiến tim hắn đập nhanh hẳn.
“Đổi kênh khác đi,” An Hách đang rửa bát, lại bỏ miếng mút vào bát như cá bơi mấy vòng, “Xem coi có cái gì hay không.”
“Ừ.” Na Thần cầm điều khiển lên ấn đổi kênh, sau lấy điện thoại ra xem. Là tin nhắn do Cát Kiến gửi tới, chỉ có một câu.
Về trước mười một giờ.
Na Thần nhìn trân trân dòng chữ này, tay run lên lẩy bẩy.
Giống như hắn không chủ động liên lạc với Cát Kiến thì Cát Kiến cũng chưa bao giờ chủ động liên lạc với hắn. Na Thần xóa tin nhắn đi, nhảy dựng lên chạy tới cạnh cửa sổ, xốc màn lên nhìn xuống phía dưới.
Dưới lầu chỉ có mấy hộ gia đình đang tập thể dục với các thiết bị xây sẵn trong khu dân cư, ngoài ra thì không thấy người khác.
“Muốn ra ngoài hả?” An Hách rửa xong bát, từ phòng bếp đi ra, bước tới sau lưng vỗ nhẹ lên vai hắn.
“Hả?” Na Thần như là bị hù sợ, xoay mạnh người lại. An Hách không nói gì, sắc mặt Na Thần hơi tái nhợt, y đến gần cửa sổ nhìn thoáng xuống dưới, không thấy có cái gì đặc biệt: “Cậu sao thế?”
“Tôi về trước.”
“Hả?” An Hách sửng sốt, “À”
Vẻ kinh ngạc của An Hách khiến Na Thần rất sốt ruột, nhưng trong tình huống này hắn căn bản không biết mà cũng không có thời gian để suy nghĩ xem nên biểu đạt thế nào, chỉ có thể nói ra một câu cứng nhắc đến mức khiến người khác không tiếp nhận được như vậy.
Trong nháy mắt, lòng hắn uể oải đến cực điểm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...