Này Anh Đẹp Trai, Tóc Giả Rớt Rồi Kìa!

“Hành động cũng nhanh quá ha, mới có một tuần thôi à, sao cậu không đợi đến tháng sau mới để tôi tiếp túc chườm tay đi,” An Hách cười khẽ, “Tay cũng đỡ hẳn rồi.”

“À?” Na Thần cũng cười, “Tôi sợ anh lấy lại tinh thần sẽ tức giận.”

“Không đến mức đó đâu, tôi mà muốn nổi giận thì thể hiện ngay rồi.” An Hách xoay người tiếp tục đi về bãi đỗ xe. Y đã không còn bất ngờ chuyện Na Thần thường xuyên không khống chế được cảm xúc của mình nữa, chỉ là hôm nay đột nhiên nhịn không được mà nghĩ ngợi, hồi trước nếu có người nào giúp đỡ Na Thần, giờ hắn sẽ như thế nào?

“Mời anh ăn cơm.” Na Thần lái xe chầm chậm theo sau y.

“Không cần khách sáo như vậy đâu.” An Hách quay đầu lại.

“Anh mời tôi.” Na Thần dứt khoát đáp.

“Ý cậu là muốn ăn chung một bữa?”

“Ừ.”

An Hách vào bãi xe, Na Thần cũng theo vào, dựng xe của mình ngay cạnh bên xe của y.

“Cậu…” An Hách có chút do dự, hôm nay không phải cuối tuần, những ngày đi làm y thường không muốn ra ngoài vào buổi tối, y cần phải ngủ đủ giấc với có thời gian tĩnh tâm thì mới có thể đảm bảo trạng thái công tác cho ngày hôm sau. Song, cái thái độ có chút ngốc nghếch lại hơi gượng gạo của Na Thần làm y vẫn phải kéo cửa xe ra, “Đi thôi, ăn cái gì?”

Na Thần nhảy vào ghế phó lái, không chút suy nghĩ nói: “Lần trước đi chơi điện tử, không phải cạnh đó có một quán đồ ăn hấp à?”

“Món hấp?” An Hách ngẩn người, trong mắt y thì món hấp hay thức ăn nhanh cũng chẳng có gì là khác biệt, có điều y nhanh chóng phản ứng lại, “Thật ra hôm nay cậu đến không phải vì bảo tôi đi ăn mà là cậu muốn đi chơi điện tử đúng không?”

Na Thần hơi nghiêng khuôn mặt nhìn y, khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhẹ: “Đua xe, có dám không?”


“Ồ,” An Hách cười, nổ máy, “Đã trộm luyện tập rồi phải không?”

“Thử xem,” Na Thần chỉ phía trước, “Nhìn đường kìa.”

Ra khỏi bãi xe chính là đường cái, xe cộ tấp nập, mọi khi An Hách đều phải vội vàng ra về là để tránh cảnh kẹt xe này.

Hôm nay ra trễ, cổng ra đã chật ních xe, cơ bản là xe nối đuôi nhau, có chút khe hở thì cũng chen không nổi, nên nhường cho mấy xe đạp điện đi ngược chiều nhét vào. Tại đây ai nấy đều tỏ ra lo lắng, mười phút sau, xe của An Hách vẫn không nhích được chút nào.

“Chen đi, thầy An à, anh lúc này đừng có mà cao thượng quá,” Na Thần ở bên cạnh nói, “Anh cứ chạy tới còn sợ chen không được à?”

An Hách đành phải cắt ngang phía trước mà nhích lên.

“Lên tiếp một chút nữa đi, anh vẫn còn chừa chỗ cho xe đạp điện đó à? Nhiều xe đi ngược chiều như vậy, anh mà cho bọn họ qua hết chắc phải đợi tới sau nửa đêm đấy.” Na Thần chậc lưỡi.

“Ài!” An Hách đành lại phải tiến lên một chút nữa, đem không gian vốn hai xe đạp điện có thể chen vào giờ chỉ còn một xe là qua được. Rốt cuộc xe cũng sắp rẽ được ra ngoài, Na Thần ngồi ở bên cạnh vỗ vỗ lên cửa kính xe, liên tục kêu: “Theo đi, qua qua qua qua…”

An Hách đạp nhẹ lên chân ga, cho xe từ từ trượt ra ngoài, rất chậm chặt mất đường dẫn của xe đạp điện. Một bác trai không phục lắm mạnh mẽ theo đầu xe đi ngược chiều chen vào, An Hách có chút bất đắc dĩ, đạp phanh lại, bác trai đó cũng đột ngột dừng lại, quay đầu sang nhìn y.

An Hách không nói gì, cũng nhìn lại ông bác.

Ông bác cúi đầu nhìn đầu xe sau lại ngẩng đầu tiếp tục nhìn y, vẻ mặt rất khó coi.

“Sao đây?” An Hách nhất thời có chút khó chịu, “Mau đi đi, cũng có đụng xe vào đâu! Đi ngược chiều mà còn vậy nữa à?”


Ông bác đó không lên tiếng, tiếp tục hết liếc y rồi lại cúi xuống liếc cái đầu xe của ông ta.

“Khỉ thật!” An Hách bấm còi, “Có bệnh sao?”

Bác ta rất khó chịu đi tới trước, chậm chạp quẹt qua, cố ý dây dưa không tránh ra, đoạn đường nhanh chóng lại bị chặn kín. An Hách đập một cái lên tay lái, không muốn nói gì.

Ngay khi ông bác kia đang muốn quay đầu xe, Na Thần đột nhiên lại nhoài người sang ghế lái, hướng ra ngoài cửa sổ xe: “Này bác!”

“Cậu làm gì đấy?” An Hách hoảng sợ, y tuy thấy rất phiền nhưng cũng không muốn gây chuyện. Na Thần mặc kệ y, hếch cằm với ông bác vẫn còn đang trừng mắt nhìn hai người bọn họ: “Bác nhìn cái gì đấy?”

Ông ta ngây ra.

“Hỏi bác đấy,” Na Thần chỉ vào ông ta, “Bác có chuyện gì hả?”

Ông bác hẳn là đã chuẩn bị tốt tinh thần cãi tay đôi, không ngờ Na Thần lại hỏi một câu như vậy, nên chỉ trừng mắt nhìn y mà không nói gì.

“Bác có chuyện gì à?” Na Thần nhìn ông ta tiếp tục nói, “Có chuyện gì thì bác cứ nói đi.”

Ông bác há miệng thở dốc, Na Thần không cho ông ta cơ hội lên tiếng, đã vung tay lên: “Không có gì à? Không có gì thì bác đi đi chứ!”

Ông bác bị mấy câu nói đó của Na Thần làm cho mơ hồ, hơn nữa tiếng còi cùng tiếng động cơ của các loại xe ở xung quanh cứ nổ ran, ông ta có chút đơ người rồi xoạt xoạt cho xe đạp điện tiến lên vài mét.

Phía trước rốt cuộc lại có khe hở, An Hách chen vào, hai phút sau y cũng tụ được vào dòng xe cộ trên đường cái, mãi cho đến khi chạy đến giao lộ, đợi đến lúc đèn đỏ hiện lên, y mới nhìn sang Na Thần, có chút buồn cười: “Cậu vừa làm cái gì đấy?”


“Có gì đâu,” Ngón tay của Na Thần gõ lên trên cửa kính xe rất có tiết tấu, “Tôi chỉ phỏng vấn ông ta chút thôi.”

“Đồ thần kinh.” An Hách kết luận, vừa bật ra y lập tức hơi hối hận. Có điều Na Thần hình như cũng không để ý, dựa vào lưng ghế rồi giơ ngón tay cái về phía y: “Thầy An quá tinh mắt.”

“Có chocolate đấy, ăn không?” An Hách chỉ ra ghế đằng sau.

Na Thần với tay ra băng ghế sau, khéo léo cầm lấy túi kẹo, xé túi ra lấy một miếng nhét vào miệng y. An Hách có thể ngửi thấy vị thuốc lá nhàn nhạt trên ngón tay hắn, động tác tự nhiên này trong nháy mắt khiến An Hách lại có ảo giác hai người như là một đôi.

Y ngậm miếng chocolate, một lát sau mới hỏi: “Rửa tay chưa đấy?”

“Rửa rồi.” Na Thần nghiêng mặt sang nhìn y, bỏ ngón tay vào trong miệng ngậm, lại chậm rãi rút ra, lướt nhẹ trên bờ môi, trong mắt tràn đầy ý cười.

An Hách nhanh chóng chuyển tầm mắt đi.

Bởi mục tiêu hôm nay của Na Thần chủ yếu là khiêu chiến chứ không phải ăn cơm, cho nên ngồi vào quán rồi hai người nhanh chóng an vị cạnh bàn, đồ ăn ra cái là không nói lời nào liền cúi đầu mà ra sức ăn.

“Bún thịt này cũng quá giả rồi,” An Hách ăn hết rồi cũng không biết là mình đã ăn cái gì, bởi vậy sau cái gắp đũa cuối cùng, y đánh giá món ăn một chút, “Tôi còn tưởng gắp được thịt, toàn bún…”

“Rảnh thì tôi làm cho anh ăn,” Na Thần nói, ngửa đầu uống nốt canh, cầm khăn lau miệng, “Đi chứ?”

“Tìm ngược mà gấp gáp vậy đấy,” An Hách đứng dậy, y đã lâu không có cảm giác bị người khác mạnh mẽ khiêu chiến rồi, “Đi.”

An Hách không biết trong khoảng thời gian này Na Thần đã đến chơi bao nhiêu lần, có điều nhìn thấy hắn thành thạo bỏ xèng, chọn bối cảnh thì xem chừng là đi không ít.

“Nếu tôi thắng…” Na Thần quay đầu sang nhìn y.

“Ừ?”


“Tôi thắng một ván cũng là tính thắng, nếu tôi thắng…”

An Hách ngẩn người, ngắt lời hắn: “Đợi đã, chơi bao nhiêu ván thế?”

“Tôi nghĩ chút,” Na Thần cúi đầu suy nghĩ thật nghiêm túc trong chốc lát, “Mười ván.”

“Mợ nó,” An Hách cười, “Chơi mười ván, mà cậu chỉ cần thắng có một ván là được tính thắng à?”

“Đúng vậy,” Vẻ mặt Na Thần đầy nghiêm túc, “Tôi vẫn chưa phá được kỷ lục anh lập ngày đó đâu, chịu không?”

“… Được,” An Hách cảm thấy có chút đành chịu đối với việc Na Thần chơi xấu mà vẫn có thể tỏ ra đứng đắn như vậy, ngón tay y nhịp lên tay lái, “Cậu thắng thì sao?”

“Thứ bảy này Điểu Nhân có buổi diễn ở Phí Điểm, anh tới xem.” Na Thần nói.

“Được,” An Hách gật đầu, “Còn nếu cậu thua?”

“Mỗi ngày đều nấu cơm cho anh.”

An Hách bị sặc một chút, nhìn Na Thần nửa ngày, không nói gì.

Na Thần cau mày: “Không muốn?”

“Không phải,” An Hách không biết nên nói như thế nào, y không hiểu được ý của Na Thần, “Tôi…”

“Ài, tôi không qua nhà anh nấu đâu,” Na Thần có chút không kiên nhẫn, “Tôi nấu xong gói lại rồi gửi cho anh, anh ăn hay ném đi tôi cũng không biết.”

An Hách không nói gì, chọn bắt đầu thi tốc độ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui