Này Anh Đẹp Trai, Tóc Giả Rớt Rồi Kìa!

An Hách nhanh chóng rút tay về, chỉ chỉ cái ấm: “Có thể nấu chưa?”

“Chưa,” Na Thần cười khẽ, chậm rãi mở lọ mứt ra, bỏ chút mứt chanh dây vào ấm, sau thêm vào hai lát chanh, “Thế anh nấu xong ra vị gì?”

“Vị thuốc chuột,” An Hách đứng dựa vào một bên nhìn, “Để học sinh của tôi uống hết rồi.”

“Anh bỏ đồ vào nhiều quá,” Na Thần khoanh tay, chăm chú nhìn ấm trà trên bếp từ, “Bỏ một chút là đủ rồi, như thế này nè.”

“Phải canh sao?” An Hách cảm thấy đầu hơi choáng, ở bên ngoài gặp gió thì chẳng có cảm giác gì, về đến nhà được sưởi ấm có một lúc thì cả người lại như nhũn ra, chỉ muốn đến nằm sắp xuống sofa thôi.

“Tôi trông là được rồi,” Na Thần nhìn y một cái, “Tôi thích nhìn.”

“Nhìn cái gì?” An Hách vừa định ra phòng khách, nghe thấy lời này liền dừng lại.

“Cái gì cũng thích nhìn,” Na Thần xoay người lấy hai cái ghế dựa trong phòng ăn qua, “Tôi thích phòng bếp, có người ở phòng bếp nấu cơm hay nấu nướng này nọ.”

“Thật không?” An Hách ngồi xuống ghế, hai người cùng nhìn sang cái bếp.

“Ngoại trừ đun nước ra thì anh còn có thể làm gì khác không?” Na Thần cầm cái muôi nhẹ nhàng khuấy trong ấm, miếng dứa cùng hạt quả chanh dây chuyển động trong nước, lúc chìm lúc nổi.

“Nấu mì,” An Hách nghĩ một chút rồi bổ sung thêm, “Mì gói.”

“Có mì không, mì gói cũng được,” Na Thần cười khẽ, “Sáng mai tôi sẽ nấu mì cho anh nếm thử.”


“Không có cái gì hết…” Lúc nói ra những lời này, An Hách có chút buồn bực. Đúng vậy, ở nhà y chẳng có cái gì hết, tủ lạnh trống trơn còn bếp thì lúc nào cũng lạnh lẽo.

“Không sao, tôi sẽ đi mua.” Na Thần liếm muôi, rồi thả mấy viên đường phèn vào ấm.

“Thế thì không được, ai lại để khách làm bữa bao giờ, giờ còn đi mua đồ nữa.” An Hách dựa người vào lưng ghế. Na Thần không nói gì, tiếp tục trông cái ấm.

An Hách uể oải ngồi dựa vào ghế, những lời đó cũng chỉ là vô tâm nói ra, song chữ “khách” vẫn có phần khiến hắn cảm thấy bên người An Hách được bao bởi một lớp phòng vệ không thấy được, không sờ được, không ai bước qua được cũng chẳng thể nào đánh vỡ được.

“Lát nữa có muốn tắm một cái không?” An Hách hỏi, “Trong trại tạm giam chắc chẳng thể tắm đâu nhỉ?”

“Ừ,” Na Thần nhìn chằm chằm cái ấm, “Là đồn công an.”

“Tôi đi xả nước đây,” An Hách đứng lên vào phòng tắm, ở bên trong nói lớn ra hỏi hắn, “Cậu làm gì mà bị tạm giữ?”

“Chỉ đua xe, cứ mấy tháng là công an lại đi bắt một lần, đến nỗi chú công an còn nhẵn mặt tôi luôn,” Na Thần nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, “Tắm bồn hả?”

“Cậu không ngâm thì cứ tắm vòi sen,” An Hách đi ra, “Tôi ngâm một lát.”

“Tôi muốn ngâm.” Na Thần bắt được tay An Hách. Tay An Hách thật mềm, ngón tay vừa thon lại vừa dài, hắn nhéo nhẹ một cái, muốn đề nghị tắm chung song lại không dám. An Hách chắc sẽ từ chối.

“Vậy vào tắm đi.” An Hách rút tay lại, vỗ vai hắn mấy cái rồi trở lại phòng khách, nằm xuống sofa mở TV lên coi.

Sau khi nấu xong trà trái cây, An Hách cuối cùng cũng dùng tới bộ ly thủy tinh xinh đẹp kia. Na Thần cũng chỉ nấu trà theo trình tự bình thường, bỏ vào những nguyên liệu đó nhưng mùi vị khi uống thì khác hoàn toàn với y tự nấu, lại rất thơm nữa.


Na Thần ghé vào cái bàn, nâng ly thủy tinh lên trước mũi, đưa qua đưa lại vài vòng. Đến lúc An Hách uống xong một ly, hắn vẫn huơ cái ly như vậy. An Hách đặt ly xuống, vừa định nói chuyện, Na Thần lại đột nhiên nhìn y một cái: “Số của tôi lưu trong điện thoại tên gì?”

“…Tóc giả,” An Hách cười khẽ, tìm di động rồi đặt trước mặt hắn, “Cậu sửa đi.”

Na Thần cầm điện thoại lên, màn hình khóa cùng màn hình chính đều là ảnh do hệ thống cung cấp, suối nhỏ cùng lá xanh nữa chứ, thật là chẳng có gì thú vị.

“Điện thoại anh thật y chang mấy ông già, chẳng thú vị gì hết.” Na Thần chậc lưỡi một tiếng, mở danh bạ điện thoại ra, các mục phân loại bên trong cũng thật đứng đắn, đồng nghiệp, bạn học, bạn bè, học sinh, phụ huynh, mua hàng… Danh bạ điện thoại của Na Thần lại không phân loại, dù sao cũng chỉ có vài số, nên cứ để tất cả chung vậy thôi.

Nhìn phân loại của An Hách hắn có chút do dự. Không biết mình bị phân vào nhóm nào, bạn? Hay là… phụ huynh?

Kéo xuống tìm kiếm, hắn thấy nhóm chưa phân loại chỉ có một số, hắn chỉ tay vào, ấn mở.

Tóc giả.

“Vì sao tôi không được phân nhóm.” Na Thần mở chỉnh sửa liên lạc của mình ra, xóa hai chữ tóc giả, đánh lại chữ, sau đó ngừng lại.

“Không biết phân ở đâu cho ổn.” An Hách châm điếu thuốc.

“Tôi có thể phân nhóm giúp anh không?” Na Thần ngẫm lại lại xóa cái tên kia đi, đánh chữ khác vào, song rồi lại muốn xóa.

“Ừ, tùy cậu.” An Hách gật đầu.


Big 7. Na Thần gõ tên xong, tạo thêm một nhóm mới rồi chuyển số của mình vào, sau đó trả lại cho An Hách. An Hách nhìn cái tên, y có cảm giác Na Thần chắc là hiểu được ý tứ của những vấn đề trên đường lúc nãy.

Nhóm mới là “Đáng yêu nhất ”, An Hách xem xong rồi cười: “Big 7 đáng yêu nhất?”

“Ừ,” Na Thần cầm ly trà trái cây lên uống một ngụm, chỉ vào mặt mình, “Anh không cảm thấy tôi dễ thương hả?”

“Có khi rất dễ thương.” An Hách nhìn hắn một cái.

“Thế lúc nào thì không dễ thương?” Na Thần dường như có chút không phục, gõ lên ly mấy cái, “Nói ra để tôi phản bác chút coi.”

“Không thể nói,” An Hách thong dong lên tiếng, “Cậu phải biết ngay cả cún cũng có thể biểu đạt chính xác nhu cầu của nó.”

“Tôi không phải cún,” Na Thần hơi nheo mắt, ngón tay vân vê môi mình, “Tôi là báo con.”

An Hách rất nhanh chuyển tầm mắt qua nơi khác.

“Buổi tối anh thường làm gì?” Na Thần cười khẽ, quay mặt qua nhìn TV, “Chỉ coi TV thôi hả?”

“Xem phim, ngủ, ngâm bồn.” An Hách nghĩ một lát, y quả thật không rõ bản thân trải qua buổi tối như thế nào, thường là mơ màng mà lãng phí buổi tối một cách tẻ nhạt.

“Ngâm bồn cũng được tính vào à?”

“Ừ.” An Hách gật đầu, đôi khi vào lúc ngâm bồn còn có thể quay tay, coi như là một hoạt động buổi tối đi.

“Tôi nghĩ đến cảnh anh không có việc gì làm, phải đi ngâm bồn, vậy có thể gặp anh rồi,” Na Thần đứng dậy đi qua nằm sấp xuống sofa, “Sofa của anh thoải mái thật đấy.”

“Có khi thôi,” An Hách bước qua nhặt áo khoác hắn cởi bỏ dưới người rồi đặt sang một bên, “Còn cậu?”


“Không biết,” Na Thần gác tay lên trán, âm thanh có chút phiền muộn, “Nếu ban nhạc không có hoạt động thì tôi cũng chẳng có gì làm, vậy thôi.”

An Hách trầm mặc trong chốc lát, lấy một tờ giấy trắng trên bàn đưa qua: “Vẽ tranh không?”

“Vẽ người que diêm hả,” Na Thần quay đầu đi, để lộ một con mắt, “Làm gì?”

“Trò chơi nhỏ thôi,” An Hách cầm bút, “Cậu vẽ một tấm cho tôi xem…”

“Không vẽ,” Na Thần ngắt lời y, đột nhiên từ trên sofa ngồi dậy, quan sát y, “Là kêu tôi vẽ nhà, cây, người hả? Sau đó phân tích tâm lý của tôi?”

An Hách nhìn hắn không nói gì, cuối cùng cười khẽ rồi đặt bút xuống. Y đúng là muốn kêu Na Thần vẽ nhà, cây, người, chẳng qua y đã coi thường Na Thần rồi. Mẹ hắn đã vậy hắn hẳn quá quen thuộc những thứ này. Hơn nữa tựa như còn rất… mâu thuẫn.

“Không có quần áo hả, tôi đi tắm đây.” Na Thần lại ngã xuống sofa.

An Hách vào phòng ngủ lấy một bộ đồ ngủ của mình ra, lại tìm một cái quần lót mới cho hắn. Na Thần ôm quần áo vào phòng tắm. An Hách vừa định ngồi xuống, hắn lại từ trong phòng tắm đi ra, cười đẩy ẩn ý: “Thầy An.”

“Ừ?” An Hách lên tiếng, “Nước không đủ nóng hả?”

“Nóng rồi,” Na Thần cong khóe môi lên, “Tôi có thể mở laptop trong phòng tắm không?”

An Hách ngồi xuống, cầm điều khiển từ xa đổi kênh: “Được, cứ mở đi.”

Na Thần trở về phòng tắm đóng cửa lại, An Hách cầm điều khiển từ xa đổi sang kênh khác, nhìn hình ảnh không ngừng nhảy trên TV, y thấy thật vui vẻ.

Chẳng qua còn chưa vui vẻ được bao lâu, y liền nghe thấy tiếng động thoát ra từ phòng tắm khiến hô hấp căng thẳng theo.

“Đệt.” An Hách nhỏ giọng mắng một câu, nhìn về phía phòng tắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui