“Muốn ói hả?” An Hách có chút giật mình, từ lúc đi ra đến giờ Na Thần đều rất tỉnh táo, ngay cả chân còn không loạng choạng bước nào, sao giờ đột nhiên muốn ói?
“Ừ.” Na Thần cau mày đầy khổ sở.
Chiếc taxi còn chưa kịp tấp vô đường thì tài xế nhìn thoáng qua phía bọn họ, sau đó liền đạp ga chạy mất.
“Thật bất cẩn quá,” Na Thần đứng thẳng dậy, cười toe, giơ ngón giữa về cái đuôi xe đang lao đi, tiếp lại đặt tay đến bên miệng huýt sáo thật vang, “Cái này chạy rồi!”
“Na Thần,” An Hách nhìn đôi mắt trong suốt sáng ngời của hắn mà có chút căm tức, “Cái tật xấu gì thế này?”
“Tối nay tôi không muốn về,” Na Thần dựa vào cột đèn nhìn y, nửa khuôn mặt bị ánh đèn vàng nhạt phả lên trông thật xinh đẹp, “Tôi qua chỗ anh.”
“Hai ngày nữa bên tôi khai giảng rồi nên phải nghỉ sớm, thành ra không thể tiếp đãi cậu được.”
“Tôi muốn đi.” Na Thần nói rất đơn giản, giọng điệu có chút cứng nhắc. An Hách quan sát hắn vài giây. Na Thần có đôi khi rất ngoan, có đôi khi lại không để người khác có thể trao đổi bình thường được. Y không nói gì mà tiếp tục thò tay ra bắt xe.
Na Thần đè tay y xuống: “Tôi đã nói tôi không về rồi mà!”
“Vậy cậu đừng trở về.” An Hách rút tay lại, đi về phía trước. Tính độc tài trong giọng nói của Na Thần làm y thật khó chịu, nếu là bình thường y có thể sẽ không để ý tới mấy, nhưng giờ y mới uống rượu, cảm xúc rất tự nhiên, không có bản lĩnh đè nén bản thân mình.
“Anh về sao!” Na Thần nói rất lớn ở đằng sau, “Nếu thấy ở bên tôi đã phiền như vậy thì đừng gọi tôi lại chứ!”
An Hách không để ý đến hắn, tiếp tục đi về phía trước.
“Hoàn thành nhiệm vụ của anh rồi đấy!” Na Thần nói nhỏ lại, “Có phải thấy áy náy nên mới tặng quà cho tôi, mời tôi ăn một bữa, sau đó thì bỏ chạy!”
“Áy náy?” An Hách dừng bước, quay đầu lại, “Tôi có gì mà áy náy? Tôi nợ cậu cái gì sao?”
“Vậy anh đừng gọi tôi đến đi! Còn nói chúc mừng sinh nhật nữa chứ!” Na Thần lắc lắc ống tiết kiệm trong tay, vài đồng xu đút vào trước đó kêu lên xủng xẻng, “Có thể đổ tiền này ra không, vui vẻ cái rắm, toàn là vô dụng, có thể lấy ra không!”
An Hách không nói gì, nhìn Na Thần cúi đầu liên tục lắc ống tiết kiệm.
“Anh đùa tôi sao?” Giọng của Na Thần càng nhỏ đi, lộ ra vẻ buồn bực, “Anh tiết kiệm vui vẻ được bao nhiêu rồi? Vui xong thì lại tức giận, thế mà cũng coi là vui vẻ sao…”
An Hách ngẩng đầu nhìn trời đêm tối như mực, trên đường đã không còn người đi bộ nữa, thỉnh thoảng sẽ có ôtô lẻ loi chạy vụt qua. Nhìn lông mày Na Thần nhíu chặt lại, y khẽ thở dài, đi trở về trước mặt Na Thần, vươn tay cầm lấy ống tiết kiệm.
“Cậu thích người khác gọi cậu là gì?” An Hách nhìn ống tiết kiệm trong tay, hỏi.
Na Thần có chút mờ mịt nhìn y một cái: “Hả?”
“Na Thần? Tiểu Thần Thần?” An Hách tiếp tục hỏi.
“Không biết.” Na Thần trả lời.
“Tiểu Thần Thần, ai đã gọi cậu như vậy?” An Hách đặt ống tiết kiệm về lại tay hắn, hỏi tiếp.
Na Thần trầm mặc trong chốc lát: “Mẹ tôi.”
“Cậu có thích bà ấy gọi cậu như vậy không?”
“… Không biết,” Na Thần có chút không rõ đối với vấn đề An Hách đặt ra, nhưng vẫn trả lời, “Nhưng sẽ nhớ đến bà ấy.”
“Mẹ cậu bệnh từ khi nào?” An Hách vỗ vỗ cánh tay hắn, xoay người đi về phía trước.
Na Thần do dự một chút rồi theo y: “Hồi học tiểu học, lớp bốn thì phải, không nhớ rõ.”
“Sau khi mẹ cậu bị bệnh còn nhớ cậu không? Ý tôi là, bà ấy biết cậu đã trưởng thành chưa? Không phải tám hay mười tuổi mà là hai mươi tuổi.” Giọng An Hách rất nhẹ, tốc độ nói lại chậm. Na Thần nhìn y một cái, hắn không biết vì sao An Hách muốn hỏi điều này, bản thân hắn vốn chẳng nghĩ tới, nay đột nhiên bị hỏi chi tiết như vậy đột nhiên khiến hắn thấy khó chịu.
“Lúc phát bệnh thì không nhớ rõ, thỉnh thoảng tỉnh lại thì chắc sẽ biết.” Na Thần phải có chút cố sức mới trả lời được.
An Hách không nói gì.
Cách xưng hô mà mẹ Na Thần gọi hắn từ thời tiểu học xa xôi khiến hắn cho đến giờ vẫn giữ chặt không buông. An Hách không rõ tình cảm Na Thần đối với mẹ hắn là gì, không muốn rời xa là bởi khát vọng hay sợ hãi, có lẽ là mê man, những tình cảm cùng cách xưng hô này vây hắn lại trong đoạn thời gian kia.
Chào mừng tới căn cứ bí mật của Tiểu Thần Thần.
Chào mừng tới nhà của Tiểu Thần Thần.
“Na Thần,” An Hách dừng bước, lấy lại ống tiết kiệm trong tay của Na Thần, “Chúc mừng sinh nhật.”
Na Thần ngẩn người: “Cảm ơn.”
An Hách đặt ống tiết kiệm vào tay hắn một lần nữa: “Big 7, chúc mừng sinh nhật.”
“Cảm ơn.” Na Thần cười cười.
“Không muốn về phải không?” An Hách nhìn hắn.
“Ừ.”
“Muốn qua chỗ tôi hả?”
“Ừ.”
“Nói theo tôi, có một số câu cậu phải nói cho tốt,” An Hách xoay người đứng đối mặt với hắn, “An Hách, tôi không muốn về nhà, tôi có thể qua nhà anh một lát không?”
Na Thần khẽ nhíu mày, do dự một chút: “An Hách, tôi không muốn về nhà, tôi có thể… qua nhà anh một lát không?”
“Không vấn đề gì,” An Hách cười, “Đi thôi.”
Trên đường trở về chỗ An Hách, hai người đều không nói với nhau câu nào. An Hách là vì lạnh, cả người bị gió thổi đến đông lại, hàm răng thì cứ va vào nhau vì rét. Ngược lại thì không nhìn ra Na Thần có lạnh hay không, An Hách chỉ cảm thấy hắn có chút thất thần.
Mãi cho đến khi ra khỏi thang máy, lấy chìa khóa mở cửa ra, An Hách mới cảm thấy ấm lên một chút. Y đẩy cửa vào, tất cả đèn trong phòng đều bật khiến y bình tĩnh lại: “Chưa dọn dẹp nên hơi bừa bộn chút.”
“Anh sợ tối hả?” Na Thần đi vào phòng, đứng ở phòng khách nhìn xung quanh.
“Không sợ, cậu ngồi đi.” An Hách vào phòng bếp, dạo qua một vòng rồi lại đi ra. Y vốn định tìm chút đồ uống để mời Na Thần, kết quả phát hiện chỉ có mỗi nước sôi, y đành phải cầm cái ly ra hỏi Na Thần, “Uống nước không?”
“Có sữa không?” Na Thần lơ đãng hỏi lại.
“Không có.” An Hách giơ ly lên.
“Bia?”
“Không có.”
“Cà phê?”
“Không có.”
“Vậy có cái gì?” Na Thần ngồi dựa vào sofa.
“Nước,” An Hách chỉ vào chai nước, “Hơn nữa còn là nước lạnh.”
Na Thần nhìn y, nở nụ cười: “Anh trải qua những ngày này thế nào?”
“Cậu có muốn…” An Hách đột nhiên nhớ ra nguyên liệu làm trà trái cây mua bên siêu thị lần trước vẫn còn, “Cậu làm trà trái cây không? Chỗ tôi có nguyên liệu đấy.”
An Hách đem nguyên liệu nấu đặt lên bàn, nhìn Na Thần: “Đủ chưa?”
“Đủ rồi,” Na Thần chống tay lên bàn nhìn nửa ngày, cuối cùng chậm rãi ngẩng đầu, khóe miệng dần cong lên, hắn cười, “An Hách, anh nhớ tôi phải không?”
“Nấu hay không?” An Hách chỉ vào nguyên liệu.
“Nấu,” Na Thần cười gật đầu, đi vào phòng bếp, “Đem qua đây đi.”
An Hách đứng cạnh Na Thần, đây là lần đầu tiên kể từ khi y mua căn hộ này tới nay, trong phòng bếp có người lại thành thạo sử dụng các tô thủy tinh lẫn dụng cụ y chưa từng dùng quá mười lần.
Mớ dứa to nhỏ không đều An Hách thái lần trước sau khi qua tay Na Thần liền đẹp và đều tăm tắp, nhìn rất dễ thương.
“Bỏ vào ấm đi.” Na Thần chỉ huy y.
An Hách rửa tay, bỏ những miếng dứa vào trong ấm: “Ít như vậy thì có đủ không? Lần trước tôi bỏ vào gấp đôi đấy.”
Na Thần nhìn tay y: “Tay thầy An đẹp thật đấy.”
“Cảm ơn,” An Hách cũng nhìn tay mình, “Ai cũng nói vậy hết.”
Na Thần cười: “Có đánh đàn không?”
“Chỉ chơi được mỗi bài Ngôi sao nhỏ thôi.” An Hách bỏ hết dứa vào trong ấm, rồi đưa ngón tay lên miệng liếm. Na Thần không nói gì mà chỉ quan sát y, trong mắt có thứ ánh sáng kỳ lạ.
“Sao thế?” An Hách nhìn hắn không hiểu.
“Đừng dụ dỗ tôi,” Na Thần kéo tay y đến trước mặt mình, cúi đầu ngậm lấy ngón tay y, đầu lưỡi liếm một lượt, sau đó cắn nhẹ một cái, “Tôi sẽ phát tình đấy.”
Đầu lưỡi mềm mại lướt qua ngón tay khiến hô hấp của An Hách đột nhiên trở nên căng thẳng, trong lòng lại ấm áp như là được lớp nhung bao bọc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...