Vài giây sau, An Hách liền cảm giác được trong thân thể có một ngọn lửa bùng lên cháy không ngừng. Từ thời điểm bị Na Thần ôm lấy eo rồi ném lên giường, y chỉ cảm thấy khô nóng, cả người đều choáng váng.
“Thả lỏng chút đi,” Na Thần đè lên lưng y rồi tách hai chân y ra chút, “Sẽ khiến anh thoải mái thôi.”
Thanh âm của Na Thần dán bên tai y rồi thổi khí vào. An Hách bắt đầu cảm thấy thân thể có chút lơ mơ như thể bay lên, chất lượng của cái đệm lông dày mềm mại như đã bị giảm đi, càng ngày càng mềm.
Không rõ là do tác dụng của cồn chưa biến mất hay là vì tác dụng của thuốc mà dục vọng mãnh liệt không ngừng nảy lên, cho dù là thân thể hay thần kinh của y đều trở nên mẫn cảm dị thường.
Khi Na Thần tiến vào thân thể y, y gần như không cảm thấy chút đau đớn hay khó chịu nào, mà chỉ thấy hưng phấn.
“A…” Tiếng rên rỉ của An Hách từ cái đệm truyền ra.
Na Thần cúi đầu nhẹ nhàng liếm lên lưng y, một tay chống xuống giường, một tay ôm eo y nâng lên để đẩy vào được hoàn toàn. Hô hấp của An Hách trở nên dồn dập, khuôn mặt nhìn nghiêng tựa như có chút mê man, nhưng lại lộ ra dục vọng đầy hấp dẫn, để người khác có xúc động muốn hung hăng giữ lấy.
Na Thần đứng thẳng dậy, đỡ eo y chậm rãi ra vào, theo hô hấp của An Hách càng lúc càng nhanh, tốc độ của hắn cũng tăng lên. Tiếng rên của An Hách bắt đầu có chút hỗn độn, thanh âm cũng dần trở nên to hơn.
Na Thần có chút khống chế không được, nắm chặt lấy eo An Hách, đầu ngón tay đều rơi lên làn da y, mỗi một lần tiến vào đều khiến tim hắn đập nhanh hơn.
“An Hách, có người nào từng nói với anh chưa,” Na Thần túm vai An Hách vặn về phía sau, An Hách thuận theo dùng cánh tay chống đỡ cho thân thể, thở hổn hển tiếp nhận sự xâm phạm không ngừng của hắn. Na Thần xoa nắn lên thắt lưng An Hách, “Giọng của anh như vậy nghe rất êm tai.”
An Hách không đáp lại lời của hắn mà chỉ cúi đầu, bàn tay túm lấy mớ lông dài trên đệm, khớp xương ngón tay vì dùng lực mà hơi trắng bệch, xương bả vai vẽ nên đường cong xinh đẹp, thân thể theo từng va chạm của hắn mà nhẹ nhàng run rẩy.
Tay của Na Thần trượt tới phía trước y, cầm nó lên xoa nắn theo tiết tấu của chính mình, cái nóng cùng độ cứng của vật đó trong lòng bàn tay khiến hắn trở nên càng thêm hưng phấn.
Hắn ấn An Hách về trên giường, lật cánh tay y lại, nâng chân y lên rồi lại đẩy mạnh vào.
“Ưm…” An Hách cau mày hừ một tiếng, tay cào lên đùi hắn một cái.
Na Thần ấn chân y, tay đưa ra khẽ nhéo cằm y. Môi An Hách hơi mở ra, ánh mắt có phần mất tập trung, không biết là đang nhìn đi nơi nào, dáng vẻ này hoàn toàn khác với trạng thái trước đó của y, khiến Na Thần rất hưởng thụ.
Na Thần rất ít khi tưởng tượng cảnh một người khi trên giường sẽ có dáng vẻ gì, nhưng khi nhìn thấy An Hách hắn liền nhịn không được mà suy nghĩ. Đối với mọi người, An Hách luôn tỏ ra ôn hòa lịch sự, nhưng lại tạo chút khoảng cách như có như không, cách cười, ngôn từ hay hành vi đều rất đúng mực.
Loại người này, trên giường sẽ có dáng vẻ gì?
Hô hấp dồn dập, lồng ngực phập phồng, ánh mắt mê ly, tiếng thở dốc, tiếng rên lại dễ nghe khêu gợi, bàn tay chống lên đùi mình mang theo run rẩy không khống chế được, mỗi một chi tiết đều khiến Na Thần có cảm giác phấn khích.
Phản ứng như vậy sẽ khiến người khác nhịn không được, không ngừng khiêu khích, dụ dỗ, muốn nhìn thấy bộ dáng càng hưng phấn, khi bùng nổ dục vọng của y…
An Hách không nhớ nổi Na Thần đã để cái lọ kia dưới mũi mình mấy lần, y chỉ biết bản thân giờ vẫn bị vây trong trạng thái hưng phấn cực độ. Mỗi lần Na Thần xâm nhập vào đều khiến y như bay về phía trước, mê muội cùng ham muốn tăng vọt khiến y muốn ngừng mà không được, không thể kháng cự lại khoái cảm cùng kích thích không ngừng của hắn.
Y có thể nghe được tiếng rên của chính mình, bởi vì khoái cảm mà rên lên không thể ngừng. Tiếng rên rỉ này khiến y phải đỏ mặt, nhưng tiếng rên trộn lẫn với tiếng thở dốc nặng nề của tên Na Thần kia lại đồng thời khiến thần kinh y nảy lên, mỗi lần đập vào đều vừa vặn, một lần lại đẩy y tới bờ bùng nổ.
Ngay khi thân thể của An Hách dần trở nên căng thẳng, tiếng rên đã hoàn toàn mất kiểm soát, có chút ám ách, Na Thần lại tăng nhanh tốc độ, vuốt ve trên tay cũng không ngừng lại mà liên tục khiêu khích. Kích thích hai chỗ lại diễn ra không ngừng khiến An Hách bỗng cong người lại, cái chân được Na Thần nâng lên kia cũng hơi rút lại.
Động tác của Na Thần không dừng lại, dục vọng của An Hách bắn ra ở trong tay hắn khiến hô hấp của hắn nhất thời cũng trở nên rối loạn.
Na Thần đè lên trên người An Hách, tiến mạnh vào, va chạm, nghe tiếng rên rỉ của An Hách đã tan tành, dần biến thành tiếng hít khí từng chút một. Hắn chôn mặt vào hõm vai An Hách, rồi cắn một cái lên vai y, phát ra tiếng kêu khàn khàn.
Vài phút sau, trong phòng chỉ còn tiếng thở dốc của hai người.
Na Thần nằm ở trên người An Hách, khi nhịp tim chậm rãi bình phục, hắn mới khởi động cánh tay, cúi đầu nhìn An Hách.
An Hách từ từ nhắm hai mắt lại không nhúc nhích, thời điểm Na Thần ngồi dậy, chân An Hách vẫn còn đặt trên đùi hắn. Na Thần nhẹ nhàng đặt chân y xuống, cảm giác được cả người An Hách thật mềm mại.
Hắn kéo cái chăn lông bên cạnh che lên An Hách rồi xuống giường: “Anh đừng động đậy.”
Muốn động cũng động không nổi.
An Hách vẫn nhắm nghiền hai mắt như trước. Trong đầu còn rất hỗn loạn, thân thể như mất đi cảm giác trọng lực mà bay lên, dường như giờ y không phải là đang nằm trên giường, mà nằm trên đám mây bay bay theo làn gió.
Tiếp theo thì không biết là cảm giác gì, cả người mệt nhoài, cơn buồn ngủ hình như vẫn luôn bị ham muốn đè nén, giờ hoàn toàn bùng nổ ra.
Trong cơn mơ màng, y cảm thấy Na Thần ra khỏi phòng, một lát sau thì trở lại, hình như rất cẩn thận lau cho y, dọn dẹp cẩn thận xong thì nằm xuống kề bên. Đèn trong phòng bị tắt đi, An Hách nhanh chóng tiến vào giấc ngủ, ký ức cuối cùng là Na Thần choàng tay qua ôm y vào lòng.
Giấc ngủ này rất sâu, buồn ngủ, cồn, mỏi mệt sau khi phát tiết, còn cả sự tấn công của tên quỷ kia nữa.
Lúc An Hách tỉnh lại phải nằm sửng sốt cả năm phút mới phục hồi được tinh thần từ trong mê man. Chân cùng eo đều hơi đau nhức, còn cảm giác tê dại của nơi nào đó khiến y tỉnh táo mà nhận thức được chuyện gì đã xảy ra vào đêm qua.
Y trừng mắt nhìn lên nóc nhà bao phủ đầy lông trắng, trong lòng là cảm giác nói không nên lời.
Tên khốn.
Buồn bực.
Muốn nổi giận.
Còn có cả khoái cảm không ngừng phát lại trong đầu óc choáng váng của y nữa chứ.
“Đệt.” An Hách nhắm mắt lại nghiến răng chửi một tiếng.
Na Thần không còn trên giường nữa, trên cái ghế cạnh giường có đặt một bộ đồ của Na Thần, quần thể thao cùng áo thun, trên bàn trà nhỏ màu trắng có đặt đồ điểm tâm và sữa.
An Hách không có tâm trạng ăn uống, cầm quần áo qua loa mặc vào rồi ra khỏi phòng.
Nhiệt độ bên ngoài rất thấp, thùng dầu trong phòng đã bị mang đi, y xỏ giày rồi ra ngoài.
Nắng rất đẹp, vẩy lên người mang theo chút ấm áp. An Hách nhìn nhìn bốn phía, hình dạng kỳ quái của mấy cái săm lốp cùng đống xe bị phá hỏng vốn đêm qua không nhìn rõ được giờ đều đã hiện nguyên hình.
Bốn phía thật im lặng, không biết vì sao mà so với ban đêm, y lại cảm thấy dưới ánh mặt trời bãi xe cũ có vẻ cô đơn hơn vài phần.
Thùng xe màu đen dưới nắng cũng có vẻ trơ trọi, cùng với căn phòng nhỏ màu trắng ấm áp kia của Na Thần mà hình thành lên sự đối lập rõ ràng, khiến tâm trạng của An Hách vốn phiền muộn, hoảng sợ vì chuyện hoang đường đêm qua giờ như bị ném xuống tận đáy cốc.
Y đứng ở trong nắng, tay chân đều bắt đầu run lên vì rét lạnh.
Việc bị Na Thần cưỡng ép đêm qua khiến những câu chuyện tấn công y từng nghe thấy liền không ngừng xoay chuyển trong đầu.
Buồn bực, khó chịu.
Y chẳng thể nào ngờ bản thân sẽ bị một kẻ chẳng lớn hơn học sinh của mình bao nhiêu dùng phương thức như vậy cưỡng bức!
Có lẽ trong mắt người khác, việc này chẳng tính là chuyện to tát gì. Nhưng y thì không cho là vậy, cái cảm giác nhục nhã bị người ta đặt trên giường chỉ có mình y có thể lĩnh hội. Loại đi vào mà không có tí tình cảm khiến y thế nào cũng chẳng thể dễ dàng cho qua được.
Lửa giận từng chút một xông tới đỉnh đầu, y nghiến răng, đi quanh thùng xe hòng muốn tìm Na Thần rồi hung hăng đánh hắn một trận. Nhưng đi hai vòng cũng không thấy được bóng Na Thần, chỉ thấy cái xe Bombardier của hắn đang chiếu ánh cam dưới nắng.
An Hách đạp mạnh vào bình xăng một cái, đệt m*!
Đang muốn nhấc chân đạp thêm cái nữa, An Hách lại nghe được tiếng harmonica từ xa truyền tới.
Y rút chân, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Đây là lần đầu tiên y nghe thấy có người dùng harmonica để thổi khúc Greensleeves.
Giai điệu đơn giản không chút chải chuốt khiến trái tim y đột nhiên thấy trống rỗng. Nhưng vài giây sau, y liền có phản ứng lại. Đây là Na Thần, lửa giận trong lòng lại bốc lên cao.
Y lần theo tiếng harmonica đi tới, âm thanh truyền tới từ tận sâu trong bãi đỗ, cũng là cái hướng hôm qua y đi lầm qua. Không mất bao lâu, tiếng harmonica trở nên rất gần, âm thanh bay trong không trung, y ngẩng mặt lên thì thấy được Na Thần.
Na Thần có lẽ không nghe được tiếng bước chân của y. Giờ hắn đang ngồi quay lưng lại với y, ngồi trên đỉnh xe cùng đống đồ cũ được xếp đống lung tung trông như một ngọn núi nhỏ hình thù kỳ lạ, cầm harmonica thổi rất chăm chú.
Ánh mặt trời chiếu lên hắn cùng đống sắt bỏ gỉ sét loang lổ, phản xạ lại thành những đốm sáng nhỏ. An Hách không gọi hắn, cũng không bước tiếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...