An Hách bị Na Thần khiêng trên vai rồi nhảy xuống khỏi sân khấu. Lúc nhảy mạnh xuống mà mặt y bị đập vào lưng của Na Thần một cái, An Hách cảm thấy đầu lưỡi của mình suýt chút nữa thì bị răng cắn đứt, cả người vì sung huyết não mà choáng váng, lại thêm nhìn thấy cái mông vểnh săn chắc của Na Thần, y thật đúng là có cảm giác bản thân hình như đã say rồi.
Na Thần ném y xuống sofa, vài người bàn bên cạnh đã cười sặc sụa, nhỏ Phùng thì liên tiếp đập bàn, giọng nói vừa to lại vừa the thé:“Anh hai à, em thấy lúc anh bị lôi lên sân khấu đúng là người trấn định nhất luôn nha! Quần áo bị lột đến mức đó mà vẫn bình tĩnh được, thật đúng là quá trâu!”
Trấn định? An Hách cầm lấy áo sơmi của mình rồi nhanh chóng mặc vào, chắc là do bình thường đã quen đối mặt với cả một lớp đầy học sinh, bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy nhưng tay chân không bị luống cuống, chứ thực ra trong lòng cũng có bình tĩnh được bao nhiêu đâu. Nếu Na Thần thật sự không lên sân khấu, thì y cũng tính phải kêu Na Thần cứu mạng rồi.
“Uống chút cho đỡ sợ đi.” Na Thần đưa qua một ly rượu.
“Không cần, bị cậu khiêng trên vai giờ buồn nôn quá.” An Hách nhận cái ly rồi đặt nó lên bàn, dựa vào sofa nhét vạt áo vào trong quần.
“Thế có cần tôi cùng anh qua nhà vệ sinh không?” Na Thần dựa vào bên người y nhỏ giọng hỏi, trong giọng nói mang theo ý cười.
“Không cần,” An Hách quay đầu, lúc Na Thần dựa vào mang theo hơi ấm khiến y cảm thấy rất thoải mái,“Cậu uống cũng không ít còn gì, còn phải cảm ơn cậu đã không đem tôi ném xuống đất.”
“Đâu uống bao nhiêu đâu,” Na Thần cong một chân lên đạp vào sofa,“Tôi còn muốn uống nữa, trực tiếp khiêng toilet cho anh giải quyết được luôn đấy.”
An Hách không lên tiếng, Na Thần từ khi bắt đầu cười cùng với kiểu nói khiêu khích lúc này khiến y vẫn có một sự xao động không thể nói rõ.
“Vết sẹo này của anh,” Na Thần vẫn tựa vào bên người y, ngón tay đi từ cổ tay áo của y lên chỉ chỉ vào,“sao có vậy?”
Cảm giác ngưa ngứa rất nhanh từ cánh tay truyền đi khắp cả người, An Hách cảm thấy chính mình hẳn là nên rút tay lại nhưng y lại không nhúc nhích, một lát sau mới nói một chữ rất đơn giản:“Ngã.”
“À.” Na Thần cười cười.
“Anh à!” Cô gái ngồi cạnh nhỏ Phùng xem ra cũng uống nhiều rồi, vốn cả tối chẳng nói câu nào giờ lại đột nhiên thò tay ra đập một cái lên mặt bàn trước mặt An Hách,“Qua chơi đi! Số 7!”
Cả một bàn đều như đã uống điên rồi, thần trí trở nên mơ hồ, tất cả trước khi 40 đều gõ lên mép ly rồi kêu lên. Na Thần không bị thua lần nào, An Hách mặc dù hơi choáng choáng, nhưng dù bị uống đầy rượu cũng cố gắng không bị thua.
Uống đến hơn hai giờ, bốn phía đã là một đống hỗn độn, không ít người ra về, cả bàn này nếu không ngã lăn ra thì cũng nằm úp sấp xuống mặt bàn, chỉ có hai cô gái là vẫn tiếp tục hát.
“Đi thôi,” Na Thần đứng lên,“qua chỗ tôi.”
“Bọn họ thì sao?” An Hách lấy áo khoác qua mặc vào, cùng đứng lên.
“Kệ đi, lát tỉnh sẽ tự bò về.” Na Thần cũng chẳng thèm quay mặt lại, soải bước đi qua chân đám người bên cạnh bàn, đi về phía cửa.
Na Thần đi rất kiên quyết, An Hách cũng không quản nhiều, cùng đi ra ngoài.
Ra cửa, gió đêm thổi tới khiến lỗ chân lông toàn thân An Hách đều thu lại, nhịn không được rụt rụt cổ.
“Lạnh hả?” Na Thần quay đầu, đem cái khăn quàng cổ vẫn cầm ở trong tay ném qua, nhảy xuống vài bậc thang của Dạ Ca,“Mang anh đi chơi cho nóng người.”
“Chơi gì?” An Hách đem khăn quấn lên cổ liền nghe được mùi nước hoa thoang thoảng, lúc đang muốn xuống theo thì thấy Na Thần đã sải bước đứng cạnh bên cái xe Bombardier,“Cậu còn lái xe à?”
“Không thể lái sao?” Na Thần ngồi trên xe chống chân xuống, hai mắt nheo lại, đèn đường chiếu vào khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn mang theo một tia khinh thường.
“Giờ cậu không phải lái xe sau khi uống rượu mà thành lái khi say rượu rồi đấy.” An Hách đi đến bên cạnh hắn.
Na Thần nhìn y trong chốc lát:“Lên đi, ở giao lộ có bãi đỗ xe, tôi sẽ qua đó đậu xe.”
An Hách nhìn nhìn sang chữ P thật to bên kia giao lộ, bước qua yên sau.
“Giữ chắc.” Na Thần nổ xe, đưa tay ra sau lưng sờ soạng đùi y mấy cái, sau đó từ cái túi da phía sau xe lấy ra cái kính thể thao đem lên đeo.
An Hách vừa định hỏi chỉ chạy qua giao lộ kia đeo kính này làm gì, không đợi mở miệng, xe đã phát ra tiếng gầm rú ầm ĩ, giống như mũi tên lao xuống đường, lủi vào một con đường vắng.
Thân thể An Hách theo quán tính ngửa mạnh ra sau, vì vậy không còn cách nào khác ngoài nhanh tay ôm lấy eo Na Thần.
Xe không chạy tới bãi đỗ ở đoạn giao lộ mà chạy về hướng ngược lại. Không tới vài giây, An Hách liền cảm thấy cả người như đang nằm trên đỉnh núi bị cuồng phong bao vây bốn phía, đến mắt còn khó có thể mở ra.
Thằng nhóc này căn bản không phải muốn đến bãi đỗ xe!
“Cậu điên rồi!” Y kề sát tai Na Thần kêu lên.
“Coi như số anh nhọ!” Na Thần quay đầu lại cười, tóc ở trán bay trong gió, “Không muốn ngã thì ôm chặt vào!”
“Dừng xe!” An Hách không biết bản thân uống nhiều hay là do bị hoảng sợ nên thấy nụ cười của Na Thần thế nào cũng thật điên cuồng, điều này khiến y vô cùng khẩn trương.
Y không muốn hôm sau báo chí đăng bài với tựa đề [Phóng siêu xe sau khi uống rượu, hai thanh niên thiệt mạng] đâu, tít phụ sẽ là có nhân chứng khai rằng từng thấy hai người vào gay bar trước khi chết. Cái này còn đỡ, nếu là mấy tờ báo nhỏ thì sẽ là theo như nguồn tin cho biết nạn nhân đều là gay, không thì sẽ là “hai gay gạ tình lái xe về nhà khi say rượu, sự đời khó lường xe hư người mất, thảm thương biết bao…”
“Trễ rồi…” Na Thần đột nhiên giơ tay phải lên hô to một tiếng, ngón trỏ chỉ về mặt trăng hoặc ngôi sao nào đó, An Hách không dám ngẩng đầu lên nhìn, hoặc cũng có thể là chỉ vào đèn đường.
Gió đêm xẹt qua tai như rít lên, tiếng máy nổ vang giữa đêm khuya yên tĩnh trên đường cái truyền đi rất xa, giống như có hai người điên thét lên chiêu cáo với thiên hạ.
An Hách híp mắt, đem mặt chôn sau lưng Na Thần. Y không dám ngẩng đầu nhìn phía trước, với tốc độ của xe lúc này, y nghĩ giờ khuôn mặt y chắc bị gió thổi trông đầy dữ tợn rồi.
Khăn quàng cổ dù có thắt chặt lại cũng ngăn không được gió lạnh bên ngoài đập vào, giờ y thật giống như con cá nóc vừa mới bị vớt lên tức giận không thể kiềm nén được.
Nhưng mà không tính tới cái lạnh, thứ nhất là do uống nhiều nên cảm giác không rõ ràng lắm, hai là bị dọa sợ.
Hiện tại, toàn bộ lực chú ý của An Hách đều đặt lên tốc độ của chiếc xe, y không có cơ hội nhảy xuống khỏi xe, chỉ có thể cầu nguyện Na Thần không uống nhiều.
“Thích không?” Na Thần gào to hỏi y.
“Khó chịu!” An Hách buồn bực cũng hét lên ở sau lưng hắn ,“Cậu có bệnh hả!”
“Bị anh nhìn ra rồi,” Na Thần bắt đầu cười, tiếng cười đặc biệt lớn. Đây là lần đầu tiên An Hách nghe được hắn cười lớn như vậy, cười thật vui vẻ, tay lái cũng run cả lên, “Mắt nhìn tốt đấy!”
“Giờ dừng lại được thì càng tốt hơn!” An Hách kêu lớn lên, tóc gáy đều dựng thẳng đứng lên.
“Bay nhé!” Na Thần hô to một tiếng.
Xe bay mạnh lên, cảm giác đột nhiên mất đi trọng lực khiến cả người An Hách tuôn đầy mồ hôi lạnh, lục phủ ngũ tạng đều co rút lại thành một đống. Y nhanh chóng nhìn ra phía trước, không biết xe đã chạy đến đường nào, con dốc cực lớn khiến xe bay lên không trung.
Mà khi An Hách còn chưa phản ứng kịp, Na Thần lại thả tay lái, hai tay đều chỉ về phía trước, phát ra tiếng thét thật to, vang vọng.
“Ông… đệt…” Tiếng mắng chửi sợ hãi của An Hách rốt cuộc cũng tuôn ra.
Khi rơi xuống đất chấn động khiến thân xe lắc lên, An Hách đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ bị văng khỏi xe do xe bị lật, song tay Na Thần lại đặt về trên tay lái, xe khôi phục vững vàng, tiếp tục phóng về phía trước.
Vài phút sau, tốc độ xe dần dần giảm xuống, tiếng gió bên tai cũng nhỏ lại, đêm khuya yên tĩnh bắt đầu chậm rãi trở lại bên người.
Cái áo khoác cá nóc của An Hách trở lại trạng thái ban đầu, xe đã đậu ở ven đường.
Na Thần không nhúc nhích, ngồi ở trên xe châm thuốc, An Hách ngồi ở phía sau hắn phải mất cả nửa ngày mới có thể nhảy xuống xe được, chạy đến dựa vào cái cây nằm ở ven đường, cả buổi sau mới cảm thấy nhịp tim trở lại tiết tấu bình thường.
“Kích thích không?” Na Thần hỏi, thanh âm không còn vẻ hưng phấn trước đó mà trở nên rất sa sút.
An Hách nghe được lời hắn nói, tức giận chạy qua, chỉ vào hắn:“Về sau muốn chết thì tự mình chết đi, đừng có mẹ nó kéo kẻ khác vào chịu tội thay.”
Na Thần không có phản ứng gì, mặt cũng chưa xoay lại mà nhìn chằm chằm vào ngón tay cầm điếu thuốc của mình:“Tôi thích nhất con đường này.”
An Hách không để ý đến hắn, nhìn nhìn con đường.
Con đường này thực xa lạ, An Hách chưa từng tới qua chỗ này, chỉ có thể từ phương hướng cùng thời gian đại khái phán đoán con đường này nằm ở phía đông ngoài thành phố.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...