Điều đáng sợ nhất trong đời Omega chính là bị cắn và có thai. Người cắn là người mình thương thì sẽ chẳng có gì để kể, đằng này cậu lại bị người xa lạ cắn, chẳng biết là ai và chẳng biết từ bao giờ.
Ngày hôm đó, mây trôi trên trời, nắng nhảy múa bên bệ cửa sổ, trần nhà màu trắng tinh đón tầm mắt xanh lục bảo của TaeKyo. Cơ thể đau nhức chứng tỏ cho việc cậu đã qua đêm với Alpha nào đó, ngặt nỗi hiện tại trong phòng chẳng có ai ngoại trừ cậu và cơ thể sạch sẽ thơm tho mùi sữa tắm.
Hôm qua chính là ngày cậu phát tình, ngay trong tại quầy bar cậu làm thêm, đột ngột đến mức sáng hôm sau, cậu quên sạch tất cả, kể cả người đã ăn cậu… Vô thức sờ gáy mình, cậu hốt hoảng giật bắn người, lao khỏi phòng và chạy vào vệ sinh.
Tsugai được hình thành. Mặt cậu đen dần đi, tương lai của cậu, bị phá nát rồi.
[…]
“Tiểu Kyo! Em đi làm lại rồi?! khỏe hơn chưa? Uống thuốc kìm chưa?!”, chàng trai tóc xám anh tuấn được bộ đồng phục nam hầu ôm sát người khoe vóc dáng vươn tay xoa mặt cậu, sờ sờ hai má cậu và lo lắng hỏi.
TaeKyo không biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ đảo mắt nhìn quanh bar, mong sao vết cắn này nhói lên để nhận ra Alpha đã cùng mình, cậu chỉ mới mười bảy thôi, không được để vết cắn hủy hoại tương lai! phải tìm người chịu trách nhiệm cho chuyện này!
“Anh Lee, hôm qua ai đã đưa em về?”, cậu nắm tay chàng trai đang xoa má mình và hỏi.
Chàng trai tên Lee tròn mắt ngạc nhiên, ngẩn mặt suy ngẫm một chút rồi lắc đầu đáp “anh không rõ, hình như là người lần đầu đến bar mình, đi cùng hai ba người bạn, anh không rõ nữa em ạ, nhìn lạ hoắc à!”
Thế giới quan của TaeKyo sụp đổ, không phải khách quen thì tìm bằng niềm tin nào?!
“TaeKyo? Hôm qua em có sao không? Anh thấy bạn của lão Tam đưa em về mà bận quá không kịp hỏi lão đưa về đâu cả… Lão nói bạn lão là Omega luôn đó, tin tưởng nên mới dám giao em”, chị gái xinh đẹp với cặp mắt xếch quyến rũ ôm chầm cậu, hôn nhẹ má cậu chào hỏi.
TaeKyo ngượng ngùng đỏ mặt cười lắc đầu nói không sao, lơ đãng cho tới khi ngẫm lại câu nói… BẠN LÃO TAM ĐƯA EM VỀ… BẠN LÃO TAM ĐƯA EM VỀ… BẠN LÃO TAM ĐƯA EM VỀ… chuyện quan trọng lặp lại ba lần.
“Chị Anne!! Lão Tam đang ở đâu?! bạn lão Tam là ai?! Cho em biết số được không?! Em có chuyện gấp cần giải quyết!!” vội níu tay chị gái xinh đẹp và hỏi dồn dập, chị gái dịu dàng xoa đầu Tae, đáp lời “Lão Tam ở trường đó em, sáng nay phải đi học nha, ở XZY, hổm chẳng phải em lưu số rồi sao? lưu là ‘thứ ba’ thì phải?”
Anne nói hết câu đã chẳng còn thấy bóng dáng TaeKyo đâu, bản thân như vừa độc thoại với cánh cửa mở toang ra. Cô bất đắc dĩ xoay người tới quầy bar, ngồi xuống bắt chéo chân và chống cằm sầu não “Lão Nhị này, anh nói xem em hết sức hút rồi không? Kyo không còn quan tâm em nữa mà toàn bám lão Tam lão Đại nha, tủi thân quá…”
Chàng trai sau quầy bar nâng chiếc ly kiểu lên ngắm nhìn, đáp lời “tiểu tình nhân của em đang đợi em đấy lão Thập, hướng 6 giờ tây bắc”. Anne rùng mình, nhìn theo hướng chàng trai nói, có một cô gái tết hai bím xinh xắn đang an phận vẽ tranh gì đó không thấy rõ, cô ngước đầu lên nhìn Anne, nở nụ cười nhẹ đủ để gió xuân tràn qua lòng mọi người. Sức mạnh của Omega.[…]
TaeKyo sau khi dồn lực chạy qua các con phố, cuối cùng cũng đến được trường của lão Tam. Cậu đứng trước trường, cầm điện thoại lên và gọi vào số của lão.
“Ò í e ò í e…”
Cất điện thoại vào túi, theo trí nhớ bước vào trường tìm phòng học của lão Tam vào hôm nay, hầu hết hôm nay chỉ là tiết tự học, Anne nói thế, lão Tam thích sách nên chắc là ở thư viện đi, cậu tự nhủ như vậy và bước về phía tòa nhà to to màu xanh rêu khuất sau khuôn viên chính. Bản thân cậu cũng không ngờ trí nhớ mình siêu vậy mà lại quên người đã cùng mình đêm qua, đáng hận mà!! ủy khuất cắn môi dưới bước vào trong.
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của lão Tam, cậu vui mừng chạy đến níu tay gọi, vết cắn sau cổ nhói lên làm cậu suýt té, lão Tam hoảng hốt đỡ cậu và kéo vào lòng, “TaeKyo?!”. Cặp mắt phiếm hồng ủy khuất nhìn lão Tam, tay cậu nắm tay áo của lão, giọng nức nở hỏi “hôm qua…ai đưa em về vậy anh?”
“Hử? là bạn anh…”, lão Tam xoa cằm suy nghĩ, chuyển tầm mắt sang bàn sinh viên đằng xa có đám người ngồi ở đó. Nhìn chằm chằm, dùng tay đếm đếm, cuối cùng thì thở dài “hắn ta về rồi”.
Sét đánh giữa trời quang, xé toạch cả mây trời. TaeKyo nắm cánh tay lão Tam, vừa lay lay vừa nức nở “Làm sao đây làm sao đây… em thật sự gấp lắm…làm sao đây làm sao đây… không cảm ơn được em sẽ không ngủ ngon vào đêm nay… làm sao đây làm sao đây…”, khuôn mặt đáng thương giáng một đòn trí mạng và trái tim yếu ớt của lão Tam Alpha.
Viện cớ! chính là viện cớ để lão Tam mủi lòng!! Cậu nhếch môi nhìn địa chỉ và sdt trong mẩu giấy nhỏ. Địa chỉ ở khu trung tâm A, tụ họp những ngôi nhà nguy nga tráng lệ của tầng lớp tư sản giàu có…
“Chú ơi, nhà số 13XZ ở khúc nào vậy?”, TaeKyo hỏi bảo vệ ngay đầu khu, ông già khó tính dè chừng nhìn cậu, miễn cưỡng cho cậu vào tìm người, trong khoảng thời gian nhất định, cậu lại phải mày mò tìm nhà trong khu A rộng lớn như mê cung và rối rắm với những đoạn đường lát đá hoa cươm, tìm mãi đến mức chân rã rời, cậu mới thấy địa chỉ kia, là ngôi nhà không kém cạnh toà lâu đài, với tường sơn màu xanh trời và cánh cửa gỗ màu trắng.
Vươn tay cầm nắm cửa hình sư tử mà gõ ba tiếng, TaeKyo nghe bên trong vọng ra tiếng bước chân.
“Cậu là…”, chàng trai tuấn lãnh, sườn mặt sắc sảo và cơ thể rắn rỏi được áo sơ mi bó lại, mùi Alpha toát ra cùng tiếng nói trầm thấp, vết cắn sau cổ của cậu nhói đau âm ỷ, lan đến tận ngực.
“Anh là người đã qua đêm với tôi hôm qua!?”, chống đỡ bằng cách túm chặt áo y giữ thăng bằng, nhận lại cái gỡ tay lạnh lùng của y ” là cậu quyến rũ tôi”. Bất lực chống tay vào tường, cậu gằng lên “đã cắn, thì phải chịu trách nhiệm!”.
“Là sai sót của tôi. Muốn bao nhiêu? Ra bệnh viện hỏi cách xoá vết cắn”
“Anh!!”, TaeKyo tức giận trừng mắt với người kia, dồn sức muốn đấm hắn thật mạnh. Tiếc thay, sức lực của O và A khác nhau hoàn toàn, nhất là vào giai đoạn O đang phát tình và bị thuốc kìm lại. Hắn dễ dàng chặn cú đấm của cậu.
Mô tuýp phim truyền hình 7 giờ lặp lại, hắn dùng cặp mắt xếch màu đen lạnh lùng lườm cậu, nhẹ nhàng mà đẩy cậu ra, búng tay kêu quản gia mang đến số tiền không nhỏ, nâng bàn tay mềm mại của cậu lên và dúi tiền vào. May mà không phải là quăng xấp tiền vào mặt cậu.
Trăn trối nhìn số tiền lớn trong tay, TaeKyo bị bỏ rơi ngay bậc thềm còn cánh cửa trắng toát kia lặng lẽ khép lại. Kết thúc cuộc đời cậu, kết thúc tuổi mười bảy đầy mơ ước.
[…]
Ngơ ngác bước trên đường lớn về nhà, TaeKyo cảm giác hoang mang như lần đầu tỉnh dậy nơi khách sạn. Bấm tin nhắn xin nghỉ phép một ngày, cậu từ cửa phòng trọ, cởi quần áo rải cho đến phòng tắm, đằm mình dưới vòi sen lạnh lẽo, dùng chính móng tay mà cào mạnh vết cắn sau cổ, đến khi nhìn thấy móng tay đầy máu và dòng nước trôi dần không còn trong veo. Cậu cười tự giễu, ngồi xổm xuống và chôn mặt vào đầu gối, bật khóc nức nỡ.
Có đôi khi chính bản thân chẳng biết đã làm điều gì sai để phải hứng chịu cái giá phải trả như thế này.
“Alo, Lão Tam, mai em nhờ anh trả bạn anh cái này nha, đừng nói gì cả, chỉ đưa hắn thôi, nếu hắn không nhận, anh thay em quăng vào mặt hắn nhé”, vừa gọi điện vừa xào đồ ăn cho bữa tối. Hôm nay cậu đã có một ngày vô dụng và mệt nhoài.
“Giọng khàn thế? khóc sao? Bạn anh làm gì em à?”, thật may mắn, vẫn còn mọi người quan tâm, TaeKyo bật cười, lật trứng trên chảo nóng, dầu văng vào tay nhưng cậu lại chẳng đau xót nổi, chỉ cảm thấy ấm áp cuối ngày thôi. Nhẹ đáp lời “dạ không có, em tự làm khổ em thôi chứ có ai dám làm gì em đâu anh ạ”
Cúp máy, cậu một mình hoàn thành bữa ăn tối, loay hoay rửa chén bát, chạy đi thay băng ở cổ và đem chăn mền ra ban công cắm trại. Mùa mưa qua đi chính là để lại bầu trời đầy sao cùng ánh răng vằng vặc, nằm đếm sao thay cho cừu chính là thói quen khó bỏ từ bé, từ khi bố mẹ qua đời và để thoát khỏi những cơn ác mộng đeo bám. TaeKyo dần chìm vào giấc ngủ sau một ngày dài mệt mỏi, mặc kệ gió đêm, mặc kệ ngày mai ra sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...