Translator: Waveliterature Vietnam
Sương Đảo Thanh Mỹ nghe thấy tiếng cổ vũ xung quanh, cả người liền nổi hết da gà.
Không phải vì kích động, mà là cảm thấy xấu hổ.
Những tiếng hò hét ầm ỉ đặc biệt không biết xấu hổ như thế này là chuyện gì đã xảy ra, Bách Hợp hóa ra cũng không phải là một bậc anh hùng siêu cấp, nếu vậy thì sự khuyến khích cổ vũ cũng không được ích gì, nói không chừng còn làm cho hắn xấu hổ đến chết.
"Bách Hợp đại nhân cố lên!"
Người em gái bên cạnh cũng nắm chặt tay cổ vũ, nhìn không gian mơ hồ xung quanh cũng cảm động rơi cả nước mắt.
Em không phải một nhà báo lạnh lùng sao?
Bách Hợp nắm chặt lấy thanh đao tiến về phía trước, con rồng nước cũng rít lên một tiếng rồi xông ra như thể muốn liều mạng đến chết.
"Oanh!"
Đó là một con rồng bằng nước, nhưng khi chạm vào thanh đao của Bách Hợp, lại phát ra tiếng nổ mạnh chói cả tai.
Chiếc răng của con rồng nước cắn lấy thanh trường đao, cả hai đều đang chiến đấu mãnh liệt.
"Bách Hợp, ta phải giết chết ngươi!" Trí Quật đưa tay về phía trước, rồng nước càng lúc càng mạnh hơn.
Bách Hợp thoắt ẩn thoắt hiện chống trả một cách mơ hồ trong sương mù.
Mọi người xung quanh cuộc chiến đều thót tim.
Sương Đảo Thanh Mỹ lo lắng nhìn về phía không trung, các phương tiện giao thông đều tê liệt để hỗ trợ nhanh nhất cho lực lượng trực thăng, Tokyo đang trong sương mù dày đặc nên sẽ không có chuyến bay dân sự, máy bay trực thăng đang bay qua cánh rừng thép, với biết bao tòa nhà cao tầng, nếu không cẩn thận vô ý va vào là sẽ gây ra một thảm họa mới cho con người
"Thật vô dụng!" Bách Hợp hét to, trong tay cầm trường đao phát ra hơi thở kinh người.
Con rồng dữ tợn bị cắt đôi bởi lưỡi đao thiếc, Bách Hợp quát lớn, hắn nắm thanh đao chặt từ đầu tới đuôi, tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt.
"Không, không thể thế được..."
Nhìn thấy lưỡi đao càng ngày càng tiến sát vào mình, Trí Quật sợ hãi hét lên một tiếng.
Cô ta cố gắng bảo vệ mình bằng cách dựng lên các cột nước giữa lòng sông, nhưng cũng đều bị Bách Hợp cắt đứt.
"Ha ha ha ha!"
Trường đao đâm vào bụng của Trí Quật, rất nhanh chóng, Trí Quật lấy tay nắm lấy lưỡi đao.
Cô ta sẽ không chảy máu, cho nên nắm chặt lấy thanh đao trong lòng bàn tay như vậy nước không ngừng tuôn chay ra như mưa.
"Còn, còn chưa kết thúc đâu." Một bên người Trí Quật nâng lên những mũi tên, chúng như đàn ong vỡ tổ bay về phía Bách Hợp.
Từ con rồng nước đến mũi tên nước, mọi thứ chỉ trong chớp mắt. Những người bên bờ sông đã chứng kiến cảnh tượng ly kỳ này trong nỗi kinh hoàng.
Hơn chục mũi tên được bắn ra!
Nhưng nhanh hơn mũi tên nước là thanh kiếm của Bách Hợp, ngay trong khoảnh khắc mũi tên nước tiến lại gần cơ thể hắn, thanh trường đao ngay lập tức cắt ngang những mũi tên.
"Ầm ầm!!"
Trừng mắt với vẻ oán hận, thân thể Trí Quật bị biến thành một vũng nước, và nó rơi xuống hòa vào lòng sông.
Những mũi tên nước hùng vĩ cũng vì thế mà rơi xuống sông.
"Rích rắc rích rắc!"
Sau khi giết xong, Bách Hợp thu hồi thanh trường đao lại, một cơn gió mạnh thổi tung quần áo của hắn như thể đang nghênh diện.
Hắn ngắm nhìn Hoang Xuyên (dòng sông), nhìn vào con ngươi của hắn tựa hồ như nhìn xuyên thấu cả sương mù, chớp ẩn chớp hiện.
Nhìn thấy đối phương có thể biến mất một cách bí ẩn một lần nữa, Sương Đảo Thanh Mỹ cắn răng lao về phía trước.
"Bách Hợp đại nhân! Bách Hợp đại nhân!"Sương Đảo Thanh Mỹ hô to cái tên Bách Hợp, cô muốn thu hút sự chú ý của đối phương.
Âm thanh này dường như cũng nhắc nhở những người xung quanh rằng, có sự "Đi đầu" của Sương Đảo Thanh Mỹ, những người khác cũng hét lên: "Bách Hợp đại nhân".
Sương Đảo Thanh Mỹ muốn tự tát mình, đó không phải là sự khuyến khích của cô đối với Bách Hợp, mà cô muốn Bách Hợp chú ý đến mình, sau đó có thể tiếp xúc được với Bách Hợp, nhưng những người xung quanh cũng hò hét như vậy, làm sao mà Bách Hợp có thể chủ ý đến cô được.
Do đó, Sương Đảo Thanh Mỹ cần cắn răng cắn lợi, tay và chân cùng nhảy nhảy phóc lên nóc xe ô tô riêng, cô phải lập tức chạy qua đó.
"Hây da, ngươi thật hỗn......"
Chủ nhân của chiếc xe cúi đầu xuống chửi bới, nhưng Sương Đảo Thanh Mỹ đã sớm nhảy lên một chiếc xe khác.
Với đôi chân đang đạp lên những nóc xe của cô, không biết cảnh sát nên đền bù bao nhiêu cho lần này.
"Bách Hợp, Bách Hợp đại nhân à, Bách Hợp..."Trong đầu Sương Đảo Thanh Mỹ đột nhiên lóe lên, cô đột nhiên hét lên, "Bách Hợp đại nhân!"
Khi nghe thấy có người gọi tên Bách Hợp, người kiếm khách quay đầu lại nhìn vào Sương Đảo Thanh Mỹ.
Thú vị!
Trên khuôn mặt của Sương Đảo Thanh Mỹ bộc lộ một sự vui vẻ, cô cảm thấy Bách hợp rất quen thuộc, nếu như tồn tại trong thời đại chính thống thì không phải Bách Hợp nên là đại thần sao!
Khi cô còn là một đứa trẻ như Rất Lang bây giờ vậy, trong những câu chuyện kể cho những đứa trẻ nghe có câu chuyện nói về vị đại thần Bách Hợp, cụ thể ra sao thì cô cũng không còn nhớ rõ nữa.
Nhưng đây là một cái tên kỳ lạ mà cô nhớ rất rõ!
"Bách Hợp đại thần, ta là quan chức của chính phủ..." Sau khi nghĩ về tên của công việc cô không biết nên gọi nó là nhân viên công vụ, cảnh sát, viên chwucs nhà nước, cô đổi tới đổi lui, ai mà biết Bách Hợp là người của thời đại nào, nói rồi không biết có hiểu không.
Bách Hợp bình tĩnh nói: "Nhân viên công vụ?"
"À..." Sương Đảo gật đầu thở phào nhẹ nhõm. "Là cảnh sát trong xã hội."
À? Hóa ra bên kia không sống trong khu rừng già trên núi, thật xấu hổ, làm sao bây giờ?
Không chờ đợi Sương Đảo Thanh Mỹ mở miệng, Bách Hợp nhìn sâu vào Sương Đảo Thanh Mỹ, trầm giọng và nói: "Ta sẽ không gia nhập chính phủ."
"Ta hạ đao đều là vì những con ma giết người vô nhân tính này, ta cũng không có ý định chống lại chính phủ."
"Việc như hôm nay không phải khởi đầu, cũng không phải là kết thúc."
"Bách Hợp đại nhân, có phải là Trí Quật đã chết không?" Sương Đảo Thanh Mỹ nhớ kỹ những từ mà Bách Hợp đã nói.
Ba câu này rất ngắn, nhưng mỗi câu đều rất quan trọng và đáng để xem xét cẩn thận.
Bách Hợp bất ngờ nhảy lên cao và ẩn mình trong sương mù, chỉ có một câu: "Nó chưa bao giờ sống, nó cũng chưa bao giờ chết, miễn là dòng sông vẫn còn đó, nó sẽ có cơ hội hồi sinh trong một ngày nào đó".
...…
Xe buýt cho chuyến tham quan học tập đã đi đến bãi đậu xe của B & B ở Fujikawa-machi, và một vài chiếc xe học sinh đã chạy òa xuống đất.
Khuôn mặt của họ tràn đầy những nhiệt huyết và đam mê.
Bầu không khí chung quanh dường như không hợp với Thủy Dã, đôi chân khẽ run lên.
Chuck lạp của về cơ bản là yếu sau khi tách hai phần thân của cơ thể, và điều khiển từ xa của hai phần thân thể thậm chí còn đau đớn hơn.
Cho dù đó là Trí Quật hay là Bách Hợp, nó chỉ là một vở kịch của Thủy Dã Không.
Làn sóng cao 20 thước thực sự chỉ là cho thấy sức mạnh của hắn, bức tường nước là giới hạn khả năng của hắn, cho dù hắn có tiến một bước về phía trước hay lùi lại một bước, đều là hắn đã sử dụng năng lượng chạy trốn bằng đường thủy của Chuck lạp, một cảnh đủ có thể hù dọa người khác khiếp vía.
Sau khi trường đao chặt đứt bức tường nước, còn lại chính là giải vây, một giây lơ lửng trong khoảng trống cũng là hiệu ứng hiệu của của việc chạy trốn bằng đường thủy.
Chỉ có cảnh này, mới khiến cho Thủy Dã biến mất hoàn hảo.
Vài phút trầm mặc giữa hai con người đối diện nhau, Thủy Dã hít thở bầu không khí trong yên tĩnh.
Với trò hề này ở Mặc Điền khu, ngoài việc chuyển sự chú ý của chính phủ từ Adachi sang khu vực khác, điều quan trọng hơn là kế hoạch của Thủy Dã Không, một dã vọng!
Làm thế nào để bảo vệ bản thân và những người xung quanh, Thủy Dã Không đã nghĩ rất nhiều cách, trốn trong khu vực trung tâm trở thành một người bình thường? Đi đến một nơi xa xôi?
Không, Thủy Dã Không đang đối mặt với trái tim của chính mình, mặc dù bề ngoài nói bình thường là vậy nhưng ai sẵn sàng bình thường, ai sẵn sàng tầm thường? Chưa kể rằng hắn vẫn còn mang nhẫn thuật, đó là điều phi thường! Hắn muốn làm cho người khác sợ hãi, để người khác sợ hãi.
Như thế nào là làm cho người khác kính sợ, sợ hãi?
Đó là gây sốc cho họ, để họ sợ mình như vũ khí hạt nhân vậy!
Khi Nhẫn thuật đạt LV10, Thủy Dã Không tin rằng hắn có thể một vài vòng xung quanh với một vài thiên thạch, cho mọi người biết rằng hắn có sức mạnh như họ đã làm, sau đó tự nhiên không phải sợ điều này, lo lắng về điều đó!
Sự đột phá của cấp độ Nhẫn thuật là việc sử dụng cơ học lặp đi lặp lại, nhưng việc tu luyện thể thuật nhẫn thuật hoàn hảo vẫn tốt hơn, nước và lửa, và thậm chí cả Thần Sấm, đều mạnh mẽ, thanh thế, cũng không thể tu luyện trong cuộc sống hằng ngày được..
Từ cơ thể của Mỹ Sa, Thủy Dã Không nghĩ về phương pháp sau khi nghĩ về nó, vì hắn không thể tự mình thi triển nó, thay đổi danh tính và thay đổi tấm màn che.
Thì hãy làm cho bọn họ tự thi triển nhẫn thuật, cải thiện bản thân.
"Thành công... có thể cảm thấy được, chạy trốn bằng đường thủy đã có những tiến bộ lớn, nếu bạn quay lại lần nữa, chắn sẽ tiến tới LV2..."
Thủy Dã Không mỉm cười yếu ớt, hắn phải kiểm soát vận mệnh của chính mình, hắn muốn sống một cuộc sống tuyệt vời.
"Thủy Dã Không, ngươi không sao chứ." Sau khi Hải Bộ Sa xuống từ xe buýt, cô đi những bước nhỏ tiến lại về phía hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...