Translator: Waveliterature Vietnam
Một tuyên bố táo bạo, Hải Bộ Sa bất an nhìn chằm chằm vào mũi giày.
Đôi vớ kéo dài từ đầu gối với ngón chân, cô ta mang vớ giày cao gót cả ngày hôm nay, là do khi mua người bán hàng khuyên như vậy, tuy không biết rằng làm như vậy có được không, nhưng chắc có phần làm hợp ý Thủy Dã Không, mỗi ngày phải thay đổi kiểu mặc một chút để xem phản ứng của hắn như thế nào.
"Vâng."
Có lẽ là một giây, Thủy Dã Không nhìn không chớp mắt, rồi hắn ừ một tiếng.
Giọng nói lan tới vào tai của Hải Bộ Sa, làm cho cô ta nghĩ là mình nghe nhầm.
Đây, đây là thế nào nhỉ, thay đổi thành công rồi sao? Vừa nãy ta nên dũng cảm thừa nhận với hắn về tình cảm này, bây giờ thổ lộ cũng không trễ.
Tuy nhiên, cô vẫn sợ Thủy Dã Không từ chối, nếu mà vậy thì ngay cả đi học cũng khó mà đi học cùng với nhau được.
Thủy Dã Không gần tới cổng trường rồi, nhanh lên nào nếu không thì cô sẽ không còn cơ hội nữa.
Chờ một chút, cô gái kia có phải là người trường chúng ta không?
Mặc dù danh tính của các thành viên trong trường sẽ do hội học sinh phụ trách, nhưng cho dù trí nhớ tốt đến mấy cũng không thể nhớ mặt toàn bộ học sinh, nhưng mỹ nữ thì khác! Từ cấp 1 đến cấp 3, tất cả những nữ sinh xinh đẹp đều được mọi người nhớ kĩ khuôn mặt, cùng với tên và lớp học.
Ngay cả khi người này không hề có quen biết với những nữ sinh xinh đẹp kia.
Nhưng nữ sinh này là người nào?
Mang giày đế bằng, cao gần 1m7 dáng người gầy, hai đôi mắt sắc xảo quyến rũ, khuôn mặt trắng hồng hào, mặt trái xoan nhìn vô cùng thanh tú. Mới nhìn thoáng qua, đã mê hoặc lòng người.
Đây có phải nữ sinh chung trường hay không? Không, đây là trường cấp 3 kế bên? Đây là nhân vật bước ra từ thế giới khác chăng!
Trực nhật sinh trố mắt nhìn chằm chằm nữ sinh kia đi bên cạnh một nam sinh, chốc sau bóng nữ sinh kia càng khuất dần cùng sự nuối tiếc.
Chết thật, vừa rồi chỉ lo nhìn mà quên mất, quên hỏi là bạn nữ sinh kia của lớp nào.
Qủa thật, cô ấy quá xinh đẹp.
Đây nhất định là học sinh mới chuyển đến, tên nam sinh nào đi bên cạnh cô ta vậy?
Trên trường đến lớp, hắn không ngừng va chạm vào cây cối xung quanh, chân thì như bị vấp vào đá hình ảnh Hải Bộ Sa như một đóa hoa hồng rực rỡ, không phải hoa dại ven đường, mà là đẹp nhất thế gian, như hoa nở rộ ở vách núi tại nơi cao hiểm trở nhất.
Khi nhìn thấy Hải Bộ Sa đi vào sảnh lớp B năm hai, nhóm người ở hành lang phát ồ lên, đám người kéo đến cửa lớp B.
"Không, không phải, đây không thể nào là Hải Bộ Sa được." Một người trong lớp nói.
"Cho ta qua, cho ta qua nào." Một nữ sinh che mặt nói.
"Này, này các ngươi đều nói là Hải Bộ Sa lớp B năm hai là một đứa khó nhìn, luôn cúi đầu như con ma hay sao, nếu mà cô ta từ quỷ mà trở nên xinh đẹp như vậy thì mấy đứa con gái trong lớp đều là gạch đá hết sao." Nam sinh lớp bên cạnh thốt lên.
"Ta nghe nói cô ta không hòa đồng với bạn cùng lớp, nhất định là nữ sinh trong lớp ghen tỵ, nên mới bị mọi người trong lớp bắt nạt, nếu ta ở cùng lớp, ta đã sớm có thể giúp đỡ cô ta." Đây thật là một sơ suất lớn rồi.
"Chết tiệt, tên nam sinh đi cùng Hải Bộ Sa là đứa nào, Hải Bộ Sa sao lại ngồi cùng hắn."
Rốt cuộc cũng có người chú ý Thủy Dã Không bên cạnh Hải Bộ Sa, mấy tên nam sinh nhìn hắn ta với ánh mắt ghen tị tức giận, muốn thay chỗ hắn ta, chỉ là những người thân quen trong lớp B cảm thấy lúng túng trong vấn đề này.
Làm sao hai đứa nó lại đi chung với nhau, bọn họ đều nghi ngờ.
Cả hai trước đây đều chịu chung một hoàn cảnh đáng thương ở trong lớp, mỗi ngày đều phải nhận sự châm chọc, không nghĩ hai người này sẽ đi cùng nhau như vậy, cảm giác biến từ con vịt xấu xí thành thiên nga cũng thật khó chịu.
Nhưng tên lớp bên cạnh nói có vẻ hợp lý, vì gì mà những tên trong lớp B nhìn Hải Bộ Sa không chớp mắt, chả lẽ là vì vẻ đẹp tiềm ẩn của cô ta, thật khó chịu, đáng ghét, có lẽ là sự ghen tị của các nữ sinh, cố ý làm cho Hải Bộ Sa nhìn thê thảm, trong lớp như một người dễ bị ghét đến vậy.
Ở đảo quốc, xã hội được phân cấp rõ rệt, từ sang trọng trung lưu cho tới hạ đẳng việc này cũng ảnh hưởng đến các học sinh bình thường, nếu bạn bị xếp vào loại hạ đẳng, thì bạn sẽ bị hành hạ và bạn chuẩn bị chuyển đi là vừa.
Nhưng mà, một cô gái xinh đẹp như vậy.
Thì đây chính là ở việc cùng nhau vượt qua những khó khăn.
Nam sinh lớp B càng suy nghĩ càng cảm thấy không cân xứng, chỉ cười nhợt trước những thiếu sót của Hải Bộ Sa, không, với giá trị bây giờ, tất cả khuyết điểm đều trở nên dễ thương.
Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, tính cách hướng nội, đây đích thị là mỹ nữ, Hải Bộ Sa không có lấy một khuyết điểm.
Không có chuyện yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, chỉ có bây giờ lòng tham và sự chiếm hữu nổi lên.
Người đẹp thì không có chuyện mắc sai lầm, mọi lỗi lầm dễ được bỏ qua cho những người có nhan sắc xinh đẹp, cho dù có sai, mọi người xung quanh cũng sẽ mỉm cười cho qua.
Nhưng xấu thì không có đúng sai, xấu như là kính lúp vậy, những ưu điểm thì ít mà khuyết điểm thì bị phóng đại lên, một chút chuyện nhỏ cũng sẽ bị phóng đại lên, chất lượng tốt thì cũng sẽ như vậy- nhưng nói chung họ vẫn là người tốt.
Trong số những tên hóng hớt ở cửa, có một tên mở điện thoại ra, hướng camera về phía Hải Bộ Sa.
Giống như hầu hết các học sinh trên đảo quốc, sở thích của Tình Sơn Đạt cũng thích chụp hình và đưa nó lên INS, hắn có thể lướt INS hàng giờ đồng hồ, xem cuộc sống hào nhoáng của người khác, hoặc thậm chí chỉ phát một số hình ảnh nhàm chán, điều này có thể kiếm được rất nhiều tiền, khiến hắn ta rất hạnh phúc.
Mẹ của ngươi, tại sao.
Tại sao cái ta gửi lên không mấy người xem vậy,không cần bọn chúng tán dương chửi mắng cũng được mà. Rõ ràng là tất cả bọn họ đều chụp nhưng tại sao những bức hình của Tình Sơn Đạt không có người xem.
Nhưng ngày hôm nay nhìn thấy Hải Bộ Sa ở lớp B, hắn cũng biết rằng cơ hội của hắn đã đến. Chỉ cần chụp ảnh và gửi nó cho INS. Chắc chắn sẽ tạo ra một sự chú ý lớn " Prpr" " Chủ của một con sông lớn "
Nói xong chụp liền, Tình Sơn Đạt cũng lấy điện thoại ra và bấm hạ âm thanh trập xuống.
Chính phủ của quốc đảo này có luật yêu cầu cài đặt âm thanh màn trập trên máy ảnh kỹ thuật số di động. Mục đích là để nhắc nhở người bị chụp bởi âm thanh màn trập để tránh bị chụp ảnh.
Và loại âm thanh màn trập này không thể biến mất trong các cài đặt hệ thống đi kèm với điện thoại, nhưng quy tắc này cũng là một vỏ bọc. Có nhiều ứng dụng khác nhau trên thị trường có thể giải quyết vấn đề về âm thanh màn trập.
Tình Sơn Đạt cũng nhấn nút chụp với sự hài lòng của Hải Bộ Sa, nhưng hắn đã quên mở APP để hủy âm thanh màn trập.
"Tạch!"
Âm thanh màn trập lớn làm cho mọi người nhìn thoáng qua.
Tình Sơn Đạt cũng nhanh chóng nhìn xuống, làm thế nào để quên tắt âm thanh! Nhất thời sốt ruột và nóng vội, hắn quên mở APP chụp lén!
Hải Bộ Sa sợ đến nỗi cô ôm chầm lấy Thủy Dã Không. Cô giống như một con sóc và không thích nghi với cuộc sống đáng chú ý như vậy.
Thủy Dã Không vỗ tay Hải Bộ Sa, nở một nụ cười yên tâm, rồi đứng dậy và đi về phía cửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...