Translator: Waveliterature Vietnam
Cứ đến vào buổi đêm nhà hàng ẩm thực Hải Bộ lại lu bu công việc hết cả lên, âm thanh gọi món ăn, rồi âm thanh của những người say rượu ồn ào hết cả lên.
"Thêm mì udon, thêm hai phần thịt lợn."
"Udon."
"Udon...."
Thủy Dã Không bận rộn vội vàng lục tung những bịch mì còn lại trong nghi hoặc, và hôm nay là ngày của mì udon trên thế giới sao? Sao mà có nhiều khách gọi mì udon như vậy chứ.
Hoặc là kỹ thuật nấu mì udon của cửa hàng đột nhiên được cải tiến, trở thành một món ăn nổi tiếng xung quanh?
Trong cửa hàng việc làm ra được món mì Udon hoàn toàn dựa vào máy móc, mua bột mà người ta đã làm sẵn rồi lại dùng máy đánh bột, sau đó dùng một cách máy ép thành từng dải rồi cắt thành từng sợi rồi bắc lên bếp, dù sao đó cũng không phải là quán làm mì chuyên nghiệp, hơn nữa sợi mì của đảo quốc cũng không chú trọng lắm trọng lượng của sợi, thậm chí ngay cả mì ramen cũng cơ bản hoàn thành bởi máy.
Cũng vẫn là một quy trình sản xuất như vậy.
Thủy Dã Không mười phần chắc chắn, không có sự thay đổi trong quá trình sản xuất mì udon, gia vị nêm nếm thêm cũng không có bất kỳ vấn đề gì.
"Ở Hoa Khói này, có phải có một phong tục mà người ta phải ăn mì những ngày này?"
Sự hiếu kỳ trong lòng của Thủy Dã Không đang dâng lên rất cao, hắn thì thầm hỏi Hải Bộ Sa bên cạnh.
Đang khuấy món bánh mochi ba màu ở bên cạnh Hải Bộ Sa nhíu mắt suy nghĩ một chút rồi nói:
"Không có tập tục nào đâu... Chỉ có vào dịp năm mới là người ăn mì Kiều Mạch để chúc mừng năm mới thôi."
Hải Bộ Sa trực tiếp được Thủy Dã Không giảng dạy hướng dẫn cách làm món bánh mochi ba màu, Thủy Dã Không vẫn chỉ các công thức nấu ăn như bình thường cho Hải Bộ Sa, tuy vậy hắn không dám sử dụng Chuck Lạp trong món bánh, như vậy thì hiệu quả sản xuất của món bánh không cao, nhưng thôi chỉ là công việc hơi khó khăn một chút, nhưng cũng có thể chế tạo ra chiếc bánh mochi ba màu với hương vị tương tự.
Nhìn thấy Hải Bộ Sa thậm chí vẫn còn đang nghiêm túc suy nghĩ về món mì udon truyền thống ở Hoa Khói này, Thủy Dã Không khoát tay rồi nở một nụ cười:. "Ta nói giỡn đấy, chỉ là ta cảm thấy hơi kỳ lạ là tại sao trong cửa hàng của mình lại có nhiều khách gọi món mì udon như vậy."
Ăn mì Kiều Mạch trong năm mới, toàn bộ đảo quốc thì chỗ nào cũng không ngoại lệ.
Vấn đề của Thủy Dã Không vừa mới đề cập Hải Bộ Sa đã biết ngay, cô mười phần đang rất nghiêm túc nói: "Là bởi vì cửa hàng mì Kobayashi đóng cửa rồi, cho nên mới có nhiều khách đến cửa hàng chúng ta rồi đều gọi món mì udon là bởi vậy"
"Mì Kobayashi."
Thủy Dã Không nhớ rằng có một cửa hàng mì như vậy trên phố thương mại, đó là của một cặp vợ chồng già chịu trách nhiệm kinh doanh, nhìn vào bảng hiệu cũng có thể đoán được đây là bảng hiệu kiểu cũ được viết tay, đó là một cửa hàng lâu đời.
"'Chủ cửa hàng mì Kobayashi là một ông lão đã rất lớn tuổi, ông bà chuẩn bị về quê để sống, cho nên mấy ngày trước đã treo bảng thông báo cho thuê cửa hàng ở phía bên ngoài, hôm nay thì đóng cửa ngừng kinh doanh."
Tuổi già là lý do, nhưng Thủy Dã Không phỏng đoán rằng còn có một phần lý do khác nữa xem chừng là ông lão hoảng sợ trước những sự kiện yêu ma quỷ quái ở Adachi, vì vậy cho nên ông lão đã có kế hoạch đóng cửa.
"Là như vậy hả...." Thủy Dã Không gật gật đầu.
Trong nhà hangf số lượng khách đặt hàng mì udon ngày một tăng lên cũng bởi nguyên nhân như vậy, Thủy Dã Không cũng chưa từng đến cửa hàng mì ramen đó để ăn, nhưng lúc trước cũng có để ý cửa hàng này, việc kinh doanh của cửa hàng mì Kobayashi thực sự tốt, bất kể khi nào và ở đâu ở bên trong khách đều ngồi kín có người còn ngồi ở cửa.
Đối với cặp vợ chồng già mà nói, cửa hàng là của riêng họ, có thể kiếm được không biết bao nhiêu tiền bằng cách bán mì ramen mỗi ngày, hơn nửa còn kinh doanh đến mấy thập niên, những cư dân xung quanh đã ăn ramen của bọn họ qua nhiều thế hệ, ôm ấp biết bào tâm tư tình cảm của mình vào món mì đó, cho nên Mì Kobayashi luôn là một trong những cửa hàng có hoạt động kinh doanh tốt nhất trên toàn bộ phố thương mại.
"Nhưng mà một cửa hàng ngon như vậy cũng không tồn tại lâu được." Hải Bộ Sa nói với một chút hoài niệm, "Nhưng mì ramen của ông nội rất ngon, có một hương vị mà không ai có thể làm được."
Bởi vì những người ăn mì ramen đột nhiên chuyển hướng vào ăn của nhà hàng Hải Bộ, cho nên việc kinh doanh trong nhà hàng hàng đang rất đông đúc nhộn nhịp, tuy nhiên, nhà hàng ẩm thực Hải Bộ không phải là một nhà hàng làm mì udon(ramen) chuyên nghiệp, không tạo ra được một món mì udon hấp dẫn, nếu lâu dẫn mà như vậy thì việc kinh doanh sẽ bị ảnh hưởng.
"Ngày mai..." Thủy Dã Không nhìn bà Hải Bộ Huệ đang trong bộ dạng thực hiện các thao tác của máy móc, "Ngày mai vào buổi trưa cháu sẽ đến sớm, để chuẩn bị làm món mì udon( ramen)."
"Sao cơ?"Hải Bộ Sa khịt mũi, "Thủy Dã Không, ngươi biết làm mì udon sao?"
"Mì udon ấy à, ta có biết một chút chút." Đó không phải là một chút chút, mà kỹ thuật làm mì udon của hắn đã đạt được đến một trình độ chuyên nghiệp nó được kế thừa từ những điều cấm kỵ trong thế giới hỏa ảnh Naruto, trong thế giới đó mì udon được ví như một món ăn kết hợp từ lửa vào nước.
Thủy Dã Không lo lắng xem xét xem nếu như hắn làm vậy thì đây có phải là một món ẩm thực được tạo ra bởi hai thế giới, một vấn đề nữa là túi tiền của mình, bà Hải Bộ Huệ là một người rất thông minh, nhờ có sự giúp đỡ của Thủy Dã Không mà nhà hàng ẩm thực Hải Bộ đã vượt qua được cửa ải khó khăn, hơn nữa còn phát triển xuất sắc khi chế tạo ra chiếc bánh mochi ba màu, cho nên bà Hải Bộ Huệ đã trực tiếp đưa cho hắn một mức tiền lương rất cao, Thủy Dã Không phỏng chừng mức tiền lương cao như vậy cũng có nguyên do của nó, bà Hải Bộ Huệ cũng nhìn hắn rất hài lòng ánh mắt như thể hắn là con rể của bà ấy.
Những phản ánh về hỏa ảnh trong một thế giới bóng tối với công thức nấu món mì udon, Thủy Dã Không trên đường về nhà đều bắt chước các hoạt động mô phỏng một cách chi tiết các kỹ thuật làm mì, trong đầu hiện ra các kỹ thuật làm mì là một chuyện, đem những kỹ thuật này rồi biến nó thành một món mỳ thật lại là chuyện khác.
"Mì, nước súp, sốt kho...."
Sau khi đã tổng kết hết toàn bộ cách làm món mì sợi, vừa mới trở về căn phòng thuê, Thủy Dã Không liên nhìn đến Tả Điền Thực Y đang lo lắng đứng ngóng ở các cửa sổ xung quanh.
Sau khi nghe thấy tiếng mở cửa của Thủy Dã Không, Tả Điền Thực Y vội vàng quay đầu lại, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy nỗi lo lắng bất an.
"Hây?" Thủy Dã Không cố gắng áp chế đặt những suy nghĩ về món mì udon vào trong đầu, Tả Điền Thực Y sao mà lại kích động như vậy nhỉ, hay có kẻ xấu đã đột nhập vào?
Không thể nào, còn có con chó Tiểu Q phi thường này mà, con người bình thường hoàn toàn không phải là đối thủ nó.
Tả Điền Thực Y lo lắng nói: "Tiểu Q, ta không thấy nó nữa rồi."
"Hả?"
"Không phải nó đã đi lạc rồi chứ, hay bị đụng xe ở trên đường rồi." Tả Điền Thực Y khoác chiếc áo khoác của mình lên người, rồi chuẩn bị đi xuống cầu thang, bởi vì Thủy Dã Không vẫn chưa về nhà, cho nên cô lo lắng đi trong đêm tối như thế này không an toàn, nên nãy giờ cô chỉ đứng trong căn phòng cho thuê lo lắng suông.
Nhưng khi Đại yêu quái đã về nhà rồi, Tả Điền Thực Y mới thực sự ổn định an tâm vững vàng bước xuống phía dưới.
"Nó? Sẽ không...." Thủy Dã Không suy nghĩ một cách vẩn vơ, cái con chó quỷ quái tinh nghịch kia không thể nào đi xa được, hơn nữa năng lực của nó cũng chưa đạt đến độ cao, nói Tiểu Q bị đâm xe cũng có thể đấy chứ.
"Trước tiên ngươi cứ ở trong phòng cho ta, ta ra ngoài tìm xe sao." Thủy Dã Không còn chưa kịp cởi giày của hắn ra, "Hắn đúng là chuyên gia của mọi sự việc."
Không đợi Tả Điền Thực y đáp lời, Thủy Dã liền chạy xuống.
Tới ngã tư đường thượng rồi, Thủy Dã Không mơ hồ tìm kiếm một cách ngớ ngẩn, hắn đã đổ đầy mồ hôi cảm nhận của một đường thở màu đen của Tiểu Q, rất tốt, hơi thở rất tốt đó là dấu hiệu sự sống rất ổn định, không có vấn đề gì.
[Tiểu Q]
Thủy Dã Không sử dụng trò chuyện tâm linh hét một tiếng vào Tiều Q, trực tiếp đưa tầm nhìn của mình vào chỗ của Tiểu Q, tình cảnh lúc này của Tiểu Q làm cho hắn không khỏi bụm mặt lại.
Cái con chó này thật mất mặt quá.
Nhìn vào trong không gian, Tiểu Q đã chui vào một dinh thự, được xây dựng trong khu vực trung tâm thành phố náo nhiệt nó là khuôn viên được chế tạo theo phong cách sân đinh, một cánh cửa lớn bằng gỗ giúp những người bình thường ra khỏi cửa, còn có một khu vườn rộng giống như của bọn địa chủ ngày xưa.
Lúc này Tiểu Q đang chạy ở trên sân, nó ngẩn người nhìn một con mèo đen ở hành lang.
Nó không làm gì ngoài việc thè cái lưỡi của mình ra, khốn khổ nhìn về hướng của con mèo đen nhỏ.
Sao mà bộ dạng đáng thương khốn khổ thế.
[Thông linh thuật.]
Oh! Liếm tới rồi!
Tâm trí của Tiểu Q rung động.
Đầu lưỡi của nó chạm vào cảm giác rất thực tế, rất tuyệt vời.
Chính là kiểu cảm xúc này lạnh băng cứng ngắc, một chút cũng không giống như lông động vật?
Tiểu Q thấy có gì đó sai sai bối rối mở to mắt, trong ánh mắt của con chó thì đó chính là một đôi giày của con người, cùng với... ánh mắt hung tợn của chủ nhân từ trên nhìn xuống.
Lúc nãy còn đang xum xoe hớn hở bây giờ bỗng nhiên bị vậy, nó hé lưỡi của mình ra liên tục liếm vào giày của A.
"Gâu gâu.... Gâu?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...