"Usagi, ngươi thế nào rồi?"
Trên cầu thang nối lên tầng ba, Deidara đang ôm một bọc đất sét xuống phòng khách, vừa vặn nhìn thấy bóng người vừa từ bên ngoài trở về, giật mình hỏi.
Uri thờ ơ liếc hắn, nghe tới cái tên "Usagi", đuôi mày khẽ nhếch, lần đầu tiên cảm thấy biệt danh xuất phát từ ý chế giễu đơn thuần này, hiện tại vô cùng chói tai. Ánh mắt rét lạnh của nàng đảo một vòng trên mặt Deidara, dưới chân tuyệt nhiên không dừng lại, cứ thế lướt qua hắn, vào phòng.
Rầm.
Tiếng đóng cửa trầm nặng cuối cùng như muốn đánh Deidara văng luôn xuống bậc. Hắn ngây người đứng tại chỗ, vẻ mặt bối rối không biết phải làm sao.
Thái độ vừa rồi, là còn tức giận sao?
Chán nản vò vò tóc, Deidara dựa theo cảnh báo của Sasori, an phận tiếp tục công việc.
Ước chừng nửa giờ sau, đang lúc hắn vừa thành công tìm được vài mẫu tạo hình động vật phù hợp với đất sét trong mấy cuốn tạp chí, một bóng đen từ bên ngoài lết vào.
"Hắc Zetsu? Ngươi bị làm sao thế?" Tướng đi khổ sở cùng những vết bầm tím khó nhận ra trên mặt Hắc Zetsu thành công chiếm được sự chú ý, Deidara kinh ngạc hỏi.
"Ha ha..." Hắc Zetsu cười đến nhe răng nhếch miệng. "Không cẩn thận vấp ngã, đập mặt xuống đường."
"Chắc phải đập bảy bảy bốn chín lần mới được như thế?" Deidara nhướn mày.
"Ngươi im đi." Khóe miệng Hắc Zetsu giật giật.
Cũng không để chuyện này trong lòng, Deidara ôm theo đất sét và mẫu hình mới, bỏ lại Hắc Zetsu đang tối sầm mặt, huýt sáo nhảy lên lầu.
Tầng ba của ngôi nhà này bao gồm phòng riêng của Sasori, Deidara, Zetsu và Uri. Theo chân chàng trai tóc vàng lên tới phòng mình, tay vừa đặt trên nắm cửa, động tĩnh phòng bên cạnh lạch cạch vang lên. Gần như phản xạ theo bản năng, Hắc Zetsu lao vụt vào trong, đóng sập cửa lại.
Mình vừa làm cái gì thế này? Vuốt mồ hôi không tồn tại trên trán, hắn khẽ thở dài. Sao cũng được, tạm thời tốt nhất là không nên chạm mặt tiểu di.
Bên ngoài, Uri thay đồng phục của tổ chức bằng một bộ trang phục kín đáo mềm mại, mái tóc buộc cao, sắc mặt lạnh lùng rời khỏi căn cứ, xuất phát tới trung tâm Hỏa quốc.
oOo
Hai mươi tiểu đội mà Hokage Đệ Ngũ bố trí truy tìm dấu vết của Akatsuki, căn cứ vào manh mối không tìm được xác Chiriku, cùng với số tiền trị giá 30 triệu ryo được rao ngoài chợ đen cho cái đầu của hắn, những tiểu đội gần đó quyết định chia ra thăm dò năm địa điểm trao đổi mà Akatsuki có thể xuất hiện.
"Chúng ta cứ chờ ở đây thế này sao?"
Tại một cứ điểm hẻo lánh, Choji chống cằm hỏi cô bạn tóc vàng. So với lúc trước, ngoại hình của cậu có khá nhiều thay đổi. Mái tóc nâu nhọn đã dài tới ngang eo, trên người mặc một bộ đồ màu đỏ với áo giáp mạ, kết hợp với chiều cao, nhìn qua trưởng thành hơn rất nhiều. Trên tai cậu là đôi khuyên khuy nhỏ – món quà từ Asuma khi đội 10 bọn họ được thăng lên chunin.
"Phải, chúng ta sẽ đợi đến khi bọn chúng tới, hoặc thư cầu cứu của một nhóm nào đó xuất hiện." Ino nhìn ra đường chân trời, khẽ đáp. Trang phục của cô bây giờ là áo cánh ngắn không tay màu tím đậm, lớp váy trên đồng màu xẻ tà, lớp váy dưới ngắn hơn màu đen và bên trong là quần đùi ngắn dạng giáp lưới, đeo một đôi khuyên tai giống với Choji. Tổng thể cả người vừa linh hoạt vừa quyến rũ.
"Đến giờ chúng ta vẫn chưa nhận được yêu cầu hỗ trợ từ bốn đội tìm kiếm còn lại." Đội trưởng của tiểu đội – Namiashi Raido trầm giọng nói. Anh ta có mái tóc nâu nhọn, đôi mắt đen, trên người mặc trang phục tiêu chuẩn của ninja Konoha. Đặc điểm nổi bật trên mặt anh ta là một vết sẹo dài, chạy qua sống mũi và xuống tới phần bên trái khuôn mặt. Sở trường của Raido là kiếm thuật.
"Vậy là chưa ai phát hiện ra bọn Akatsuki?" Người cuối cùng – Yamashiro Aoba lên tiếng. Anh có mái tóc đen, nhọn và luôn đeo kính râm có gọng đỏ che khuất đôi mắt. Kỹ thuật ưa thích của Aoba là điều khiển quạ.
"Chúng ta vẫn chưa thể chắc được." Raido hơi nhíu mày. "Họ có khi đã ở giữa cuộc chiến."
"Đừng lo." Nhìn vẻ mặt Ino và Choji biến đổi, Aoba khẽ cười trấn an. "Tình huống khá nhất là đội của anh Asuma chạm trán với bọn chúng. Hai em biết rõ hơn ai hết về sức mạnh của anh ấy, phải không?"
"Vâng." Choji lập tức cười đáp lại. Mà ở bên cạnh, Ino dường như suy nghĩ tới gì đó. Sau một lát, cô ngẩng đầu nhìn ba người. "Cả năm địa điểm trao đổi đều phân tán khắp Hỏa quốc, mặc dù không quá gần nhau, nhưng vẫn có biện pháp kiểm tra từng nơi một."
"Ý em là...?" Aoba hơi kinh ngạc.
"Đúng vậy." Ino dứt khoát nói. "Nơi này không hề có dấu hiệu người sống trong ít nhất là một tuần qua. Chúng ta cứ ở yên đây chờ không phải là cách, nếu như đợi tới khi có thư cầu cứu mới xuất phát, e là không kịp nữa. Em sẽ dùng Tâm Chuyển Thân nhập vào một con vật bay và đi tới các địa điểm trao đổi còn lại."
"Hiểu rồi." Cả ba người nghe xong, đều cho rằng cách này rất khả thi. Raido suy nghĩ một chút, nói. "Nhưng sử dụng liên tục sẽ khiến em cạn chakra khi đối chiến, rủi ro khá cao."
"Không." Ino nói tiếp. "Trừ đi nơi này chỉ còn bốn địa điểm nữa. Em sẽ đi một mạch từ những nơi gần tới nơi xa và quay lại trong một khoảng thời gian nhất định. Nếu trong lúc đó Akatsuki tới nơi này, mọi người cứ tạm giấu cơ thể em vào một chỗ nào đó. Chakra của em sau khi dùng cho việc thăm dò không tổn hao là bao, vẫn còn dư sức chiến đấu."
"Biện pháp này không tệ." Aoba và Raido cùng mỉm cười.
"Chuyện bảo vệ cơ thể cậu cứ để tớ." Choji vỗ ngực xung phong. "Tớ sẽ không để ai đụng được tới Ino, dù chỉ một cọng tóc."
"Cảm ơn cậu." Ino cười.
Bốn người lập tức di chuyển tới một nơi kín đáo có thể quan sát được tình huống, qua một lát, dư quang ánh mắt Ino bắt gặp một con đại bàng khỏe mạnh, không bỏ lỡ thời cơ, vung tay.
"Nhẫn pháp: Tâm Chuyển Thân Chi Thuật."
Linh hồn Ino sau khi thi triển thuật bắt đầu rời khỏi cơ thể, nhập vào đại bàng vàng. Ngay sau đó, cô sải cánh bay đi, chỉ để lại một tàn ảnh mơ hồ.
"Tốc độ dùng thuật của con bé thật đáng kinh ngạc." Aoba ngẩng đầu nhìn vùng trời sáng trong đã không còn bóng dáng vật gì, lại nhìn cơ thể gục xuống của Ino, không nhịn được cảm thán.
"Ino đã rất chăm chỉ tập luyện." Choji điều chỉnh một tư thế chắc chắn cho cô, cười hì hì. "Sớm muộn gì cậu ấy cũng có thể gánh vác chức vị trưởng tộc."
Tốc độ của đại bàng vàng là hai trăm dặm một giờ, thị lực của chúng tốt hơn con người gấp tám lần, có thể thấy rõ nét các vật từ khoảng cách rất rất xa. Ino dựa theo con đường đã vạch ra từ trước, chỉ trong vòng năm phút đã kiểm tra xong hai trong bốn địa điểm trao đổi còn lại.
[Cái cuối cùng hình như là nhà vệ sinh?] Thân hình lướt như bay qua một địa điểm trao đổi nữa, Ino mắt sắc nhìn thật kỹ nơi này, xác định không có gì bất thường, liền đập cánh bay tới địa điểm cuối.
Vừa đi vừa nghĩ, một bóng đen lao vun vút phía dưới bất ngờ lọt vào tầm mắt. Với thị lực xuất sắc của đại bàng, Ino có thể nhận ra kia là một con người. Nén xuống nỗi kinh ngạc, cô đập cánh tăng tốc, lại không nghĩ qua một thời gian ngắn vẫn chưa thấy người kia có dấu hiệu bị bỏ lại.
[Này, đây có thật là con người không?] Thầm trợn trắng mắt, ngay khi cô định bỏ qua sự kiện kỳ lạ này mà chuyên tâm hướng tới mục tiêu, người bên dưới lại đột ngột ngẩng đầu.
Thịch!
Trái tim Ino trong khoảnh khắc đối mặt đó như muốn vỡ ra. Một đôi mắt tím biếc âm trầm, sâu như nước hồ không đáy, mang theo từng trận lãnh ý như muốn nhấn chìm linh hồn cô, kết hợp với nước da trắng bệch, thực sự có một loại áp lực khiến người ta không dám nhìn thẳng, cũng khiến Ino cảm nhận một nỗi sợ hãi từ sâu thẳm tâm hồn.
Nhìn con đại bàng chao lượn trên không trung, giây tiếp theo liền mất hút, Uri bình tĩnh thu hồi tầm mắt, mũi chân điểm nhẹ, tạm dừng lại đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Đã lâu không tới Hỏa quốc, cảnh vật bắt đầu trở nên xa lạ rồi...
"Nhìn thấy mấy bức tượng phía trên kia không? Đi thẳng đến đó, rồi... ngó xung quanh tìm hoặc hỏi người chỉ tiếp là được."
Ký ức ngày mới tới Konoha xin làm khảo nghiệm lên genin chợt hiện ra, một giọng nói lười biếng theo đó vang vọng trong đầu, Uri trầm mặc. Chừng nửa phút sau, nàng quay người, ánh mắt nhìn theo phương hướng mấy bức tượng khắc trên đỉnh núi Hokage, thân ảnh hòa vào gió biến mất.
oOo
"Vậy là sao chứ?" Kotetsu sững sờ. "Chúng ta đã đâm vào tử huyệt của hắn rồi mà?"
"Đừng có run rẩy, mẹ kiếp!" Hidan bực mình trợn mắt.
"Tên này... bất tử sao?" Izumo không muốn tin những gì đang diễn ra, nhưng mũi dao xuyên qua tim kẻ trước mặt vẫn còn đó, dòng máu đỏ nóng hổi chảy xuống đất, theo mỗi giây trôi qua đọng lại ngày càng nhiều, mà đối phương chẳng có vẻ gì không ổn ngoài việc liên tục càu nhàu than đau, những điều này khiến Izumo không nhịn được nghĩ tới một khả năng đáng sợ.
"Nhìn là biết rồi đấy." Hidan vẫn bị thuật trói bóng khống chế, toàn thân không thể nhúc nhích, còn bị hai ninja vẻ mặt ngu ngốc liên tục dùng kunai khoét sâu vết thương, mất kiên nhẫn hừ lạnh. "Rình rập lâu như vậy, bọn mày rốt cuộc là ai?" Cặp mắt tím sẫm của hắn chuyển hướng nhìn Asuma – chính xác hơn là chiếc khăn quấn biểu tượng cho thành viên thuộc Thập Nhị Ninja Hộ Vệ, đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo vỗ trán bất đắc dĩ. "Chết tiệt, vậy là mình sắp phải tới cái chỗ thúi hoắc đó lần nữa rồi!"
Asuma vừa nghe đã hiểu hắn đang nhắc tới Chiriku, lông mày chau lại, rút ra hai con dao chakra. "Bọn ta là ninja từ Konoha, có nhiệm vụ tìm và bắt giữ hoặc giết chết các ngươi."
Konoha? Làng cũ của Usagi à?
"Vì Akatsuki các ngươi thường hành động theo nhóm hai người, ban đầu ta vốn định giải quyết xong một tên rồi bắt tên còn lại, nhưng không ngờ... ngươi có năng lực ghê gớm như vậy."
"Thế thì..." Hidan nghe, cười đến đáng đánh đòn. "Bọn mày chọn sai thứ tự rồi đó."
"Tên còn lại ở đâu?" Asuma mím môi, càng thêm nâng cao cảnh giác.
Đúng lúc này, vị trí sau lưng Shikamaru chợt xuất hiện một bóng người. Kakuzu xách theo rương tiền, một quyền đập tan góc mái nhà Shikamaru vừa đứng, buộc cậu phải rời khỏi chỗ đó và giải thuật.
Asuma thấy tình huống không ổn, lập tức ra lệnh Izumo và Kotetsu lùi lại. Trong nhất thời, tiểu đội bốn người tựa lưng vào nhau, hai mắt tràn ngập cảnh giác nhìn kẻ thù phía trước.
"Có vẻ mày đã bắt đầu biết đánh hơi mùi tiền rồi đấy, Hidan." Kakuzu ngay lập tức nhận ra mảnh khăn quấn kia, hưng phấn khen ngợi.
"Đừng có nhúng tay vào, Kakuzu." Hidan cầm lấy Liềm Ba Lưỡi, duỗi chân đạp lên vũng máu tươi dưới đất, bắt đầu vẽ. "Ta sẽ lấy bọn này dùng cho buổi tế lễ. Tiền thì ngươi cứ cầm lấy."
"Được thôi." Kakuzu sảng khoái đáp ứng, nhìn bốn ninja Konoha như nhìn một đống tiền. Quả thực, đối với hắn, bọn này xác thực chính là một đống tiền di động, thậm chí giá đầu kẻ đứng giữa kia so với Chiriku còn cao hơn tới 5 triệu ryo. Hidan hiếm có lúc nhiệt tình đem tiền tới cho hắn như vậy, chẳng có lý do gì không đồng ý.
"Tình huống không ổn rồi." Asuma quay đầu nói với ba người phía sau. "Tôi sẽ xông vào trước. Trong lúc này, Shikamaru hãy dùng thuật trói bóng trói tên bất tử đó lại, chỉ cần một chút thời gian thôi, ta sẽ cắt cổ hắn."
"Cách này rủi ro cao quá, không giống thầy chút nào." Shikamaru nhíu mày.
"Tôi sẽ đi cùng anh..." Kotetsu nói.
"Không hiểu sao? Đây là cách đánh tốt nhất hiện giờ, bọn chúng mạnh hơn ta rất nhiều!" Asuma quát khẽ. "Izumo, Kotetsu, hai cậu phải vừa phân tán sự chú ý của chúng, vừa yểm trợ cho Shikamaru."
Lần đầu tiên mình thấy thầy Asuma thế này... Shikamaru vừa lo lắng vừa kinh ngạc.
"Biết được đối phương mạnh vậy rồi, ta nên rút khỏi đây và lập kế hoạch chiến đấu với chúng thì hơn." Izumo im lặng một chút, nói ra ý kiến.
"Cậu nghĩ bọn chúng sẽ để chúng ta rút dễ dàng sao?" Asuma lắc đầu. "Nếu chỉ biết bỏ chạy mà không có ý chí chiến đấu, chúng ta cũng sẽ bị tiêu diệt sạch. Như vậy càng tổn hại hơn cho làng Lá."
Phía bên kia, Hidan đã dùng máu vẽ xong biểu tượng Jashin với một vòng tròn ngoại tiếp tam giác ngược. Hắn vòng tay cầm lấy chuôi hai thanh kunai vẫn còn cắm trên ngực mình, vừa dùng sức rút ra vừa nghiến răng.
"Thánh thần sẽ vật chết chúng mày, những kẻ không biết gì tới nỗi đau của kẻ khác."
oOo
"Tìm thấy rồi!" Ino giải thuật, kích động nói với mọi người. "Đội của thầy Asuma đang ở địa điểm cuối cùng, hai tên Akatsuki cũng đã tới, họ bắt đầu giao chiến rồi."
"Hay lắm, vậy chúng ta sẽ gọi tất cả mười chín tiểu đội đang rải rác khắp nơi cùng đi tới đó." Aoba cười hài lòng, gửi một đàn bồ câu đưa thư đi.
"May mà có em đấy, Ino." Raido thật lòng khen ngợi.
"Chúng ta nhiều người như vậy, không tin không tiêu diệt được hai kẻ đó." Choji cười híp mắt.
"Tranh thủ lúc này, mau đi tới đó thôi." Ino đứng lên duỗi tay, cả người hừng hực khí thế chiến đấu.
oOo
"Sao? Biết được vị trí cụ thể của Akatsuki rồi?" Tsunade nhận được tin tức, tinh thần luôn treo cao rốt cuộc có chút thả lỏng. "Hai mươi tiểu đội tương đương tám mươi người. Tám mươi ninja cấp chunin và jonin hợp lực với nhau còn không diệt được hai bạt nhẫn, vậy cũng quá thất bại."
"Vâng, hiện tại chỉ cần chờ tin tốt từ họ nữa thôi." Shizune lật xem bảng nhiệm vụ, nhẹ cười.
Đúng lúc này, cửa văn phòng vang lên tiếng gõ. Người tiến vào mặc trang phục anbu tiêu chuẩn, đeo một chiếc mặt nạ mèo, chỉ để lộ mái tóc thẳng màu tím đậm dài tới ngang eo. Cô chính là Uzuki Yugao, một thành viên thuộc nhánh anbu do Hokage chỉ huy, cũng là người yêu của Gekkou Hayate – vị giám khảo có quầng mắt u ám và căn bệnh ho khó chữa từng xuất hiện trong vòng loại đối kháng của kỳ thi chunin trước. Hành động của Shimura Danzo trong khoảng thời gian gần đây ngày càng bất thường, Tsunade đã cử cặp đôi này lén theo dõi động tĩnh nơi đó.
"Có chuyện gì thế?" Thấy cô bước vào, bà khôi phục biểu tình lạnh nhạt thường ngày, hỏi.
"Báo cáo Hokage – sama, một thuộc hạ thân tín của Danzo vừa bị kẻ lạ bắt giữ." Yugao kể lại. "Lực lượng canh phòng của Root vốn nghiêm mật, chúng tôi không tiện xâm nhập quá sâu, nhưng khi quan sát ở cổng ngoài, xác thực có ai đó đã xông vào tấn công và bắt đi một người trong đó."
"Gì chứ?" Tsunade sửng sốt. "Đơn độc một người xông vào tổng bộ của Root? Còn bắt đi một thành viên?"
"Vâng, trưởng lão Danzo hiện đang rất giận dữ, đã ngầm cử đi một nhóm người lùng sục khắp làng." Yugao tiếp lời. "Một nhóm thành viên khác cũng bị thương rất nặng. Về phần người bị bắt đi, chính là thân tín của ông ta trong những năm gần đây."
"Kẻ đó là...?" Tsunade đột nhiên thấy hơi bất an.
"Aburame Torune."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...