-“Ai bảo cậu suốt ngày để trong đầu những thứ lảm nhảm” - Ninh Thứ cau mày, quay người tiến đến gốc 1 cây bàng bé, sân cỏ của ngôi trường này có 1 cây bàng to nằm ở lối đi vào nơi khi nãy chúng tôi tập hợp đội hình, ngoài ra còn có khá nhiều những cây bàng bé hơn, dù không to bằng nhưng tán của chúng cũng đủ để che nắng cho 2 người.Tôi không hiểu ý cậu ấy lắm, vội vàng đi theo Ninh Thứ đến tránh nắng dưới gốc cây, hỏi: “Sao cơ?”Cậu ta đưa tay lên lau mồ hôi: “Những thứ cậu bảo với Luân ở căn tin.”A… định hỏi tội tôi sao, biết ngay là cậu còn để trong lòng,những lời lẽ hôm ấy cũng có phần khó nghe, nhưng thằng bạn chí cốt của cậu cũng đâu vừa cơ chứ. Mà thôi, phần lớn là do tố chất tâm lý của tôi kém.- “Để tâm làm gì đến thứ không tồn tại như luật nhân quả”.
Tôi bị bất ngờ với câu nói này, quay qua nhìn Ninh Thứ, cậu ta tiếp tục.
“Thiên tài hay một kẻ vô dụng, điều đó không nói lên ai sẽ đáng sống hơn ai, mỗi người sinh ra đều đã được định đoạt và chúng ta chẳng thể làm gì ngoài tuân theo.
Đó gọi là số phận!”Tôi há hốc mồm kinh ngạc.Đây không phải là Vương Ninh Thứ, đây là Neji, chắc chắn cậu ta có liên quan đến Neji không chỉ riêng cái gương mặt ấy thôi đâu.
Đã là một quãng thời gian khá là dài để cậu bạn của tôi tống khứ cái suy nghĩ tiêu cực về số phận ra khỏi cái óc thiên tài của cậu ta.Ninh Thứ hiện giờ ánh mắt nhìn xa xăm về phía bầu trời kia, nhìn trĩu nặng tâm sự, hay cậu cũng như Neji…cậu cũng mơ ước được như loài chim.
Tự do sải cánh bay lượn trong không gian bao la rộng lớn.Nhớ lại lần đó, nếu không có trận đấu với Naruto thì khi nào cậu mới có thể nhẹ lòng.Quay qua nhìn Ninh ThứNơi này không có Naruto, rồi ai sẽ cứu rỗi cậu đây, Vương Ninh Thứ...“Số phận…thật sự có thể thay đổi được đấy, cậu dám cá cược với tôi không?” – Tôi nói với vẻ mặt đầy sự nghiêm túcCậu ta quay qua nhìn lại tôi với một ánh mắt đầy nghi hoặc, nói: “Chứng minh đi!”.
Nói rồi cậu đứng dậy tay với lấy khẩu súng đi ra khu vực tập hợp, vì mới vài giây trước tiếng chuông báo hiệu hết 1 tiết học vừa vang lên, chúng tôi chuẩn bị kiểm tra.Thoáng chốc 1 suy nghĩ lóe ra trong đầu tôi, liệu rằng sự xuất hiện của tôi tại vùng đất này là để gặp Neji, là để tôi thay đổi số phận của mình.
Thật vậy thì nó chính là minh chứng mạnh mẽ nhất rồi, tôi đứng dậy phủi phủi bụi đất rồi nhanh chóng đuổi kịp Ninh Thứ.Thoáng chốc cả lớp đã tập hợp đầy đủ và ngay ngắn dưới khẩu lệnh của lớp trưởng Ninh Thứ.
Thầy Hùng, giáo viên quốc phòng lớp chúng tôi nhanh nhẹn bước đến ra khẩu lệnh cho cả lớp ngồi xuống, hỏi: “Cả lớp đã ôn luyện kỹ càng chưa đấy!”“Dạ rồi! Em và Cường đã luyện nằm cùng nhau cả buổi rồi thầy!”– Luân vừa giơ tay cao vừa nói rõ to.
Sau lời nói của Luân cả lớp kéo nhau cười.
Lúc này, thầy Hùng có phần tủm tỉm, rồi nói to: “Nằm chuẩn bị bắn! Tuổi trẻ các em thích rút gọn mặt chữ nhỉ”Vì đây là lớp học quốc phòng cần sự nghiêm túc, cho nên mọi người chỉ cười phá lên 1 trận rồi ngồi ngay ngắn mà tủm tỉm.Tôi quay qua trái hỏi nhỏ Ninh Thứ: “Có chuyện gì thế?”Ninh Thứ nhìn chằm chằm tôi nhíu mày, xong cúi xuống nhìn đất, hình như cậu ta đang nhịn cười, dáng vẻ có chút kỳ lạ, cậu ta khẽ liếm môi rồi nói: “Sao cậu nhiều chuyện thế?”Tôi căm tức nhìn cậu ta.Trong đầu tôi đang chạy dòng chữ “Nếu cậu không mang gương mặt đó, tôi đã vặn cổ cậu rồi Vương Ninh Thứ!”Trong lúc đó, thầy Hùng đã ngồi ngay ngắn vào chiếc ghế xếp mà khi nãy thầy đã bảo bọn con trai mang ra từ kho dụng cụ.
Thầy lật lật quyển sổ trên tay, từ từ gọi tên từng nhóm lên thực hiện động tác.Mặc cho cả lớp đang lo lắng, những bạn chưa được gọi tên đang khẽ nhẩm lại từng động tác.
Thì trong đầu tôi hiện giờ chỉ có “Vương Ninh Thứ là đồ chó chết”.Mãi mê một hồi thì cũng đến lượt tôi, mỗi lần như thế thầy sẽ gọi 3 người từ trên xuống theo danh sách lớp, dù là Tenten hay Thiên Thiên thì vẫn là vần T, tôi luôn đứng gần cuối bảng danh sách, ngoài tôi ra thì thầy gọi thêm Minh Thiện, Huỳnh Thi là đủ 3.Sau khi nghe khẩu lệnh “Nằm chuẩn bị bắn” từ thầy, chúng tôi sẽ bắt đầu thực hiện từng động tác.Trời ạ, đáng lẽ ra lúc luyện tập tôi nên thực hiện lại thêm vài lần hay thậm chí phải nhẩm lại động tác khi còn ngồi ở dưới chờ gọi tên chứ.
Tôi như trời trồng sau khi đặt khuỷa tay, đùi trái và mông xuống đất.
Bước tiếp theo là gì đây? Tôi đem hết chakra lên não cố gắng nhớ lại buổi luyện tập, nhưng không, não tôi chỉ trả lại cho tôi 1 thông tin duy nhất.
Là những lời nói về số phận của cậu ta!Tôi nghĩ rằng mình không thể trông chờ vào những ký ức lồi lõm đó nữa, cách nhanh nhất bây giờ là nhìn Huỳnh Thi bên cạnh, chắc là tôi sẽ nhớ ra điều gì.
Nhưng ở tình thế của tôi hiện tại, quay cóp là một điều gì đó rất khó khăn.
Chúng tôi xếp thành 1 hàng ngang, tôi đứng đầu, 2 người họ ở phía bên tay trái của tôi, thầy giáo lại ngồi chếch phía bên tay phải đối diện chúng tôi.
Tôi lại đang trong tư thế đặt nửa người bên trái xuống đất, chỉ cần một cái xoay đầu nhìn của tôi cũng đủ tạo chú ý với giáo viên.
Huỳnh Thi là một cô gái khá rụt rè, vì thế nếu phát hiện tôi nhìn lén, ắt hẳn cậu ta cũng chẳng có ý kiến gì, điều quan trọng là thầy, giá như…“Thưa thầy, ký giúp lớp sổ đầu bài ạ!”Tôi ngẫng đầu lên thì thấy Ninh Thứ tay cầm quyển sổ và cây bút đưa cho thầy Hùng.“Sớm thế?” Thầy nhận sổ từ Ninh Thứ “Mới đây mà đã gần hết tiết rồi sao?”Ninh Thứ hai tay đưa bút, nói: “Còn 20 phút nữa ạ, vì tuần rồi lớp sơ suất không nhắc, làm đến hôm tổng kết sổ lại phải làm phiền đến thầy”Thật ra tôi cũng không chắc nhưng hình như vừa dứt lời với thầy, cậu ta quay xuống nhìn tôi như ra hiệu cho tôi hãy tranh thủ thời gian.
Làm gì có chuyện như thế nhỉ, học bá như Ninh Thứ không thể nào lại ủng hộ việc làmsai trái này được.Dù ra sao thì tôi không thể bỏ lỡ thời khắc vàng này được, tôi vội nhìn sang Huỳnh Thi bên cạnh, cũng may cô bạn thực hiện động tác khá chậm chạp, vẫn còn đang loay hoay chỉnh lại mũi chân sang hai bên.
Lúc này tôi nghe được tiếng xì xầm, bé thôi nhưng cũng đủ để cho con người đang lén lút như tôi sợ hãi, tôi bất giác lườm huýt xuống lớp nơi phát ra âm thanh đó, có lẽ là do họ nhận ra hành động quay cóp của tôi và định tố cáo.Không khí im lặng hẳn, tôi bắt đầu quay trở lại với “công việc”.
Tôi đang cố nhại lại dáng nằm cầm súng của Huỳnh Thi, hâm thật, bây giờ nếu cậu ta sai thì tôi cũng chịu.
Nhưng, có thể Ninh Thứ biết rõ cậu ta thực hiện đúng nên mới tạo cơ hội cho mình nhìn theo ấy chứ…Tenten.
Mày hâm rồi à, đây là Vương Ninh Thứ, không phải Hyuga Neji!Sau đó thì tôi nhận được điểm 8, bị trừ điểm vì quên không kéo bệ khóa nòng, đúng thôi vì tôi chỉ chăm chú nhại lại dáng vẻ cậu ấy, chứ thời gian đâu để tâm đến khẩu súng có gì thay đổi. Ngoài Ninh Thứ được điểm tuyệt đối thì các bạn còn lại đều đạt 9.
Nhưng tôi không bận tâm lắm đâu, thật đấy!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...